Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ rời khỏi trang viên, đi thẳng về phía Thánh Quang sơn, hai người trên đường cười cười nói nói, không vì việc võ hồn biến dị của Thạch Nham mà ảnh hưởng đến tâm tình.
"Tiểu Bạch, ngươi nói xem có thật là tên Thạch Nham đó vì võ hồn biến dị mà mất đi ý chí không?"
Lâm Nhã Kỳ nhìn mặt trời mới mọc, lại nhìn Thánh Quang Sơn tắm mình trong nắng mai, có chút tiếc nuối nói.
"Tên đó thực lực không tệ, nếu vì võ hồn biến dị mà không thể trở thành võ giả được nữa thì thật là đáng tiếc."
Dạ Trường Phong cười đùa, vẫy vẫy cái quạt lông chim một cách chán chường, uể oải nói:
"Quản hắn làm gì, tên giao hỏa ấy dù không thể sử dụng Tinh Nguyên cũng không dễ đối phó."
"Không còn Tinh Nguyên,hắn còn có thể làm được gì?" Lâm Nhã Kỳ có chút khó hiểu: "Tinh Nguyên là nền móng tu luyện của võ giả, không còn tinh nguyên coi như là không còn lực lượng, về sau dù có giao chiến với người khác hay làm chuyện gì đi nữa không có tinh nguyên làm lực lượng thì đâu ổn".
"Hắn sẽ không thế đâu."
Dạ Trường Phong thần sắc bình thường, nhếch miệng cười một cách kì dị:
"Mặc dù tinh nguyên toàn thân của hắn biến mất, nhưng lúc nãy, khi ta thăm dò thân thể hắn liền bị đánh bay, ngươi không cảm thấy rất kì lạ hay sao?"
Lâm Nhã Kỳ ngạc nhiên, nghe Dạ Trường Phòng nói như vậy nàng ta mới nhớ lại sự việc trước đó.
Lúc Thạch Nham rơi vào trạng thái kì dị, Dạ Trường Phong âm thầm dùng thăm dò cơ thể hắn nhưng lại bị luồng sáng tím trên tay phải đánh bay xuyên qua ba căn phòng rồi mới rơi vào giữa vườn hoa.
Nếu tinh nguyên của Thạch Nham đã mất thì hắn dựa vào cái gì mà đánh Dạ Trường Phong bay đi? Lâm Nhã Kỳ càng nghĩ càng thấy ngờ vực, nhịn không được hỏi:
"Tên kia có phải là đã có biến hóa gì hay không?"
"Đúng là có chút thay đổi."
Dạ Trường Phong cười cười gật đầu, thần tình cổ quái nói:
"Hắn sẽ dần nhận ra sự biến hóa của thân thể, nếu hắn hiểu được cơ thể mình thì dù tinh nguyên có vĩnh viễn biến mất, hắn vẫn là một kẻ vô cùng đáng sợ."
Lâm Nhã Kỳ kinh hãi lắp bắp, chỉ thiếu chút nữa là hô lên.
Dạ Trường Phong cười cười, không giải thích gì thêm nữa, rảo bước nhanh chóng đi về phía Thánh Quang sơn.
***
Khu rừng tây bắc Nhật đảo.
Từng cây thông xếp thành hình hồn trận kỳ quái ngăn cản sự xâm nhậm của linh hồn, trên những cây thông đó treo rất nhiều cờ, trên mỗi lá cờ đều có vẽ hình các loại độc trùng sống động như thật, trông chúng như đang di chuyển trên lá cờ, kiến người ta có cảm giác quỷ dị.
Trong rừng thông chỉ có một căn nhà gỗ đơn sơ, xung quanh căn nhà đều là đá vụn, những phiến đá ấy dường như là được xếp theo hình một trận pháp nào đó, các đống đá hợp lại với nhau hình thành một loại trận thế thần bí.
Từng làn khói lạnh bốc lên từ căn nhà gỗ, làn khói mờ ảo mang theo một loại khí tức kì lạ khiến thần kinh con người tê liệt, ý thức mơ hồ, bất kì ai chỉ cần hít vào một hơi ngay lập tức sẽ bị ảnh hưởng không thể đứng vững.
"Răng rắc"
Một âm thanh kì lạ từ trong căn nhà gỗ vang ra.
Trong nhà có một phường bị bao bọc trong làn ánh sáng u ám, không nhìn rõ tướng mạo, ngồi trên một chiếc giường gỗ run nhẹ.
Bốn chân giường cũng theo đó mà lắc qua lắc lại không ngừng phát ra tiếng động kì quặc, cuối cùng thì chiếc giường cũng sập xuống.
Giường gỗ sập, người kia cũng theo đó mà rơi xuống đống gỗ vụn, ánh sáng xám xịt vẫn bao lấy cơ thể như cũ khiến người khác khó đoán được diện mạo thật của người đó.
"Sột soạt"
Bên ngoài căn nhà gỗ nhẹ nhàng truyền đến tiếng lá cây rất nhỏ.
Người vừa ngã xuống đống gỗ thấy vậy lập tức thu liễm, ánh sáng u ám nhạt dần, tướng mạo cũng dần lộ rõ.
Đó là một người trung niên bộ dạng không mấy thân thiện, râu tóc trắng xám, mũi cao khằm xuống, lông mày dài và nhỏ, môi mỏng, ánh mắt âm trầm nghiêm khắc.
Hắn mặt trường bào màu xám, nước da màu tối, nhìn hắn người khác có cảm giác khó mà gần gũi.
"Cậu."
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Đông Phương Hạp, hắn gọi khẽ một câu rồi đứng bất động bên ngoài, không dám bước vào.
Người trong nhà có ánh mắt âm lãnh, từ từ đứng dậy, bước ra trước cửa nhìn chăm chú về phía trước, quan sát một chút mới hừ nhẹ một tiếng gọi Đông Phương Hạp:
"Vào đi."
Đông Phương Hạp bước vào rồi nói:
"Hôm qua con đã qua bên đó, tên tiểu tử kia không chịu gặp, ngay cả ba tên cường giả Thần cảnh không rõ lai lịch cũng không chịu. Trên đường con còn gặp người của những thế lực khác tới bái phỏng nhưng cũng không ngoại lệ, đều bị cự tuyệt, con chưa thấy một ai được phép bước vào."
Nhìn thấy chiếc giường bị nát, Đông Phương Hạp trong lòng kinh sợ nhưng ngoài mặt không chút mảy may biểu hiện, bình tĩnh kể lại mọi việc.
"Ta vừa dùng linh hồn qua bên đó, mới trở về".
Giọng nói và ánh mắt của người này trở nên sắc lạnh:
"Ba tên võ giả Thần cảnh kia có thành tựu linh hồn rất bất phàm, tuy vậy ta cũng thấy tên tiểu tử Thạch Nham kia dường như đã tu luyện tẩu hỏa nhập ma, định xâm nhập vào ý thức của hắn kiểm tra xam sao nhưng bị ba người liên thủ chặn lại, cuối cùng lại còn bị thương đến linh hồn. Nếu không phải mấy năm nay ta đem tinh lực dồn hết vào phương diện linh hồn, nói không chừng sẽ không thể sống mà rời khỏi đó."
Đông Phương Hạp đột nhiên biến sắc, nhịn không được kêu lên kinh sợ:
"Làm sao có thể?"
"Hừ"
Người kia lạnh lùng nhìn hắn một cái, toàn thân tỏa ra một loại cảm giác máu lạnh, nói:
"Trên thế giới này, người tinh thông linh hồn nhiều vô số kể, ba người kia trình độ về mặt này đúng là khiến ta kinh ngạc, ở Vô Tận Hải ngoài Dương Dực Thiên có trình độ linh hồn cao không thể với tới ra, ba người kia cũng khiến ta giật mình, không biết họ tới từ nơi nào mà lại tình nguyện trợ giúp Dương gia."
"Cậu, không lẽ là người của Dương Thanh Đế lưu lại?"
Đông Phương Hạp chần chừ một lát rồi nghi ngờ nói:
"Dương Thanh Đế mặc dù bị giam ở Ma vực, nhưng ai cũng biết năng lực của Dương Gia sâu không thể dò, ba người đó không chừng có liên quan đến Dương Thanh Đế."
"Dương Thanh Đế"
Người kia nghiến răng, mặt đầy đố kỵ, ánh mắt lạnh như hàn đao, giống như có thù không đội trời chung với Dương Thanh Đế.
"Ba năm trước đây, người của Đông Phương gia chúng ta tới hải vực Già La, phát hiện Bất Tử đảo của Dương gia không có bất kì cao thủ nào, đại bộ phận tộc nhân và cao thủ đều biến mất bặt vô âm tín. Bất Tử đảo và hải vực Già La mặc dù bị chiếm đóng nhưng lực lượng của Dương gia không bị tổn thất quá lớn, nếu Dương Thanh Đế có thể thoát được thì Dương gia vẫn còn là Dương gia như trước."
Đông Phương Hạp thấp giọng nói.
"Chắc chắn không phải người của Dương Thanh Đế lưu lại."
Người kia cười lạnh một tiếng, hừ một tiếng mới nói:
"Với tính cuồng vọng hiếu chiến của Dương Thanh Đế, nếu trong tay hắn có ba vị cường giả Thần cảnh, hải vực Viên La và hải vực Hắc Thủy sớm đã biến thành lãnh thổ của hắn rồi, đâu còn tự do tới bây giờ."
Đông Phương Hạp ngạc nhiên suy nghĩ kĩ một chút rồi âm thầm gật đầu.
"Hội nghị ngày mai sẽ bắt đầu, ta sẽ không lộ mặt nữa, đề phòng ba người kia phát hiện."
Người kia do dự một lát, phân phó Đông Phương Hạp:
"Ngươi mau chóng điều tra rõ thân phận của ba người kia, tìm hiểu xem bọn họ và Dương gia có quan hệ gì, lần này thế lực nào cũng có mưu tính riêng, không thật sự đồng lòng, chũng ta cần cẩn thận lưu ý không được xảy ra sai sót gì."
"Bên Võ Hồn điện hình như vẫn chưa có động tĩnh gì".
Đông Phương Hạp vừa gật đầu vừa trả lời.
"Dương Dực Thiên tự có kế hoạch, hắn đã mời ta đến Nhật đảo tất nhiên phải rõ tình hình của Nhật đảo như lòng bàn tay, hội nghị ngày mai nói không chừng tên Chung Ly Độn kia sẽ xuất hiện."
Người kia nhíu mày nói.
"Chung Ly Độn."
Đông Phương Hạp thì thầm một câu, có chút không tin nói:
"Tên gia hỏa đứng đầu Chiến bảng này thật là được coi trọng thế sao? Dương Dực Thiên cũng yên tâm về hắn? Suy cho cùng hắn vẫn còn trẻ, Dương Dực Thiên để hắn toàn quyền phụ trách việc này, hắn có năng lực không?"
" Người này lợi hại hơn những gì ngươi tưởng tượng đó!"
Người kia hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
"Hắn được Dương Dực Thiên đích thân dạy dõ mười năm, tương lai nhất định sẽ là một trong những bá chủ của Vô Tận Hải, Dương Dực Thiên yên tâm để hắn làm đương nhiên là tin hắn có thực lực."
Đông Phương Hạp kinh ngạc.
"Nghe nói võ giả cảnh giới Thiên Vị bình thường không phải đối thủ của hắn."
Người kia lạnh lùng nói. Bạn đang đọc truyện được tại
Đông Phương Hạp cuối cùng cũng biến sắc, mặt đầy vẻ kinh hãi.
***
Thạc Nham lấy mấy tờ giấy trong Huyền Không giới ra đưa cho Dịch Thiên Mạc cười nói:
"Những thứ này tạm thời do ngươi bảo quản."
Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ và những khe hở trên bức tường đá trận chiến linh hồn hôm trước rọi sáng cả căn phòng.
Ba người Dịch Thiên Mạc không thích nắng cho lắm, cho nên tìm nơi bóng tối mà đứng, sắc mặt khá là u ám.
Hai người Hạ Thần Xuyên và Hạ Tâm Nghiên bị Thạch Nham khuyên ra ngoài một lát, lúc này trong phòng chỉ còn lại Thạch Nham và ba vị thống lĩnh của Âm Mị tộc.
"Chủ nhân, người làm thế này là có ý gì?"
Dịch Thiên Mạc ánh mắt chớp lên, không đưa tay ra đón lấy số sách kia, sắc mặt chó chút không vui.
Yết Mãnh, Lạp Ba môi mấp máy nhưng thở dài không nói, chỉ nhìn Thạch Nham bằng ánh mắt phức tạp.
Tự cười một tiếng, Thạch Nham tiếp tục đưa cho Dịch Thiên Mạc nói:
"Mấy tờ giấy này là giấy chứng nhận quyền sở hữu đối với các hòn đảo lớn trong hải vực, nhưng các thế lực lớn kia chưa chắc tuân thủ giao ước, một khi hiểm họa ma nhân được giả trừ, bọn họ sẽ không an phận đâu, thậm chí có thể hạ thủ với các ngươi, nhưng khi uy hiếp của ma nhân vẫn còn, ta nghĩ bọn họ sẽ tạm thời nhẫn nại, không dám làm loạn."
Dịch Thiên Mạc im lặng không lên tiếng.
"Ta biết các tộc các ngươi mới đến Vô Tận hải, còn rất lạ lẫm với đại lục Thần Ân, ta cũng biết người Âm Mị tộc các ngươi tu luyện cần các loại vật liệu hiếm có, nhất là linh dược và tinh thạch âm hàn có tầm quan trọng cực lớn đối với tu vi của các ngươi."
Thạch Nham nói một cách tự nhiên:
"Các ngươi có thể tranh thủ thời gian phái người đến các hòn đảo này mà thu hái những thứ cần thiết, chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai."
Ba người Dịch Thiên Mạc vẫn không mở miệng, thần tình càng ngày càng phức tạp.
"Những thứ này có thể giúp các ngươi quay về đất tổ, Vô Tận hải này không phải là nhà của các ngươi."
Thạch Nham cười cười nói tiếp:
"Ta vốn định lợi dụng đại loạn ở Vô Tận hải giúp các ngươi thu thập đủ tài nguyên để trở về, hiện giờ số đảo trong tay ta tuy hơi ít, nhưng có còn hơn không, các ngươi mau chóng thu thập của cải trên các hòn đảo này rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này."
"Trước khi thần hồn của chủ nhân câu diệt, người vẫn là chủ nhân của chúng tôi."
Dịch Thiên Lạc im lặng hồi lâu mới đưa tay tiếp nhận số giấy tờ kia, nói từng chữ một:
"Dù chúng tôi phải đi thì cũng phải đi cùng chủ nhân, nếu người không đi, chúng tôi sẽ ở lại với người."
Yết Cuồng, Lạp Ba cùng nhau lập tức gật đầu.