Trên thuyền, Lynda khuông mặt ửng đỏ, quần áo mất trật tự, đôi mắt dễ thương dị quang lập lòe.
Thạch Nham mở to mắt, kinh ngạc kêu lên:"Tóc của ngươi!"
Mái tóc của Lynda màu nâu đang dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đã dài đến quá đừi mà vẫn còn tiếp tục sinh trưởng
Mái tóc lập lòe, sáng bóng, Lynda cũng ngạc nhiên, sững sờ.
Lực lượng Thạch Nham rót vào cơ thể nàng, bất tri bất giác đi tới đầu của Lynda, kích phát Võ hồn ẩn núp đã lâu trong người nàng
"Tóc ta từ nhỏ mỗi lần cắt đi lại dài ra rất nhanh, nhưng mà cũng không biến thái như hiện tại"
Thạch Nham cau mày nói:"Không cần khẩn trương, đây không phải là một chuyện xấu. Có lẽ đây là một loại võ hồn thuộc về ngươi, bởi đủ loại nguyên nhân không có triệt để hiển lộ ra, tình huống hiện tại hẳn là võ hồn thức tỉnh"
"Võ hồn"
Lynda vẻ mặt hưng phấn:"làm sao có thể? Ta đã lớn như vậy rồi, trên người sao có thể thức tỉnh võ hồn? Thạch Nham, người...ngươi không có gạt ta a?"
"Ngươi tự xem lấy" Thạch Nham khóe miệng mỉm cười thần thái nhẹ nhõm.
Không bao lâu, mái tóc màu nâu của Lynda đã chạm mặt đất, mái tóc sáng bóng khoác trên vai nàng phủ hết sau lưng, khiến nàng có một loại xinh đẹp động lòng người.
Một tia lực lượng kì dị trên đầu Lynda qua lại nhấp nhô, thời gian dần qua, ánh mắt Lynda nhiều hơn một chút sắc thái quái dị, tựa hồ như phát hiện ra cái gì ở trên đầu nàng.
Lynda không cùng Thạch Nham nói chuyện, lâm vào trầm tư, dường như đang thể ngộ cái gì.
Thạch Nham biết rõ đây là thời khắc mấu chốt nên cũng không lên tiếng quấy rầy nàng, chỉ lặng lẽ quan sát động tĩnh, sợ nàng có cái gì ngoài ý muốn.
Nửa giờ sau, đôi mắt nàng bỗng dưng lóe sáng, mái tóc không gió mà bay
Lynda giãy dụa cái cổ, mái tóc nàng xõa tung ra, đột nhiên kéo căng, mỗi sợi tóc như một cây cương châm.
"Oanh!"
Cả mái tóc đâm trên ván gỗ như mấy ngàn cầy cương châm xuyên thấu, hiển lộ ra nguyên một đám lỗ kim nhỏ bé
Thạch Nham kinh ngạc
"A!" Lynda cũng cả kinh, lấy tay che miệng, ngơ ngác nhìn mái tóc nàng đâm miếng ván thành tổ ong"Cái này, cái này, cái này..."
"Đúng vậy! Đích thật là tóc ngươi tạo thành đấy." Thạch Nham khẳng định gật đầu:"Cái này cũng hẳn là một loại võ hồn đặc thù. Ngươi cẩn thận thể ngộ trong chốc lát, nhìn xem có chỗ gì đặc biệt, tìm xem có phương pháp công kích nào không?"
Lynda kinh hỉ, thân thể mềm mại run rẩy, mặt hiện vẻ khó tin, "Làm thế nào có thể, tóc của ta vậy mà cũng là một loại võ hồn. Tại sao có thể như vậy..."
Đối với bất kì một võ giả nào mà nói, vũ hồn đều là loại thủ đoạn công kích sắc bén nhất, Vũ giả may mắn có được võ hồn, có thể phát huy được trình độ công kich mạnh hơn nhiều so với võ giả không có võ hồn, thâm chí có thể đánh chết một võ giả hơn mình một cấp bậc.
Võ hồn có thể coi là căn bản của võ giả, Lynda chưa bao giờ từng nghĩ qua, nàng đã lớn như vậy rồi lại có thể giác tỉnh được võ hồn
Nàng kích động trong lòng, thực khó tưởng tượng.
"Đại ca! Đạica!"
"Đại ca đâu rồi!"
Từng chiếc thuyền lá liễu từ rặng đá ngầm đằng xa tiến tới, qua lâu như vậy, bên này không có người quay lại, lũ hải tặc không kiềm chế được bọn Tạp Mông bên kia, phải sang xem tình hình.
Thạch Nham sắc mặt lạnh lẽo, nụ cười tàn nhẫn hiên lên trên miệng, chuẩn bị đại khai sát giới
"Vù vù!"
Lynda đột nhiên từ trên thuyền phi thân xuống dưới, rơi trên những chiếc thuyền lá liễu.
Mái tóc nàng cuồng vũ, phảng phất như yêu ma, nguyên một đám hải tặc bị hàng ngàn sợi tóc xuyên qua, máu tươi bắn tưng tóe, trực tiếp bị đâm chết.
Lynda vẻ mặt hưng phấn, phát hiện mình có thể khống chế mái tóc, mỗi sợi tóc như thể đã trở thành cánh tay của nàng, tự nhiên vận dụng công kich người khác.
Mái tóc dài của nàng, trong chốc lát trở nên sắc bén như cương châm, trong chốc lát lại mềm mại như trường tiên (roi dài) xuyên thủng hoặc trói bọn hải tặc lại ném ra xa.
Tóc dài tung bay, Lynda trong bầy hải tặc đem từng tên Nhân Vị cảnh cường giả diệt sát.
Thạch Nham khóe miệng mỉm cười, cũng phi thân xuống, hấp thu tinh khí của mấy cái thi thể. Lúc này tinh nguyên của Thạch Nham đã khôi phục đến đỉnh phong. Bách Kiếp nhị trọng thiên, tinh lực tràn đầy, trong cơ thể lực lượng bành trướng vô cùng. Từng sợi tinh khí của bọn hải tặc lặng lẽ biến mất trong thân thể Thạch Nham.Hắn cũng không ra tay, chỉ đúng nhìn Lynda giết từng tên hải tặc, vui sướng hấp thu lực lượng của đám hải tặc chết trong tay nàng. Xa xa chỗ đá ngầm phía sau truyền đến một tiếng hét hoáng sợ.
"Các huynh đệ, rút lui, đại ca chết rồi, tất cả đều chết rồi". Một gã hải tặc phát hiện ra những cái xác sau rặng đá ngầm, người này hét lên chói tại.
Lập tức bọn hải tặc đang trông coi bọn Tạp Mông thất kinh, căn bản không dám tới, lập tức tứ tán chạy thoát ra.
Từng chiếc thuyền lá liễu nhỏ ở trong rặng đá ngầm san hô chạy thật nhanh. Ở đây địa thế phức tạp, vừa vặn giúp bọn hắn chạy trốn
Thạch Nham mặc dù có tâm đem những người này giết sạch để nâng cao lực lượng của mình, nhưng bởi vì đá ngầm quá nhiều, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Chừng mười phút sau, tất cả lũ hải tặc huyết đồng tử trốn không còn một mống, chỉ còn vài khối thi thể khô quắt và vài chiếc thuyền lá liễu. :
Lynda đứng tại một cái thuyền nhỏ, thần sắc hưng phấn dịu dàng nói :"Thạch Nham, ngươi thấy được không? Vừa mới, vừa mới là ta dùng tóc diết bọn chúng? Ngươi thấy được chưa?"
Thạch Nham cười gật đầu:"Thấy được, toàn bộ thấy được, không tệ, không tệ, cái vũ hồn này nếu như tại thời điểm giao chiến, đột nhiên thi triển có thể thu được hiệu quả kì diệu."
Sợi tóc của Lynda lúc thì có thể cứng rắn như cương châm, lúc thì mềm mại như trường tiên, phi thường quỷ dị.
Cùng người giao phong, nàng nếu đột nhiên đem mái tóc trở thành lợi khí, nói không chừng có thể lập tức đem thân thể địch nhân đục thành tổ ong, nhẹ nhàng diết chết đôi thủ.
"Thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới nha."Lynda trên mặt tràn đầy kinh hỉ, nàng nhìn về phía Thạch Nham, ánh mắt dị sắc gợn sóng.
"Ngươi vẫn có thể đi lại?" Thạch Nham khóe miệng cười tràn ngập xấu xa.
Lời vừa nói ra, Lynda vốn là sững sờ, khuông mặt lập tức ửng đỏ, thiên kiều bá mị, lườm Thạch Nham:"Ngươi cái tên này, thất là quá xấu xa rồi!"
"Ha ha" Thạch Nham tâm tình vui vẻ, đang muốn nói gì đó, đột nhiên thấy một đoàn người Tạp Mông đi qua.
