Thời gian sáng sớm.
Con thuyền chạy đến khu vực sương mù lượn lờ, sương mù lờ mờ lượn lờ ở trên mặt biển, đám người Lâm Đạt trên con thuyền nhỏ, sắc mặt biến thành vô cùng khó coi, vài tên Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên trong đó lần đầu tiên biểu hiện ra vẻ sợ hãi.
Phía sau con thuyền, đã tụ tập hơn sáu mươi con Thanh lân thú, trong đó Thanh lân thú cấp bốn đã có tới bốn con. Ở trong biển khi không có sương mù,muốn đối phó những Thanh lân thú này đã rất khó khăn, bây giờ con thuyền chạy trong khu vực đầy sương mù. Một khi Thanh lân thú phát động công kích, chống cự sẽ lại càng khó khăn hơn.
Thanh lân thú sinh hoạt tại trong biển, dưới đáy biển cũng không có sương mù.
Bởi vậy, Thanh lân thú trong biển không bị sương mù ảnh hưởng. Sợ cái gì thì cái đó đến!
Ngay lúc đoàn người Lâm Đạt kinh hãi khiếp đảm, Thanh lân thú vẫn tụ tập ở sau đuôi thuyền khoảng trăm mét khoảng đột nhiên tốc độ nhanh hơn!
Từng con Thanh lân thú, giống như mũi tên nhọn trong nước, ở trong biển bay đi rất nhanh, nhanh chóng vọt lên.
"Giết!" Lâm Đạt hét ầm lên, "Có Thanh lân thú cấp bốn, nhất định không thể rơi xuống nước, tìm cơ hội kéo chúng ra khỏi mặt nước!"
Lâm Đạt thét chói tai nhưng trông hơi yếu ớt vô lực.
Thanh lân thú cấp bốn, ở trong biển có uy hiếp rất lớn, cho dù là nàng xuống nước cũng không phải đối thủ của Thanh lân thú cấp bốn.
Hơn nữa, Thanh lân thú cấp bốn đã muốn có một ít trí tuệ, chỉ cần chúng nó không trồi lên mặt nước, chọn đâm thủng con thuyền trước tiên, một khi con thuyền bị hủy thì sau khi bọn họ rơi xuống nước chắc chắn sẽ chết. Lâm Đạt không thể ngăn cản Thanh lân thú cấp bốn dẫn đầu đâm thủng con thuyền, tiếng quát to của nàng tự nhiên có hơi chút vô lực. Thạch Nham nhíu mày, trong lòng khẽ thở dài, biết lần này những người trên con nhỏ, sợ là phải lành ít dữ nhiều. Quả nhiên, từng con Thanh lân thú tiếp cận đến đây bao vây con thuyền nhỏ lại, nhưng không có một con Thanh lân thú nào trồi lên mặt nước. Có Thanh lân thú cấp bốn ở đạy, những con Thanh lân thú còn lại cũng bắt đầu trở nên thông minh. Vẫn chưa lỗ mãng lao tới, mà là vờn quanh bốn phía con thuyền, hình như đang yên lặng chờ đợi điều gì.
"Két két! Két két! Két két!" Dưới con thuyền, phát ra tiếng vang làm cho người ta sởn cả tóc gáy, sắc mặt mọi người trên boong tàu lập tức trắng bệch.
Thanh lân thú cấp bốn, bắt đầu gặm cắn boong thuyền!
Một khi boong thuyền bị đục thủng chìm xuống biển, trong biển chính là thiên hạ của Thanh lân thú, chỉ cần rơi xuống nước ai cũng trốn không thoát hàm răng sắc của Thanh lân thú.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đạt cũng thay đổi, trong đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng, lại quật cường quát lên: "Tới gần boong tàu. Công kích Thanh lân thú trong biển! Không ai được phép bỏ cuộc!"
"Hiểu rồi!"
"Lâm Đạt tỷ! Chúng ta tin tưởng ngươi!"
"Mẹ nó! Cho dù chết, cũng phải giết hơn phân nửa đám Thanh lân thú cấp ba này!"
Một đám thuyền viên trên boong tàu cắn môi nghiến răng, đều đi đến bên cạnh boong tàu, đều ra tay công kích đám Thanh lân thú vờn ở chung quanh. Từng luồng dị quang rơi vào trong biển, bắn lên lân giáp màu xanh những con Thanh lân thú kia.
Có mấy con Thanh lân thú cách mặt biển khá gần, bị kiếm mang của đoản kiếm Lâm Đạt bắn trúng, lập tức lật cái bụng trăng lên, bị công kích sắc bén của nàng đánh chết.
Nhưng mà, công kích của đám Võ Giả còn lại thì không có được hiệu quả mạnh mẽ như thế.
Càng nhiều Thanh lân thú bị đánh trúng, cũng chỉ là kinh sợ trốn vào trong biển, ẩn mình sâu trong đáy biển, một khi thanh lân thú cách mặt nước hơn mười mét. Công kích gì cũng đều bị nước biển triệt tiêu hết, không thể tạo thành uy hiếp gì cho Thanh lân thú.
Từng con thanh lân thú đều chìm xuống biển. Trên mặt biển bọt nước văng khắp nơi, nhưng không có một con Thanh lân thú nào bị thương, toàn bộ Thanh lân thú đều chìm vào trong biển, ở trong biển hung ác nhìn mọi người trên boong tàu.
Lâm Đạt có cảm giác vô lực.
Thanh lân thú không xuất hiện, bọn họ không còn cách gì, nhất là boong thuyền còn đang bị Thanh lân thú cấp bốn gặm cắn, một khi đáy thuyền bị đục thủng cũng là tử kỳ của bọn họ.
Thạch Nham cũng từ trong đống tạp hoá kia đứng lên, lặng lẽ đi đến boong tàu, khuôn mặt bình tĩnh nhìn về phía Thanh lân thú trong biển. Thanh lân thú không xuất hiện sẽ không giết được Võ Giả trên thuyền, huyệt khiếu không có lực lượng tiêu cực rót vào hắn thì không có lực lượng tiêu cực, sẽ không có thể tạo ra Từ Cức Vực Trường... Sắc mặt Thạch Nham âm trầm, lạnh lùng nhìn về phía đoàn người Tạp Mông, trong lòng đã động sát niệm. Chỉ có người chết! Mới có thể thoát khỏi cục diện này, còn phải sớm chết một chút, nếu không một khi con thuyền bị đục thủng, dù có người chết cũng không thay đổi được kết cục.
Thạch Nham chuẩn bị giết người!
"Xuống biển! So với chờ chết, không bằng cùng ở trong biển đánh cuộc với Thanh lân thú! Dù sao con thuyền bị đục thủng, chúng ta cũng phải chìm xuống biển, không bằng trước khi con thuyền bị hủy, ở trong biển đấu một trận với Thanh lân thú."
Khuôn mặt Lâm Đạt tuyệt vọng, Lâm Đạt bất đắc dĩ hạ quyết định.
ở trong biển giao chiến với Thanh lân thú, tuyệt đối là chuyện rất ngu xuẩn, điểm này Lâm Đạt hiểu rõ hơn ai khác! Nhưng bây giờ nàng không có sự lựa chọn nào khác. Chỉ có thể mạo hiểm đánh cuộc.
"Được!" Một đám Võ Giả trên thuyền nghiến răng nghiến lợi, lúc tuyệt vọng lại bộc phát ra khí thế hung lệ, không đợi Lâm Đạt nhiều lời, đã muốn có ba người đột nhiên chui vào trong biển. Tạp Mông chỉ hơi chút do dự, cũng cắn răng nhảy vào trong nước.
"Liều mạng!"
Lâm Đạt khẽ quát một tiếng, chuẩn bị nhảy vào trong biển. Lúc này Thạch Nham đi đến, cau mày nhìn nàng, muốn nói nhưng lại thôi.
Tuy rằng Lâm Đạt nhìn như tràn đầy khí thế, nhưng một khi xuống nước chắc chắn sẽ chết, nàng sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Thạch Nham, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Nhưng Thạch Nham cũng không có làm cái gì, chỉ lắc đầu thở dài một tiếng. Vẻ mặt Lâm Đạt buồn bã, trong hoàn toàn mất hết hy vọng, nhảy vào nước biển, cùng Võ Giả ở trong biển bắt đầu chém giết Thanh lân thú. Nàng thật sự hy vọng Thạch Nham là cao thủ, có thể ở trong thời khắc quan trọng này vươn tay viện thủ.
Một chút hy vọng cuối cùng của nàng gởi gắm ở trên người Thạch Nham, nhưng chỉ đổi lấy cái lắc đầu thở dài của Thạch Nham.
Hy vọng cuối cùng của Lâm Đạt đã bị chặt đứt hoàn toàn, rốt cuộc không còn có lòng ôm may mắn, nàng và thuyền viên của nàng cùng nhau chịu chết chui đầu vào trong biển.
Nét mặt Thạch Nham phức tạp, nhìn thuyền nhỏ trống rỗng, do dự một lát cũng đột nhiên nhảy vào trong biển. Cái liếc mắt cuối cùng của Lâm Đạt nhìn hắn khi chui đầu vào trong biển, tràn ngập tuyệt vọng và buồn bã, nhưng nàng vẫn đạo nghĩa không chùn bước chui đầu vào biển cả, điểm này thật sự làm Thạch Nham cảm động, khiến cho Thạch Nham cảm thấy thương hại cô gái kiên cường này.
Bất luận là vì Lâm Đạt hay là vì chính mình, Thạch Nham đều phải làm chút gì.
"Phù phù!"
Thạch Nham nín hơi, chui vào trong biển, ánh mắt ở trong đáy biển cực kỳ lãnh khốc.
Từng đợt khí tức tiêu cực tuyệt vọng, oán hận, đột nhiên từ trong biển bay đến đây, rót vào bên trong huyệt khiếu của Thạch Nham.
Một tên Võ Giả quan hệ thân thiết với Tạp Mông. Bị một con Thanh lân thú cấp bốn dẫn đấu xé thành mảnh nhỏ, là người thứ nhất bỏ mình dưới đáy biển.
Đám người Lâm Đạt vừa rơi xuống nước, Thanh lân thú cấp bốn lập tức ngừng gặm cắn con thuyển nhỉ tụ tập đến, bao vây nhóm người Lâm Đạt. Con thuyền không phải mục tiêu công kích của Thanh lân thú, sở dĩ chúng nó muốn đục thủng thuyền nhỏ cũng là vì bức đoàn người Lâm Đạt xuống nước. Bây giờ thấy đám người Lâm Đạt đã rơi xuống nước, Thanh lân thú tự nhiên sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian vào con thuyền, trước tiên vây quanh Lâm Đạt lại.
Ở trong biển, Thanh lân thú giống như con thoi, tốc độ bay đi cực nhanh!
Uy hiếp của Thanh lân thú cấp ba ở trong biển lớn hơn nhiều ở trên bờ!
Đoàn người Tạp Mông cảnh giới Nhân Vị, sau khi rơi xuống nước ngược lại thực lực giảm mạnh, chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Thanh lân thú cấp ba.
Nhưng trong biển, đã có bốn con Thanh lân thú cấp bốn ở đây!
Sự tồn tại của bốn con Thanh lân thú cấp bốn này, không thể nghi ngờ là bốn ngọn núi lớn với họ, khó mà có thể lay động được. "A!" Lại là một tiếng kêu thảm thiết thê lương, đột nhiên từ trong miệng một tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị nhất trùng thiên khác bên cạnh Tạp Mông phát ra, tên này nhảy vào trong đàn Thanh lân thú điên cuồng, bị năm cái miệng của Thanh lân thú cấp ba cắn xé, xương tay chân cốt đều bị cắn, trở thành người thứ hai bị Thanh lân thú cắn chết.
Sau khi hắn chết, một thân tinh khí trên người, lại lặng lẽ tới gần bị Thạch Nham hấp thu.
Bên trong huyệt khiếu sau khi nhận được tinh khí hai người này đã tràn ra một ít lực lượng tiêu cực, tuy rằng cũng không nhiều, những cũng đủ Thạch Nham tạo ra một Từ Cức Vực Trường.
Tâm niệm khẽ động, Thạch Nham bên trong ở nước biển thúc dục Tinh Nguyên và lực lượng tiêu cực, ngưng luyện ra một Từ Cức Vực Trường cỡ cái thớt. Từ Cức Vực Trường vốn là vô ảnh vô hình, bởi vì ở bên trong nước biển nên biến thành một lốc xoáy xoay tròn, biến thành vòng xoáy di động trong nước.
"Xuy xuy!" Trong biển, Lâm Đạt vung hai thanh đoản kiếm. Thân thể uyển chuyển uốn lượn như thủy xà, giảo sát mấy con xông lên.
Thanh lân thú cấp bốn, lập tức chú ý tới Lâm Đạt, một con trong đó lập tức vọt lên rất nhanh.
"Phốc phốc!" Trong nước, Lâm Đạt thi triển ra "Song xà giảo" từng luồng kiếm mang mạnh mẽ, bắn lên người Thanh lân thú cấp bốn.
Lân giáp của Thanh lân thú cấp bốn cứng chắc lợi hại hơn cấp ba nhiều lắm! Kiếm mang mạnh mẽ của Lâm Đạt, có thể bắn thủng lân giáp của Thanh lân thú cấp ba nhưng lại khó có thể phá vỡ lân giáp của Thanh lân thú cấp bốn, chỉ có thể lưu lại trên lân giáp kia từng vết kiếm thật sâu. :
Lại có một con Thanh lân thú cấp bốn, lặng lẽ phóng tới hướng Lâm Đạt!
Con Thanh lân thú này mở ra hàm miệng dày đặc răng nanh giống như một dãy đao nhọn, táp tới thẳng tới vòng eo của Lâm Đạt.
Chỉ cần lần này bị cắn trúng, thân thể yêu kiều duyên dáng của Lâm Đạt khẳng định sẽ bị cắt thành hai đoạn, đến lúc đó cho dù mỹ nhân đẹp cỡ nào thì cũng chỉ là hai đoạn thi thể.
Lúc này, Lâm Đạt đang mệt mỏi ứng phó công kích của con Thanh lân thú cấp bốn thứ nhất, bị con thanh lân thú này công kích nàng đã có chút luống cuống tay chân, đã hơi chật vật không chịu nổi.
Công kích của con thanh lân thú thứ hai, nàng thấy nhưng lại vô lực ngăn cản.
Ánh mắt Lâm Đạt tràn đầy tuyệt vọng, vẻ mặt buồn bã, trơ mắt nhìn con thanh lân thú thứ hai vọt tới nhưng không thể làm gì.
Nhưng vào lúc này, không rõ vì sao lốc xoáy xuất hiện ở trong biển, đột nhiên di động rất nhanh, một đường dấy lên sóng biển thật lớn, vù vù cuốn đến.
Lúc răng nhọn của con Thanh lân thú thứ hai cách Lâm Đạt ba mét, đột nhiên bị lốc xoáy quấn lấy, kéo mạnh vào bên trong lốc xoáy. Lâm Đạt hoảng sợ, sợ hãi muốn né tránh lốc xoáy nuốt lấy Thanh lân thú.
Nhưng thật bất ngờ.
Lốc xoáy kia giống như mọc mắt. Thế cuốn tới rất nhanh, thế nhưng lại đột nhiên thay đổi phương hướng xẹt qua bên cạnh nàng, cũng nuốt lấy con Thanh lân thú cấp bốn đang quấn lấy nàng.
Hai con Thanh lân thú cấp bốn, chỉ trong vài giây ngắn ngủn lại bị lốc xoáy quỷ dị xuất hiện nuốt sống. Lâm Đạt vốn chắc chắn sẽ chết lại từ ranh giới cái chết tránh được một kiếp, lòng còn sợ hãi nhìn lốc xoáy tiếp tục tàn sát bừa bãi trên mặt biển, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là nghi hoặc. Một nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Đạt.
"Ồ, hắn cũng đi xuống!" Trong lòng Lâm Đạt kinh hô, sững sờ nhìn khuôn mặt Thạch Nham lạnh lùng trong nước biển, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái: "Không phải chứ, lốc xoáy kia, là hắn tạo ra sao?"