Sát Thần

Quần đảo Vân Phong.

Đây là một hòn đảo nhỏ nằm giữa hải vực Viên La và hải vực Hắc Thủy hỗn loạn, lúc này đã trở thành nơi phàm nhân của hải vực Viên La tập trung, dưới sự bố trí của Tam Thần giáo, Cổ gia, Đông Phương gia, họ được chuyển tới nơi này.

Thiên địa linh khí ở hòn đảo này hơi loãng, không thích hợp cho võ giả tu luyện, trong khi đó thời gian gần đây hải vực Viên La đại chiến không ngớt, ma nhân luôn tìm cách săn giết phàm nhân, cho nên ba thế lực lớn mới liên thủ tập trung phàm nhân trong lãnh địa của mình di chuyển tới nơi này.

Người thường đông đúc, ở đâu cũng náo nhiệt, đặc biệt là nơi thanh sắc lại càng không thể thiếu.

Một hòn đảo nhỏ tập trung tới cả trăm vạn (1 triệu) người, thế nhưng nơi nào cũng chỉ là nhà gỗ đơn sơ, trong núi hoang vu còn có rất nhiều trướng bồng, lều vải.

Để có thể sống sót, phàm nhân đương nhiên không để ý chuyện này, điều họ cầu mong là nhanh chóng rời xa địa bàn của ma nhân.

Trên đảo có một cái chợ không lớn bán các loại vật dụng hàng ngày như gạo, lúi mì, nước ngọt.

Trong chợ cũng có một cái thanh lâu tên là Xuân Phong các, nhưng thời gian gần đây làm ăn không được tốt lắm, hứng thú tìm hoa ngày thường của phàm nhân đã giảm cho nên họ chỉ kiếm được đủ tiền duy trì cuộc sống.

Nhưng mà hai hôm nay, Xuân Phong các đón một người khách đặc thù vung tay rất rộng rãi, bao toàn bộ cô nương nơi đây, đã một ngày một đêm hoang dâm vô độ mà không biết mệt mỏi.

Bà chủ Xuân Phong các mặt mày nở hoa, cầm túi Tinh tệ nặng trịch mà sung sướng, thầm nghĩ phải tận lực phục vụ khách nhân kia.

Trong một căn phòng phổ thông, một số thiếu nữ tướng mạo bình thường ra ra vào vào, người nào đi ra trên mặt cũng tràn ngập xuân tình, vô cùng thỏa mãn, nhưng người nào người nấy đều bước vào khỏe khoắn mà bước ra tập tễnh.

Bà chủ Vân tỷ đứng ngay trước cửa cầm túi tiền, thỉnh thoảng lại len lén nhìn vào căn phòng đối diện.

Không bao lâu sau có một thiếu nữ năm nay chừng đôi mươi bước ra, bộ ngực sữa vẫn để trần, thân thể thướt tha, khuôn mặt ửng đỏ xiêu vẹo bước tới. Mới đi được vài bước nàng ta đã "a" lên một tiếng rồi đưa tay vịn lấy cây cột.

"Tiểu Đào Hoa, thế nào? Hắn vẫn còn tiếp tục ư?"

Vân tỷ vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy thiếu nữ chân tay đang tê dại kia, hạ giọng kinh ngạc hỏi.

Cô gái này mắc cỡ đỏ mặt, khẽ gật đầu, ánh mắt ngập nước, nũng nịu thở nhẹ:

"Vị đại gia kia quả thực không phải người..."

"Trả thù lao là tốt rồi, trả thù lao là tốt rồi."

Vân tỷ ha hả cười khẽ, đỡ cô gái tới một căn phòng khác để nghỉ ngơi, đồng thời liếc nhìn năm nữ tử đang ngủ mê mệt, nhỏ giọng nói thầm một câu:

"Thiếu người rồi, xem ra cần phải tìm Hồng Anh bảo nàng ta điều mấy người tới đây, cứ chiếu theo tình hình này, chỉ một ngày một đêm nữa là đám nha đầu này bại trận hết."

"Vân tỷ, vị đại gia kia có lai lịch gì vậy?"

Tiểu Đào Hoa nghiêng người dựa vào trên bệ cửa, sắc mặt đỏ tươi, mệt mỏi nói:

"Hai ngày rồi mà hắn không nghỉ ngơi chút nào, tỷ muội chúng ta luân phiên ra trận mà vẫn không hạ được hắn, tiếp tục như vậy tôi chịu không nổi, Vân tỷ, xin tỷ bố trí người khác đi, ngày mai tôi nhất định phải nghỉ tạm một ngày một đêm, bộ xương này đã bị hắn làm nhão rồi, không còn khả năng ra trận..."

Thì thầm trong miệng, cô gái mặt đầy xuân tình, âm thầm cắn răng, đột nhiên cười khanh khách, không biết đang nghĩ tới chỗ tuyệt vời nào.

Vân tỷ trong lòng thầm mắng một câu, nhưng trên mặt lại tràn ngập ôn hòa:

"Nếu như ngày mai Hồng Anh đưa người tới đây đúng lúc thì không cần làm phiền ngươi, nhưng nếu như người của Hồng Anh đến chậm, ngươi chắc phải tự mình làm một chuyến nữa, tuyệt đối không thể dừng lại, bằng không người ta sẽ hủy Xuân Phong các của chúng ta."

Tiểu Đào Hoa kinh ngạc, ánh mắt sáng như sao, vẻ mặt ước mơ nói:

"Thật là một gia hỏa làm cho người ta vừa yêu vừa hận, ai, nếu như hắn coi trọng tôi, tôi sẽ bỏ tất cả đi theo hắn."

"Hừ."

Vân tỷ cười nhạt, không khách khí nói:

"Với sức mạnh của hắn, ta đảm bảo ngươi không sống nổi một tháng đã bị hắn giết ở trên giường, tốt nhất ngươi lên từ bỏ ý nghĩ đó đi."

Câu nói này làm cho cô gái này ngây ngẩn cả người, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu cười khổ không ngớt.

Vân tỷ lại đi ra ngoài, đỡ một thiếu nữ khác chân tay lẩy bẩy, cẩn thận đưa vào phòng.

Ban đêm, có bảy nữ tử kiều mị được đưa từ thanh lâu khác tới đây cũng được nàng ta bố trí cho nghỉ ngơi.

Trong gian phòng dù đêm hay ngày lúc nào cũng truyền tới tiếng kêu làm rung động lòng người, giống như có một quái vật chinh chiến không biết mệt mỏi, liên tục xuất chiêu.

Lại qua một ngày đêm, nơi đó cuối cùng cũng yên tĩnh.

"Không ai được quấy rầy ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả."

Trong phòng truyền tới một giọng nói.

Thiếu nữ cuối cùng bập bễnh bước ra ngoài, vừa mới a được một tiếng đã quá sức ngất đi.

Thời gian trôi đi, nháy mắt đã bay ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, khách quý trong phòng không hề có bất cứ yêu cầu nào, cũng không gọi cô nương tới phụng dưỡng, không ăn không uống, chỉ ở trong phòng.

Vân tỷ âm thầm kinh hãi, nhưng không dám tới đó dò xét.

Trải qua ba ngày nghỉ ngơi, thể lực của các cô nương dần hồi phục, họ bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện làn da của mình trở nên mịn màng hơn, có một số cô gái tuổi chừng 30, nếp nhăn trên mặt biến mất, sắc mặt trắng như tuyết, giống như đột nhiên tỏa sáng.

Có cô nương có bênh trong người kinh ngạc phát hiện thể chất đã tốt hơn, không còn yếu ớt như trước.

Đám thiếu nữ tụ tập lại với nhau, líu ríu nói cho mọi người biết những phát hiện của mình, ai nấy đều cảm thấy bản thân như trẻ hơn vài tuổi, có bệnh là khỏi, nếp nhăn mất đi, da trắng như tuyết, sức sống tràn trề, ngay cả sức lực cũng mạnh hơn trước.

Những phát hiện này làm cho các nàng kinh ngạc không ngớt, trong lòng sinh cảm kích đối với người khác đã dằn vặt các nàng chết đi sống lại, họ tập trung ở cửa phòng muốn xem người khách kia ra sao, có cần gì nữa không.

Sau khi Vân tỷ biết cơ thể các nàng có biến hóa thì âm thầm kinh ngạc, sóng tình nhiều năm không nổi nay đã bùng lên.

Lại đợi một ngày đêm, mắt thấy trong phòng vẫn không có động tĩnh, nàng không còn kiềm chế được nữa, không để ý tới quy định của khách nhân tự đẩy cửa phòng tiến vào.

Trong phòng trống trơn không người, trên bàn có để một túi Tinh tệ nặng trịch.

Đám cô nương nghe tin kéo đến, oanh oanh yến yến bàn tán trong phòng, thấy khách nhân thần bí đã đi, ai nấy vừa thẹn vừa giận, trách cứ hắn vô tình.

***

Một chiếc thuyền nhẹ.

Một thanh niên vạm vỡ, sắc mặt nghiêm túc, ngồi ngay ngắn trên con thuyền mộc dài chừng 3 mét, hai mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước.

Con thuyền không buồm, cũng không có mái chèo đang di chuyển rất nhanh trên biển như một chú cá đang bơi.

Người này chính là Thạch Nham. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trận đánh ở Âm Phong đảo, hắn đã mượn lực lượng của tam đại sinh mệnh thể viện trợ, dùng cự kiếm thần bí giết chết hơn chục võ giả tu vi không thấp trong vòng vây của ba cảnh giới Thần cảnh Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, thu lấy một lượng tinh khí vô cùng hùng hậu.

Tinh khí nhiều vượt qua sự tưởng tượng của hắn, trong quá trình võ hồn thần bí tịnh hóa, hắn rơi vào quá trình phản phệ điên cuồng, hung mãnh hơn tất cả các lần trước!

Bất đắc dĩ, hắn đành phải tới Xuân Phong các phát tiết tình dục trong ba ngày ba đêm, tống hết dục vọng điên cuồng trong người ra ngoài, đồng thời trung hòa tâm tính, hòa thành quá trình võ hồn biến dị.

Lúc này, 369 huyệt đạo, hơn 6 tỷ thớ thịt trên người đã hoàn thành dị biến.

Sau khi biến dị hoàn thành, hắn mới cảm nhận được sự hoàn mỹ, cân đối của cơ thể.

Trước kia, vì biến dị chưa hoàn thành, trong lúc hắn giao chiến thường có cảm giác như say, hai chân không thể trụ vững trọng lượng khủng bố nửa người trên, cho nên xương cốt thường phát ra tiếng răng rắc như sắp gẫy tới nơi.

Khi dị biến hoàn thành, hắn phát hiện trọng lượng cơ thể có thể so với một ngọn núi cao vài trăm mét, nặng cả vạn tấn.

Thế nhưng hắn lại không cảm thấy điều gì bất thường, chỉ cảm thấy trong mỗi thớ thịt, huyệt đạo đều ẩn chứa lực lượng cuồng bạo!

Mặc dù không dùng tới tinh nguyên, không cần sử dụng võ hồn, hắn tin rằng nếu giao thủ với võ giả Niết Bàn nhị trùng thiên, hắn có thể đánh bại đối phương.

Lực lượng trong người làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên, võ hồn Thạch Hóa dị biến đã đạt tới cực hạn.

Một khi dùng lực, cơ thể hắn sẽ có màu tím, lực lượng dâng trào từ trong 369 huyệt đạo, 6 tỷ thớ thịt tuôn ra, không gì không phá nổi.

Đây mới là lực lượng thuộc về hắn! Không phải ngoại lực.

Ngoại lực do Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh thần, Địa Tâm hỏa dung hợp sẽ tiêu hao sau từng trận đánh, khi quá trình biến dị hoàn tất, chúng đã phân tách ra, điều này khiến hắn có chút buồn bực.

Lúc này Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh thần, Địa Tâm hỏa đã trở lại giới chỉ Huyết Văn, do nguyên khí tổn thương nặng nề nên đã rơi vào trạng thái ngủ đông dài hạn, không cách nào liên hệ được nữa.

Điều này làm cho hắn có chút hổ thẹn, nhưng cũng biết chẳng thể làm gì khác hơn, trong lòng nghĩ rằng sau này tu luyện tới một trình độ nhất định sẽ đền bù cho chúng.

Thuyền nhẹ di chuyển như bay trên biển, hôm nay hắn đi tới một hòn đảo trong hải vực Hắc Thủy, dựa vào hỏi thăm hắn biết trên đảo có một số người của Hạ gia tạm cư.

Trầm ngâm một chút, hắn từ thuyền nhẹ bay lên, phi thân hạ xuống đảo, ẩn nấp trong rừng núi, tìm kiếm hành tung người cần tìm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui