Sát Thần

Một hắc động thật lớn, giống như miệng yêu thú, đen kịt xa hun hút, giống như đang đợi con mồi dâng tới miệng.

Khí tức âm u rét lạnh, từ miệng quặng mỏ kia phát ra, đứng ở cửa động mà tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể khó chịu, mơ hồ có thể nghe được vài tiếng kêu to từ bên trong huyệt động, tựa như là Ma nhân đang khiêu khích.

Thạch Nham và đoàn người Lâm Nam, Hà Thanh Mạn sau khi đứng trước quặng mỏ, nhíu mày đánh giá huyệt động u ám không thấy đáy kia.

Lặng lẽ cầm Tụ hồn châu, thả tinh thần lực thầm cảm ứng, tinh thần lực chậm rãi trải rộng chui vào.

Bên trong huyệt động có rất nhiều đường rẽ, quặng mỏ này hinh như bên trong đã bị đào móc sạch, khắp nơi đều là đường rẻ, bốn phương thông suốt.

Tinh thần lực trải rộng, hình như có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức âm hàn thô bạo trên người Ma nhân Hắc Lân tộc, nhưng không thể xác định vị trí đích thực của Ma nhân.

Huyệt động sâu hun hút, rất nhiều huyệt động thông thẳng đến đáy quặng mỏ, cho dù Thạch Nham nhờ vào Tụ hồn châu, cũng chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi giới hạn, hơi cảm ứng trong chốc lát, hắn cảm nhận được ở trong phạm vi năm trăm mét, bên trong quặng mỏ chắc là không có Ma nhân mai phục.

Nhưng hắn lại khẳng định, tuyệt đối có Ma nhân Hắc Lân tộc trốn ở bên trong quặng mỏ.

- Được rồi, chúng ta vào thôi, mọi người hãy tự cẩn thận.

Lâm Nam dừng trước cửa động trong chốc lát, dường như cũng âm thầm cảm ứng tình hình bên trong quặng mỏ, hình như nàng cũng không có phát hiện khí tức của Ma nhân Hắc Lân tộc

- Sau khi đi vào, bốn người các ngươi đều phải cầm Âm thạch, tùy thời giữ liên hệ.

Lâm Nam dặn dò bốn người Hà Thanh Mạn, Trầm Nghi Đan.

Bốn người này, đều cầm một tảng đá màu trắng bạc, trên tảng đá chi chít lỗ nhỏ, ở trong phạm vi nhất định thì Âm thạch này có thể khiến cho bốn người giữ liên lạc với nhau.

- Biết rồi!

Bốn người Hà Thanh Mạn, cùng nhau gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Vào động đi.

Trong động tối đen, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón tay, sau khi đoàn người tiến vào phải dùng Chiếu minh thạch mới có thể thấy rõ cảnh tượng trong động.

Thạch động đầy rẫy ngã rẻ, trên nửa đoạn đường rẻ lại có một ngã rẻ chuyển hướng khác, ở trong quặng mỏ rất dễ dàng bị đi loạn, sơ ý một cái sẽ quên mất đường về, sẽ bị lạc trong quặng mỏ.

- Bốn người các ngươi hãy nhớ kỹ, nhớ rõ vị trí của mình.

Lâm Nam dặn dò mọi người.

Con đường rẽ thứ nhất đã nhanh chóng xuất hiện.

- Tách ra đi.

Sử Vũ Bạch nhíu nhíu mày, thản nhiên nói:

- Nam tỷ, chúng ta đi theo đường rẽ này trước, một khi có phát hiện ta sẽ lập tức thông qua Âm thạch đưa tin.

- Ừm.

- Hãy theo sát!

Sử Vũ Bạch khẽ quát một tiếng, mang theo những Võ Giả kia, Lâm Nam mang theo những người còn lại đi theo ngã rẽ khác, tiếp tục đi về phía trước.

Không bao lâu, lại có một đường rẽ xuất hiện.

- Nam tỷ, chúng ta đi đây.

Hà Thanh Mạn thản nhiên cười, nói với Lâm Nam:

- Trong chốc lát chỉ cần có phát hiện, muội sẽ đưa tin cho tỷ trước.

- Ừm, muội đi đi.

Lâm Nam mỉm cười gật đầu

- Nha đầu Nghi Đan kia rất liều lĩnh, ta đi theo nàng, một khi nghe được tin tức của các ngươi, ta sẽ lập tức tới ngay.

Hà Thanh Mạn gật đầu, liếc mắt qua những người đi theo nàng, khẽ nói:

- Hãy đi theo ta!

Nói xong, Hà Thanh Mạn là người thứ nhất đi vào ngã rẻ.

Bảy tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp của Thiên Tà Động Thiên, một đám vẻ mặt nghiêm nghị, đều lập tức đi theo.

Vẻ mặt Thạch Nham lạnh nhạt, dừng ở cuối cùng, đợi sau khi tất cả mọi người tiến vào, lúc đó mới không vội không chậm đi theo.

- Nam tỷ, nếu tiểu tử kia chết ở nơi này, Dương gia có thể tìm chúng ta tính sổ hay không?

Đợi sau khi thân ảnh Thạch Nham biến mất, Bành Phái đột nhiên hỏi.

Trầm Nghi Đan hình như cũng có chút để ý việc này, cũng truy hỏi

- Nam tỷ, tên này dường như không phải người Dương gia, nhưng tên Tu La Huyết vệ kia lại cực kỳ để ý hắn, cũng không biết hắn là ai. Hắn chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, thật sự đụng phải Ma nhân, chỉ cần Hà Thanh Mạn hơi vô tâm một chút, hắn sẽ xong đời ngay.

- Các ngươi đừng quản nhiều như vậy.

Lâm Nam nhíu nhíu mày, "Thanh Mạn là người có chừng mực, sẽ không làm bậy đâu.

- Ta thấy Thanh Mạn có vẻ rất chán ghét tiểu tử kia, nàng chỉ rõ bảo tên kia đi theo, nói không chừng là muốn tiểu tử chết đó!

Bành Phái vò đầu nói.

Lâm Nam sửng sốt, trong mắt cũng hiện lên vẻ mê hoặc, chần chờ một lát, mới nói:

- Sẽ không đâu, Thanh Mạn không phải loại người như vậy. Hơn nữa, Dương gia dám để hắn đến Hắc Thạch đảo, tất nhiên là tin tưởng hắn, nói không chừng tiểu tử này có thực lực kinh người nữa đó. Các ngươi cũng biết, mấy tên đi ra từ Dương gia luôn sẽ có hành động kinh người.

- Nếu hắn họ Dương, ta còn không dám xem thường hắn.

Trầm Nghi Đan lắc lắc đầu

- Nhưng vấn đề là hắn họ Thạch à, hắn rõ ràng không phải người Dương gia.

- Được rồi, đừng quản nhiều như vậy, hắn thật sự chết ở chỗ này cũng không có gì to tát.

Lâm Nam không thèm để ý nói:

- Giống như các ngươi nói, hắn không phải họ Dương, thật sự là xảy ra chuyện, cũng không quan trọng.

- Ừm.

Bành Phái gật đầu.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

- Thạch Nham, ngươi đi đến phía trước đi.

Bên trong huyệt động tối đen, Hà Thanh Mạn ở phía trước đột nhiên hô khẽ một tiếng.

Thông đạo này cũng không rộng lớn, chỉ có thể để cho ba người sóng vai mà đi, Hà Thanh Mạn dẫn đầu, đi tuốt đàng trước.

Ở phía sau nàng, bảy tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp đi theo hàng chữ nhất (一). TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Thạch Nham đi ở cuối cùng.

Tiếng hô khẽ của Hà Thanh Mạn, khiến cho Thạch Nham ở cuối đội ngũ khó mà tiếp tục tiến lên.

- Nhường đường một chút.

Thạch Nham cau mày, dùng sức chen về phía trước.

Ở phía trước hắn, bảy tên Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên lấp kín thông đạo, lúc hắn đi về phía trước thì bảy tên Võ Giả không có nghiêng người chủ động tránh ra, vẫn chắn đường ở phía trước.

Hà Thanh Mạn đi tuốt đàng trước, quan sát cẩn thận động tĩnh phía trước, không có lưu ý động tĩnh phía sau.

Bảy tên Võ Giả, trên mặt mang theo nụ cười bỡn cợt, quay đầu nhìn Thạch Nham, hai người cách Thạch Nham gần nhất thì ôm vai, đứng song song, hai người chỉ chừa một khe hở nho nhỏ ở giữa bả vai.

Rõ ràng là hai người không định để cho Thạch Nham đi qua dễ dàng.

Thạch Nham đứng ở trước mặt hai người, khuôn mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Nhường đường một chút.

- Thông đạo rất hẹp, chúng ta đã tránh rồi, ngươi muốn đi qua thì chen đi.

Một tên trong đó khẽ cười khà khà nói.

- Được, vậy ta chen qua đây!

Thạch Nham nhếch miệng cười.

- Ầm!

Một câu vừa nói xong, bên trong thông đạo đột nhiên truyền đến một tiếng va chạm nặng nề.

"Rắc rắc!"

Tiếng xương cốt vỡ giòn giã cũng truyền ra sau đó.

Thạch Nham mạnh mẽ chen qua khe hỡ giữa bả vai hai người, nhưng hai người này lại nhe răng trợn mắt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Một tên trong đó lại một tay ôm bả vai, liên tục hít thở, hai mắt hung ác nhìn Thạch Nham.

- Không phục phải không?

Thạch Nham cười lạnh, đột nhiên đưa tay ấn lên khớp xương vỡ của tên này, hơi dùng lực ấn xuống.

Tên này lập tức phát ra tiếng kêu thảm thết thê lương như heo bị chọc huyết, bên trong thông đạo yên tĩnh không tiếng động, tiếng kêu thảm thiết của hắn khiến cho thân thể yêu kiều Hà Thanh Mạn đi đằng trước đội ngũ run lên, bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.

- Ai đang kêu quỷ thế?

Hai mắt Hà Thanh Mạn bắn ra sát khí, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.

Thạch Nham đằng sau một bàn tay đặt lên bả vai người nọ, nghe hắn đang kêu thảm thiết, mặc kệ tiếng quát to của Hà Thanh Mạn phía trước, lãnh khốc nói:

- Bây giờ phục chưa?

- Tiểu tử cuồng vọng!

Tên Võ Giả song song với tên kia rít lên một tiếng muốn xuất thủ.

Thạch Nham cười hà hà lạnh lùng, một bàn tay không giống như lợi kiếm đâm đến tên này, năm đầu ngón tay hắn bắn ra từng luồng tinh mang cực kỳ sắc bén.

"Phập phập!"

Năm ngón tay Thạch Nham đâm tới dán lên gò mà tên này, đâm vào thạch bích.

Năm ngón tay như thương, cắm thật sâu vào trong thạch bích, sau khi hắn thu lại tay thì trên thạch bích kia để lại năm lỗ tay thật sâu.

Người nọ còn tưởng Thạch Nham đâm vào không khí, cười lạnh nện thiết quyền vào mặt Thạch Nham.

- Ba Đế, dừng tay lại!

Hà Thanh Mạn quát lạnh.

Ba Đế nện một quyền đến Thạch Nham phải ngừng lại nửa chừng, hắn bất mãn nhìn về phía Hà Thanh Mạn nói:

- Hà tiểu thư, vì cái gì không cho ta giáo huấn hắn?

- Ba Đế, ngươi, ngươi hãy nhìn xem thạch bích bên má trái ngươi đi.

Một Võ Giả giao hảo với Ba Đế giao, cười khổ nói.

Ba Đế ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía thạch bích bên trái, lập tức thấy được năm lỗ tay thật sâu, sắc mặt Ba Đế đại biến, lập tức thành thật lại.

- Vừa rồi, ta chỉ chơi đùa một chút mà thôi.

Võ Giả lúc trước bị Thạch Nham nắm lấy bả vai, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, cũng không dám động thủ, ngượng ngùng cười gượng nhận sai

- Đừng để bụng, chúng ta không có ác ý gì cả.

- Ta cũng chỉ là chỉ đùa một chút thôi.

Thạch Nham gật gật đầu, thu hồi bàn tay đặt trên vai tên kia, lẩm bẩm thấp giọng nói thầm nói:

- Không nên chuốc lấy khổ, cần gì phải...

Lúc nói chuyện, Thạch Nham tiếp tục bước tới chỗ Hà Thanh Mạn.

Năm tên Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên còn lại, vừa thấy hắn bắt đầu đi đến, lập tức chủ động tránh ra, đưa thân hình kề sát lên thạch bích, sợ sẽ đụng vào Thạch Nham.

- Sớm thức thời như vậy thì tốt rồi.

Thạch Nham ôn hoà châm chọc một câu, người đã đến trước mặt Hà Thanh Mạn.

Hà Thanh Mạn cau mày, thu hết hành động Thạch Nham vào trong mắt, thản nhiên nói:

- Những tên đó tuy rằng mắt kém, nhưng ngươi xuất thủ cũng quá nặng rồi? Bả vai Chu Nam bị ngươi đụng vỡ, sau đây lúc giao chiến với người khác, nhất định thực lực sẽ bị ảnh hưởng, nếu vì vậy mà đánh mất tánh mạng, ta sẽ tính lên đầu ngươi.

- Tính lên đầu ta?

Thạch Nham hừ lạnh một tiếng

- Cô tính tốt lắm, ta thật muốn nhìn xem Thiên Tà Động Thiên các ngươi, dám làm gì ta?

- Ngươi!

Hà Thanh Mạn chỉ muốn dùng những lời này, để dễ ăn nói với cấp dưới của nàng, nàng chỉ làm bộ dáng như thế, nhưng không thật sự có ý đối phó Thạch Nham, nhưng Thạch Nham lại không biết thức thời như vậy, thế mà trước mặt mọi người xé rách mặt mũi của nàng, điều này làm cho trong lòng nàng lại bốc lên lửa giận, hận không thể ở trong này lập tức giáo huấn Thạch Nham một hồi.

Nhưng mà, lại nghĩ đến dị bảo trên người Thạch Nham, Hà Thanh Mạn lại nhịn xuống, hừ một tiếng, nói:

- Ngươi an phận một chút không được sao?"

- Ồ!

Trong hai mắt Thạch Nham lóe sáng lên, đột nhiên nói:

- Ma nhân tìm đến đây, bây giờ ta sẽ an phận, các ngươi chuẩn bị đối phó Ma nhân tới đây đi.

- Đã đến đây sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thanh Mạn, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Đến đây bao nhiêu? Có tu vi gì?

Đám người Ba Đế, Chu Nam của Thiên Tà Động Thiên đi theo Hà Thanh Mạn, toàn bộ đều ngẩn người, khó hiểu nhìn Thạch Nham và Hà Thanh Mạn.

- Bây giờ chỉ có sáu tên Ma nhân đến đây, ừm, trong đó một tên chắc là có cảnh giới Địa Vị, tên này cần cô đối phó. Năm tên khác cũng không quá mạnh mẽ, ta nghĩ người của cô lợi hại như vậy, chắc là có thể thoải mái giải quyết, ta sẽ không nhúng tay đâu.

Vẻ mặt Thạch Nham lạnh nhạt, lười biếng dựa vào thạch bích, hành động quái gở nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui