Lâm Đạt cầm trong tay hai thanh đoản kiếm, bị tên râu quai nón và Khổng lão nhị từng bước ép sát.
Năm tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị sau lưng Lâm Tiếu Thường cũng đều xông lên đứng ở xung quanh Lâm Đạt.
Lâm Đạt bị hai tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, thêm vào đó là năm tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị bao vây thì dù có muốn chạy cũng không thể.
Nét mặt Lâm Tiếu Thường vui mừng, bộ dáng uể oải ngả lên xe lăn, nhưng đôi mắt dài hẹp của hắn lại lộ ra hàn quang, không chút buông lỏng.
Khóe miệng Thạch Nham nở nụ cười kỳ dị, hắn đứng cách Lâm Tiếu Thường chừng bảy mét, ung dung nhìn Lâm Đạt đang bị bao vây.
- Tên lòng lang!
Lâm Đạt nghiến chặt hai hàm răng trắng ngà, trong mắt tràn ngập lửa giận ngút trời.
- Cho dù ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!
Nét mặt Lâm Đạt tỏ ra hung ác. Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy cừu hận, xem ra là đã khắc sâu mối hận với Thạch Nham vào tận xương tủy. Thạch Nham cười nhạt, nhún vai nói:
- Đừng trách ta, ta cũng chỉ muốn cố gắng sống sót, chỉ cần có thể sống sót, dù là cái gì ta cũng có thể vứt bỏ.
- Vô sỉ!
Lâm Đạt hét lớn, đột nhiên vọt lên, hai thanh đoản kiếm một lần nữa thi triển ra võ kỹ Song Xà Giảo, kiếm quang trên đoản kiếm thoắt ẩn thoắt hiện, sắc hồng như một dải lụa màu. Lâm Đạt có vẻ như không thiết sống nữa, bất quản hai bên công kích thế nào cũng vẫn mãnh liệt xông về phía trước.
Khổng lão nhị đang chắn ở trước nàng, vừa thấy nha đầu này có vẻ như ngay cả mạng cũng không cần nữa mà muốn cùng hắn liều mạng ngươi chết ta sống liền biến sắc, khà khà tránh qua một bên. Lâm Đạt cũng không thèm để ý tới Khổng Lão Nhị, lập tức lướt qua bên cạnh hắn, mặt kệ vai trái đang ở đúng tầm một kích từ lang nha bổng của tên râu quai nón, thế như cầu vồng bắn thẳng về phía Thạch Nham.
- Ta giết ngươi trước!
Lâm Đạt dốc toàn bộ sức lực, đến mức có thể từ trong thế bao vây xông ra, nhanh như điện bắn thẳng đến Thạch Nham.
Trên mặt Thạch nham bỗng xuất hiện vẻ hoảng loạn, hắn vội vàng núp về phía tên Lâm Tiếu Thường kia, vẻ mặt kinh hãi:
- Mau ngăn nàng ta lại! Ngăn nàng ta lại!
Các hải tặc xung quanh đó đều đồng loạt lộ ra vẻ khinh thường, đối với biểu hiện của Thạch Nham tỏ ra hết sức thất vọng. Lâm Tiếu Thường cũng nhíu mày, vẫn ngồi trên xe lăn, hắn lớn tiếng ra lệnh:
- Bắt giữ nha đầu này!
Phía sau Lâm Tiếu Thường, mấy tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị đồng loạt vọt lên, chắn ở phía trước Lâm Tiếu Thường.
Khổng lão nhị và đại hán râu quai nón nọ dù thấy Lâm Đạt không thiết sống chết tiếp cận Lâm Tiếu Thường, ấy vậy mà lại không tỏ ra lo lắng chút nào, trái lại còn cười khà khà, không nhanh không chậm cùng tiến lên.
Thạch Nham và Lâm Tiếu Thường ở cách đó chỉ ba bước, tỉ mỉ quan sát biểu tình trên mặt Khổng Lão Nhị cùng tên râu quai nón nọ, trong lòng trầm xuống.
Lâm Tiếu Thường tuyệt đối không dễ đối phó.
Hai người này tự tin như vậy, đủ chứng minh chỉ cần một mình Lâm Tiếu Thường là đủ để ứng phó với Lâm Đạt. Đây cũng là do hai người biết thủ đoạn của Lâm Tiếu Thường nên hiện giờ mới trấn định như vậy mà không vội vàng ra tay viện thủ. Các ý niệm trong đầu Thạch Nham liên tục thay đổi, nhưng khuôn mặt hắn vẫn tràn ngập kinh hoảng như trước, tập trung tinh thần lực hơn hết, không dám mảy may lơi lỏng tí nào.
- Ta phải giết ngươi!
Đối với Thạch Nham, Lâm Đạt có thể nói là hận thấu xương, mặc dù đang bị bao Võ Giả vây quanh mình, nhưng Lâm Đạt thế vẫn như nàng hổ điên không màng thương tích trên thân mình, thậm chí không màng cả tính mạng lại một lần nữa xông về phía Thạch Nham.
- Nha đầu này, dũng khí thật đáng khen a.
Lâm Tiếu Thường đột nhiên cười lên vài tiếng, liếc mắt nhìn Thạch Nham bên cạnh, nói:
- Tiểu huynh đệ, không cần sợ nha đầu này, cho dù nó có lợi hãi hơn đi chăng nữa, lát nữa cũng sẽ phải gục xuống.
- Không sợ, không sợ.
Thạch Nham gật đầu, Ánh mắt lạnh lùng thấu xương, vẻ kinh hoảng trên mặt trong nháy mắt biến mất. Lâm Tiếu Thường vẫn lặng lẽ quan sát Thạch Nham vừa thấy vẻ mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, trong đôi mắt dài hẹp đột nhiên bắn ra một luồng lệ quang.
- Ầm!
Từ bên dưới xe lăn của Lâm Tiếu Thường đột nhiên có tiếng nổ phát ra, tên nỏ mịt mù như mưa phùn mãnh liệt bắn ra, mục tiêu nhằm thẳng vào Thạch Nham.
Vẻ mặt Thạch nham trở nên lãnh khốc, từ khóe miệng lộ ra một tia cười tàn nhẫn.
- Keng keng keng keng!
Âm thanh kim loại va chạm nhau đột nhiên từ trên người Thạch Nham vang lên liên hồi.
Dưới Thạch Hóa Võ Hồn những tên nổ tiễn dày đặc kia không tài nào xuyên qua được thân thể Thạch Nham mà chỉ có thể xuyên thủng qua y phục đầy chỗ vá trên người hắn, sau đó những tên nỏ này cũng vô lực rơi đầy đất.
- Ta đã sớm biết ngươi có vấn đề!
Lâm Tiếu Thường cười ha ha, chiếc xe lăn kia rất nhanh liền lùi về phía sau.
- Có gan đụng tới người khác thì tất không phải hạng nhát gan sợ phiền phức. Muốn tìm cơ hội giết ta, khà khà, ngươi còn kém một chút!
Lâm Tiếu Thường cười lớn, lại vỗ thêm một cái vào phía dưới ghế.
Một con rết trăm chân đen bóng từ dưới ghế của hắn bay vọt ra ngoài, con rết này dài chừng năm sáu mét, trên người nó nồng nặc mùi hôi thối, mới vừa hiện thân đã ngay lập tức phun một hơi khói độc về phía Thạch Nham.
Thân thể Thạch Nham nhoáng lên một cái đã né khỏi khói độc nọ một cách quỷ dị, tâm thần khẽ động, Từ Cức Vực Trường từng chút di chuyển ở đỉnh đầu Lâm Tiếu Thường. Đột nhiên từ phía trên đầu hắn giáng xuống!
Lực xoay tròn của Vực Trường trong nháy mắt đã hoàn toàn bao phủ Lâm Tiếu Thường.
- Ken két két!
Từ chiếc xe lăn nọ truyền đến âm thanh nứt gãy, nhưng Lâm Tiếu Thường vẫn bình yên vô sự mà liên tục xoay chuyển ở bên trong vực trường. Vẻ mặt âm trầm của hắn giờ đây lập lòe những sợi ô quang, trên ngực hắn hiện ra một kiện nhuyễn giáp đang bập bềnh, nhuyễn giáp nọ cực kỳ kiên cố, có thể bảo vệ chặt chẽ thân thể hắn. Ở trong vực trường, Lâm Tiếu Thường cho dù hành động bất tiện, nhưng lại không bị lực từ lực của vực trường làm cho thân thể bị thương.
Thạch Nham đã sớm biết uy lực của vực trường lúc này đã giảm nhiều, khó có thể lấy nó siết chặt Lâm Tiếu Thường. Ngay khi thấy thân thể Lâm Tiếu Thường bị giam cầm lại đó, hắn không chút do dự mà lập tức ném ngay một khối Thanh nguyệt thạch ra. Thanh nguyệt thạch hóa thành một luông sáng băng hàn, trong nháy mắt rơi vào trong Vực Trường.
- Ầm!
Ở trong vực trường đột nhiên nổ tung bắn ra mưa giá, hàn lực ngưng luyện lại tạo thành từng cơn mưa phùn, bắn tung tóe trong vực trường.
Thân thể Lâm Tiếu Thường mặc dù ở trong vực trường bình yên vô sự, nhưng chỉ hơi dính vào mưa phùn do hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm tạo thành cũng lập tức nhanh chóng kết băng.
Chỉ trong một chốc, chẳng những Lâm Tiếu Thường bị đông cứng thành tượng đá, ngay cả vực trường cũng ngừng vận chuyển, rốt cuộc lại bị một khối Thanh nguyệt thạch nho nhỏ làm cho đóng băng.
Trên khuôn mặt Lâm Tiếu Thường khi bị đông cứng thành tượng đá vẫn còn mang theo nụ cười chắc thắng, tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
- Đại ca!
- Đại ca!
Mọi hải tặc ở trên thuyền đều kinh hãi la lên rồi điên cuồng đánh về phía Thạch Nham.
Ở phía bên kia Lâm Đạt đang bị Khổng lão nhị và tên râu quai nón vây chặt, từ trong mắt chợt phóng ra tia sáng đoạt mệnh, nhìn Thạch Nham với vẻ không dám tin.
Tất cả mọi thứ đều phát sinh chỉ trong chớp mắt, trong khi rất nhiều Võ Giả trên thuyền còn chưa biết được chuyện gì đã xảy ra, đã thấy Thạch Nham trước đó vẻ mặt sợ hãi đột nhiên giống như phát điên đánh về phía Lâm Tiếu Thường.
Mọi người chẳng qua cũng chỉ nghe thấy hai tiếng cười to của Lâm Tiếu Thường, cho đến khi quay đầu lại nhìn hắn thì phát hiện hắn đã trở thành tượng đá.
Hải tặc trên thuyền đột nhiên như phát cuồng, lúc này cũng không còn để tâm đến Lâm Đạt nữa, đều nhằm về phía Thạch Nham, cố gắng ngăn cản động tác kế tiếp của hắn.
Thạch Nham lúc này giống như báo săn mồi, hắn khẽ nhún một cái đã vọt tới gần vực trường, tinh thần lực trong đầu hình thành một lớp sóng xung kích đánh về phía một tên Võ Giả đang hướng về phía này.
Gã hải tặc này cũng mặc dù cũng đã ở Nhân cảnh tam trọng thiên nhưng trong não bỗng cảm thấy đau buốt, thất khổng chảy máu, vẻ mặt cực kỳ thảm thiết.
- Răng rắc!
Thạch Nham đưa tay bóp chặt lấy cổ họng hắn rồi nhanh chóng lướt qua, trực tiếp vọt tới bên cạnh Lâm Tiếu Thường, tập trung lực lượng tiêu cực rồi nện một quyền vào đầu Lâm Tiếu Thường.
- Ken két két!
Cái đầu đã đông cứng thành băng của Lâm Tiếu Thường bị Thạch Nham nện một kích như vậy đã vỡ vụn ngay lập tức.
Khuôn mặt Thạch Nham lạnh lùng, thấy đầu Lâm Tiếu Thường đã vỡ vụn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đối diện với con rết trăm chân đang liên tục làm phiền, ánh mắt lạnh như băng, lại tiếp tục phóng ra một luồng tinh thần công kích.
Tinh thần lực giống như một thanh kiếm sắc bén mang theo hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên nhắm về phía linh hồn của con rết trăm chân.
Linh hồn của con rết trăm chân bị thứ nọ đánh tới, hình như đã bị thương nặng.
- Rít... !
Con rết trăm chân cũng chẳng quan tâm Lâm Tiếu Thường nữa, linh hồn vừa bị thương, nó đã lập tức hóa thành một luồng sáng đen bay về phía đuôi thuyền.
Khuôn mặt lạnh lùng của Thạch Nham nghiêm lại, vẻ mặt hưởng thụ hấp thu Tinh Nguyên trong cơ thể của Lâm Tiếu Thường và một tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị tràn ra, đồng thời lặng lẽ thúc dục lực lượng tiêu cực trong cơ thể, trên người hắn lượn lờ làn sương trắng, một lồng khí tức hiếu sát, thô bạo, hung tàn từ trên người hắn như bốc lên tận trời.
- Ầm! Ầm!
Tay trái hắn phóng ra Tử Ấn. Bảy khối thủ ấn liên tiếp phóng ra, đánh thẳng tới những tên hải tặc ở trước mặt.
Ba tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị vừa mới xông lên, còn chưa đến gần Thạch Nham, trên lồng ngực đã xuất hiện thêm một bàn tay máu, một hàng bảy thủ ấn xuyên qua thân thể ba tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị, xuyên thủng cả ba người.
Khí thế Tử Ấn không dừng tại đó mà tiếp tục điên cuồng đánh tới, rơi thẳng vào ngực tên râu quai nón kia.
Thân thể tên râu quai nón cho dù hùng vĩ to lớn, nhưng bị bảy Tử Ấn đánh mạnh vào cũng bị đánh quăng lên cao, Tử Ấn giống như một loại ấn ký thần bí nào đó, chui thẳng vào bên trong thân thể tên râu quai nón, ra sức phá hư hết mọi sinh cơ của hắn.
Thân thể tên râu quai nón khi còn đang ở trong không trung đã tràn đầy tử khí, mà sau khi rơi xuống đất, hai mắt hắn trắng dã, không ngờ đã mất đi sinh mệnh.
Một cái Tử Ấn pha lẫn lực lượng tiêu cực, ngay cả sau khi giết ba tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị xong vẫn còn cắt đứt sinh cơ của tên râu quai nón cảnh giới Bách Kiếp, có thể nói là cực kỳ hung lệ bá đạo.
Bốn người vừa chết, toàn bộ tinh khí trên người họ lại một lần nữa tuôn về phía Thạch Nham.
Giữa đống thi thể khắp nơi, hung sát chi khí trên người Thạch Nham quá nặng, hắn tựa như yêu ma từ trong Tu La Huyết Hải đi ra, một lần nữa ngưng luyện lực lượng tiêu cực, lại một lần nữa tạo thành Tử Ấn.
- Rầm rầm!
Lần này Tử Ấn phóng ra lại tiếp tục xuyên qua thân thể năm tên hải tặc, trong nháy mắt bọn chúng cũng chết thảm.
Vẻ mặt Thạch Nham lạnh nhạt, hắn lững thững đi dạo giữa đống thi thể khắp nơi, bắt đầu ngưng luyện lực lượng tiêu cực để tạo ra một Từ Cức Vực Trường mà mắt thường khó thấy.
Thân thể đám hải tặc bị một lực lượng không biết từ đâu tới treo lơ lửng, ở thân thể liên tục xoay chuyển trong vực trường.
Vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh, chậm rãi đi qua bên cạnh đám hải tặc đang bị treo lơ lững, mỗi một chỉ tay ra xuyên thủng cổ bọn họ, lại thu lấy một sinh mệnh.
Trên thuyền sắt, trên khuôn mặt đám hải tặc còn sót lại đầy vẻ sợ hãi, sợ hãi kêu lên lùi lại phía sau. Bạn đang đọc truyện được tại
Ngay cả Khổng lão nhị cũng rất hoảng sợ, sau khi Lâm Tiếu Thường và tên râu quai nón kia đều bị giết chết một cách quỷ dị, rốt cục hắn cũng biết sợ, khuôn mặt tránh về phía sau, thét to:
- Các huynh đệ. Chạy đi!
Khuôn mặt Thạch nham thẫn thờ, thản nhiên nhìn hắn một cái.
Thân thể Khổng lão nhị đang lao về phía biển khơi, đột nhiên dừng lại một cách quỷ dị giữa không trung, hình như bị một bàn tay lớn vô hình nắm chặt lấy.
Thạch Nham bình tĩnh, không nhanh không chậm tiêu sái đến bên cạnh Khổng lão nhị, hắn vươn một ngón tay ra, trên cổ Khổng lão nhị xuất hiện thêm một lỗ máu.
Lâm Đạt ở một bên trợn mắt hốc mồm đã sớm quên mất phải đối phó đám hải tặc đang chạy trốn tán loạn tứ phía kia, choáng váng nhìn Thạch Nham, tâm hồn thiếu nữ đã bị nỗi khiếp sợ khủng khiếp này lấp đầy.