-Lam Thập Tam.
Hắn rất phù hợp với chức vị này.
-Ta tưởng ngươi chọn Lam Thần.
Lam Vô Địch lắc đầu, nói:
-Thần nhi hắn không hợp, hắn quá ham chơi.
Hắn không thể ở mãi tại phiến đại lục này được.
Nhân hoàng phải có nghĩa vụ thủ hộ nhân tộc, đời đời kiếp kiếp chỉ được sinh hoạt trên tam đại lục của nhân tộc.
Nếu người mang Nhân Hoàng ấn tiến vào các đại lục khác sẽ bị phát hiện.
-Điều ấy ta cũng biết, ta chỉ muốn hỏi lý do thôi.
Lam Thập Tam thiên tư không tồi, dĩ khí ngự vật rất tốt.
Có thể nói là thiên tài, nhưng hắn vẫn cần thời gian.
Theo như ta tính toán thì Nhân - Yêu - Ma đại chiến lại sắp bắt đầu.
Hắn liệu có trưởng thành kịp không?
-Bắt buộc phải kịp.
Sắp tới hắn sẽ phải vào Bách Luyện Viện, không thì ít nhân phải vào được Dạ Thần Môn.
Những nơi có cường độ luyện tập như vậy mới xứng để Nhân Hoàng luyện tập.
-Giọng Lam Vô Địch xen lẫn sự kiêu ngạo.
-Nhưng hắn vẫn cần thời gian.
Ngươi có thể tranh thủ bao nhiêu năm trước khi Nhân - Yêu - Ma đại chiến?
-Cũng khoảng 50 năm đi.
-Quá khó, dù thiên tư ngút trời thì cũng chỉ có thể tu đến Đại La Cảnh.
Nếu gặp đại cơ duyên thì mới có khả năng trưởng thành đến mức độ cần thiết.
-Thôi không nói nữa, để ta giúp ngươi tái tạo lại một phần hồn lực.
-Ta có một thắc mắc, tại sao ngày đó ngươi lại để Lam Thần bị phế mất đan điền? -Thục Phán hỏi.
Lam Vô Địch nghe vậy lắc đầu, thở dài:
-Ngươi không biết, ngày hắn sinh ra thiên địa dị tượng kinh khủng.
ngay từ đầu ta đã không muốn hắn tu luyện, hắn nhưng hắn vẫn nhanh chóng đạt được Luyện Khí đỉnh phong khi còn rất nhỏ, tất cả là tự học.
Thiên tư ngút trời như thế, nhưng ta lại càng hi vọng hắn chỉ hảo hảo làm một cái phàm nhân, không cần bận tâm đến thứ gì khác.
Thục Phán nghe vậy cũng thở dài, hắn cũng là một người cha, hắn phần nào cũng hiểu mong muốn của Lam Vô Địch.
Lam Thần hiện tại lòng dạ rối bời.
Hắn biết đây là thời kì cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy.
Hắn là người hiện đại, có phần khó chịu với phong tục này.
Bản thân hắn tiếp thu tư tưởng nam nữ bình đẳng, tư tưởng cùng ánh sáng của đảng.
Mặt khác, chắc chắn Độc Cô gia đã biết tin hắn bị đánh vỡ đan điền, không còn là thiên tài ngút trời.
Vì vậy chắc chắn sẽ từ hôn.
Lam Thần đi đến vách đá, nước chảy ào ào, phong cảnh rất đẹp.
Lam Thần tiếp tục miên man suy nghĩ, hắn bị từ hôn chắc chắn sẽ rất mất mặt.
Nhưng hắn không giống Viêm trẩu, hắn hiểu cảm giác khi phải cưới một người chồng phế vật vô dụng, tuổi thọ không thể nào bằng bản thân.
Lam Thần dựa người vào gốc cây, thở dài.
Lúc này, Lam Hoa cùng Lam Thập Tam lúc này cũng tiến tới, ngồi cạnh hắn.
Lam Thập Tam tay còn cầm đùi gà, vừa gặm vừa nói:
-Lam Thần, ngươi có chuyện gì muốn tâm sự ư?
-Tam ca, ngươi gọi tên ta nghe xa lạ quá, cứ gọi ta là Thần đệ là được.
-Vậy Thần đệ ngươi có gì muốn tâm sự không nói đi?
-Không có gì, chẳng qua là muốn hít thở chút không khí trong lành thôi.
Trong nhà toàn mùi thịt mùi mỡ, ta ngửi đến béo rồi.
-Thần ca đi đến chỗ này cũng vừa vặn, cá tại Hồng Thủy hồ ăn rất ngon để ta câu vài con lên.
Tam ca, lấy cho ta mượn cái cần kia.
-Lam Hoa cười nói: -Ta muốn ăn canh cá và cá rán của Thần ca.
-Được rồi tiểu nha đầu tham ăn.
Độc Cô Linh Nhi, ngươi đến rồi sao không xuống?
Lam Hoa cùng Lam Thập Tam ngạc nhiên nhìn xung quanh, bất ngờ nhìn thấy một cô gái nhẹ nhàng đi từ khu rừng ra.
Trời xung quanh khá là tối, có ánh trăng len lỏi qua tán lá.
Độc Cô Linh Nhi lại mặc một bộ trang phục màu tím trông rất cao quý, ánh trăng điểm xuyến qua những tán lá làm nàng lộng lẫy hơn.
Độc Cô Linh Nhi nhìn hắn hỏi:
-Lam Thần, ngươi đến đây làm gì?
-Ngọn núi này vốn là thuộc trang viên mà Lam gia cấp cho ta, tất nhiên ta phải ở đây rồi.
-Ngươi được cấp cho cả ngọn núi?
-Một ngọn núi ở nơi hẻo lánh nhất mà thôi, thậm chí nó còn không đủ cao để xưng là núi.
Nơi này thậm chí còn bị bỏ hoang, may là có Hồng Thủy hồ nuôi cá nên thi thoảng sẽ có ngươi đến câu.
Vậy sao ngươi ở đây?
-Lam gia chủ bảo ta đến đây ở vì khách phòng đang có vài lão nhân vật đến thăm.
Mà do có Tiềm Long hội nên hết phòng trọ rồi, nên đành ra đây.
-Độc Cô Linh Nhi à, ồ ta biết rồi tiểu Thần, nàng đến từ ...!-Lam Thập Tam vỗ tay nói:
Lam Thần tốc biến ra sau lưng của Lam Thập Tam, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, xách gáy hắn ném thẳng xuống Hồng Thủy hồ, rồi chép miệng nói:
-Tam ca à, câu cá lâu quá, đại ca ngươi xuống tạm dưới đấy bắt vài con, ui bẩn thế, huynh tiện thể tắm luôn đi.
Độc Cô Linh Nhi, ngồi xuống đi, sư ca ta miệng tiện, không cần bận tâm đến hắn.
Lam Hoa nhìn Lam Thần hành động mà không nói lời nào, chỉ há hốc miệng ra.
Bống nhiên thấy mình quá thất thố, vội vàng ngậm miệng lại.
Thập Tam từ trong hồ ngoi lên nói:
-Xú tiểu tử ngươi chết với ta.
Độc Cô Linh Nhi nhìn sang Lam Thần, chỉ thấy hắn lấy đâu ra cục xà bông, chọi thẳng vào mặt Lam Thập Tam.
Và một lần nữa Lam Thập Tam bị chìm nghỉm.
Lam Hoa thấy vậy cười khanh khách ,rồi lấy ra vài con gà từ nhẫn trữ vật nói:
-Thần ca, kệ hắn, vừa nãy ta ăn chưa no, ngươi nướng đi.
-Lam Thần ta đến vốn là để...!-Độc Cô Linh Nhi nói.
-Không bàn, không bàn làm gì cả, ta hiểu cảm giác của ngươi, ngươi muốn thế nào thì tùy.
Ngươi đợi chút, ta ướp thịt.
-Nói rồi Lam Thần bắt đầu nướng, thủ pháp khống hỏa rất đều, mùi hương bốc ra bốn phía
Lam Thập Tam lúc này mới từ dưới hồ bước lên, 2 tay cầm 2 con cá, nách lại kẹp thêm 2 con nữa.
Giọng nói hắn hằm hằm:
-Mình ta hai con, các ngươi còn lại chia.
Lam Thần cười hề hề rồi làm sạch cá, hai con nướng, còn lại làm canh.
Mùi cá nướng chìn giòn, quyện với mùi mỡ gà đang chảy đều.
Lam Thập Tam nhanh tay vồ lấy đùi gà, chặt xuống rồi gặm.
Lam Thần, liếc mắt nhìn, rồi rút cả gà lẫn cá ra, tay chặt rất đều.
Lam Hoa khen:
-Lam Thần ca, ngươi có tay nghề trù nghệ giỏi vậy thì dù sau này có sa cơ lỡ vận, Thần ca ngươi vẫn có thể mở tửu quán.
-Đao pháp ngươi tốt như thế này phù hợp luyện đao hơn luyện kiếm, nóng: -Lam Thập Tam húp ngụm canh rồi nói.
-Ta sẽ luyện thử, Độc Cô Linh Nhi, thấy trù nghệ ta như thế nào?
-Rất ngon.
Lam Thần húp một ngụm canh, chép miệng, lẩm bẩm:
-Vẫn là thiếu vị chua, canh cá không chua không ngon.
Mọi người ăn xong đi về hết.
Lam Thần một mình ở lại, nằm dài trên bãi cỏ.
Thục Phán lặng lẽ trở về trong thức hải của hắn., lặng im không nói gì.
Lam Thần nhắm mắt lại, nói:
-Độc Cô Linh Nhi, ngươi đến rồi còn không hiện thân, ngươi để quên gì à?
-Vẫn không giấu nổi thần thức của ngươi, ngươi thần thức quá cường đại.
-Quá khen, bêu xấu rồi.
-Ta muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi ngăn ta nói chuyện mục địch ta đến đây.
-Ta hiểu rõ mục đích ngươi đến đây, nên không cần nói nhiều.
Bản thân ta hiểu, bị ép cưới một người không quen không biết, tu vi kém cỏi.
Điều đó lại tổn thương lòng tự trọng của nàng.
Cưới một kẻ có thọ tận của phàm nhân chỉ là vết nhơ trong cuộc đời nàng, nên nàng mới đến đây từ hôn đúng không?
Độc Cô Linh Nhi sững người, nói:
-Chúng ta vẫn có thể là quen.
-Điều ấy cũng đúng, và ta có thể từ từ làm quen.
-Lam Thần nhìn nét mặt của Độc Cô Linh Nhi, cũng cảm thấy bản thân có phần quá đáng.
Vậy nên nhẹ nhàng nói.
Độc Cô Linh Nhi nghe vậy liền gật đầu cười.
Nụ cười của Độc Cô Linh Nhi khiến trái tim của cẩu độc thân Lam Thần như muốn tan ra.
Hắn lắc đầu rồi tiếp tục ngắm sao.
Độc Cô Linh Nhi hỏi:
-Ngươi thấy ta đẹp không?
-Đẹp, rất đẹp.
-Lam Thần lơ đãng trả lời.
-Hừ, bại hoại nam nhân.
-Nói rồi Độc Cô Linh Nhi nhẹ nhàng quay người đi
Lam Thần ngơ ngẩn, đành đứng dậy về ngủ.
Tại thức hải Lam Thần, Thục Phán lẩm bẩm:
-"Thần à, ngươi đích thị không thể nào làm Nhân Hoàng được, mới nói chuyện có mội lúc, ngươi cũng sắp ngộ ra nhân sinh mê loạn, thế thái vô thường.
Làm Nhân Hoàng đích thực là cản trở ngươi cầu đạo."
Sáng sớm hôm sau, sau khi thay đồ, Lam Thần vội vàng chải chuốt, thay đồ rồi tiếp tục đến Tiềm Long Hội.
Mười kẻ mạnh nhất sẽ được tìm ra trong thế hệ trẻ tuổi này.