"Lynda, chuyện của ta không được nói cho bọn Tạp Mông biết. Những thi thể này, cứ nói là có cao thủ Tam Thần Giáo đi qua tạo thành đi, ta không muốn bọn Tạp Mông biết chuyện của ta, nói thực ra ta cùng Cổ gia và Đông Phương gia có chút cừu oán, nếu bọn Tạp Mông không giữ mồm tiết lộ chuyện của ta thì ta sẽ gặp nguy hiểm."
Một chuyến đi này, hắn đã chuận bị đối phó với Cổ gia tại Vân Hà đảo, nếu không cẩn thận bị lộ thân phận, nói không chừng giữa đường sẽ bị Đông Phương gia và Cổ gia nhằm vào.
Nếu như vậy, hắn sẽ bị bó chân bó tay, rất nhiều chuyện đều không thể làm.
"Ngươi cùng Đông Phương gia, Cổ gia có cừu oán?"Lynda cả kinh, "Ngươi đã gây nên sự tình gì?"
"Sau này hãy nói, nhớ rõ, không được cho bọn Tạp Mông biết chuyện của ta."Thạch Nham dặn dò. Lynda kinh dị nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không để cho người khác biết chuyện này." Nữ nhân chính là như vậy, chỉ cần cùng một người nam nhân phát sinh quan hệ, sẽ vô ý thức bảo vệ người nam nhân này. Huống chi Thạch Nham còn là người đàn ông đầu tiên của nàng, nàng lại từ trên người Thạch Nham đã nhận được thiên đại chỗ tốt, nàng như thế nào cũng sẽ không muốn Thạch Nham có việc. Đừng nói là Cổ gia cùng Đông Phương gia, hiện tại cho dù Thạch Nham nói hắn là đối tượng đuổi giết của Tam Thần Giáo, nói không chừng Lynda đều trợ giúp hắn chạy trốn. Đại đa số nam nhân, vì lợi ích cùng dã tâm của mình, có thể hi sinh nữ nhân bên cạnh. Mà đại đa số nữ nhân, vì nam nhân của mình, có thể hi sinh lợi ích cùng dã tâm của mình, thậm chí nhẫn tâm hi sinh đồng bạn cùng bằng hữu bên cạnh.
"Ân, ta thích nữ nhân nghe lời."Thạch Nham nhếch miệng cười cười, thò tay vào cái mông vung cao của Lynda vỗ một cái, nói: "Nữ nhân nghe lời, có muốn...thoải mái hơn nữa." Lynda mới nếm thử mùi vị nam nữ, có chút ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, trên người bộ vị mẫn cảm bị Thạch Nham vỗ như vậy, Lynda thân thể mềm mại run lên, phảng phất một cổ dòng điện xẹt qua thân thể, đôi mắt sáng lập tức trở nên ngập nước...bắt đầu mắc cở đỏ mặt, Lynda lườm Thạch Nham, cắn răng nói: "Thạch Nham, không được tại trước mặt bọn họ đối với ta như vậy, bằng không thì, bằng không thì ta có thể...có thể cho ngươi khinh bạc lúc bọn họ không có mặt, được không?" Lynda cắn răng, đôi má ửng đỏ, thẹn thùng vô hạn. Thạch Nham mỉm cười, gật đầu nói: "Yên tâm đi, ta biết rõ ngươi còn muốn thuộc hạ phục tùng, ta sẽ không tại trước mặt bọn họ khinh nhờn ngươi."
"Tạp Mông đã đến."Lynda nhẹ nhàng hít một hơi, xuân tình trên mặt cũng thu liễm, lại khôi phục uy phong lúc trước, thần thái đạm mạc. Thạch Nham trong nội tâm cười cười, nói thầm "nữ nhân này bản lĩnh đóng kịch không tệ."
"Tạp Mông, các ngươi tới, thu thập tài nguyên trên những thi thể này, sửa sang lại một chút."Lynda cau mày, đối với Tạp Mông, Hoắc kiệt, Jeter một đoàn người khoa tay múa chân, "Nhanh một chút! Lần này chúng ta may mắn một trưởng lão thần giáo trùng hợp đi ngang qua, giết toàn bộ bọn chúng, để cho chúng ta thu thập tài nguyên trên người bọn chúng, về sau hắn nói không chừng còn có thể hỏi đến."
Thời điểm cùng Thạch Nham một mình cùng một chỗ, Lynda phong tình vô hạn, thẹn thùng mê người, nhưng ở trước mặt bọn người Tạp Mông, Jeter. Nàng lại khôi phục thói quen tác phong đại tỷ ban đầu, khí thế mười phần. Thạch Nham đứng ở một bên, khóe miệng mỉm cười nhìn xem nàng diễu võ dương oai, ánh mắt có chút khác thường.