Hàn Thúy, Lãnh Đan Thanh mỉm cười quyến rũ, nhìn hắn với vẻ chờ mong, chờ hắn gật đầu đồng ý.
Chỉ cần Thạch Nham gật đầu, đi cùng với các nàng, các nàng tin bằng vào thủ đoạn của các nàng sẽ có thể khiến Thạch Nham cam tâm tình nguyện xây dựng một hầm băng thích hợp để tu luyện Băng ngọc công cho các nàng.
Tính cách của Băng Tình Đồng, Sương Vũ Trúc trước nay cao ngạo, không hiểu biến báo, không làm ra được loại tư thái này của Hàn Thúy, Lãnh Đan Thanh.
Bởi vậy, trơ mắt nhìn Thạch Nham lộ ra thần thái động tâm, hai nàng cũng đành bất lực, chỉ âm thầm mắng Thạch Nham tham hoa niệm sắc.
" Các ngươi có Hàn ngọc tủy không?"
Thạch Nham cười cười, đột nhiên nói: "Nếu có Hàn ngọc tủy thì việc này còn có thể thương lượng được, nếu không có Hàn ngọc tủy thì hay là thôi đi. Ta ít thời gian lắm, không muốn lãng phí ở Băng Đế thành của các ngươi, mọi người hay là nói nhanh gọn đi.
" Hàn ngọc tủy!"
Băng Tình Đồng, Hàn Thúy, Lãnh Đan Thanh, Sương Vũ Trúc đều biến sắc.
Năm đó khi sư phó của các nàng trở lại, từng phân biệt ban cho các nàng mỗi người một giọt Hàn ngọc tủy." Là để các nàng dùng khi tiến vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh.
Hàn ngọc tủy có thể nói là bảo vật trân quý nhất của Băng Đế thành, trong núi tuyết lạnh vô cùng ở Khổ hàn chi địa, trong một ngàn năm mới có thể ngưng luyện ra một giọt Hàn ngọc tủy, đối với các nàng tu luyện công pháp thuộc tính hàn mà nói thì Hàn ngọc tủy có thể nói là linh đan tu luyện, cực kỳ quý giá.
Thạch Nham vừa mở miệng đã đòi Hàn ngọc tủy, khiến bốn toàn bộ ngây ngẩn cả người.
' Ta chỉ cần Hàn ngọc tủy."
Nhìn vẻ mặt của bốn người, Thạch Nham giật mình, đoán ra trên người các nàng e là thực sự có loại Huyền Băng Hàn Diễm cần.
" Hàn ngọc tủy đối với chúng ta mà nói thì rất quan trọng, có thể đổi cái khác không?" Hàn Thúy cau mày: "Nữ nhân, nguyên tinh, bí bảo, những thứ này tùy ngươi chọn lựa, chỉ cần Băng Đế thành có thì ta có thể lấy giúp ngươi, thế nào?"
Lắc đầu, Thạch Nham kiên trì: "Ta chỉ cần Hàn ngọc tủy."
Bốn người đột nhiên trầm mặc.
" Không phải một giọt." Thạch Nham nhếch miệng, cười không ngừng: "Mỗi người một giọt Hàn ngọc tủy, lấy ra giao cho ta, ta sẽ phụ trách bảo Huyền Băng Hàn Diễm xây dựng ra một hầm băng thích hợp cho các ngươi tu luyện, trừ Hàn ngọc tủy ra thì ta không trao đổi gì cả."
Bốn mỹ phụ vẫn trầm mặc, vẻ mặt phức tạp.
" Cho các ngươi bảy ngày thời gian để suy nghĩ, bảy ngày sau ta sẽ rời khỏi Băng Đế thành, các ngươi phải thận trọng thương lượng." Thạch Nham cũng không sốt ruột: "Một hầm băng, bốn người các ngươi đều có thể tiến vào tu luyện, bỏ lỡ ta thì muốn tìm được một người thích hợp là không dễ đâu."
" Chúng ta đích xác cần thời gian để nghĩ."
Hàn Thúy cau mày, nửa ngày sau mới nói với Băng Tình Đồng: "Đại tỷ, chúng ta có phải nên thận trọng suy nghĩ hay không."
Băng Tình Đồng gật đầu.
" Tiểu huynh đệ, chúng ta ly khai trước, nghĩ cho kỹ rồi sẽ tìm ngươi." Nụ cười của Hàn Thúy rất miễn cưỡng, bất đắc dĩ nói.
"Ừ."
" Đi thôi Tam muội." Hàn Thúy đánh mắt ra hiệu cho Lãnh Đan Thanh, không tiếp tục lưu lại nữa.
Băng Tình Đồng, Sương Vũ Trúc nhìn Thạch Nham với vẻ phức tạp, cũng rời khỏi.
Trước cửa phòng trọng lực Bảy mươi lần.
Ba Tư Đằng, Ba Hoắc trải qua một phen khổ tu, kiệt sức từ trong phòng trọng lực đi ra, mồ hôi đầy người.
"A!"
Ba Tư Đằng đột nhiên kinh hô một tiếng, như phát hiện tân đại lục, ngơ ngác nhìn phòng trọng lực hai mươi lần.
Ba Hoắc cũng hoảng sợ, thân hình nóng bỏng khẽ run lên, không dám tin nhìn bốn nữ nhân từ trong phòng trọng lực hai mươi lần nối đuôi nhau đi ra.
Bốn nữ nhân mạnh nhất Băng Đế thành.
"Á!" Ba Tư Đằng lắc đầu, thất thanh kêu lên: "Chuyện gì thế? Bốn đóa hoa băng sương của Băng Đế thành sao đột nhiên tới đây? Còn tiến vào phòng trọng lực hai mươi lần? Mẹ nó, ta không phải là hoa mắt chứ."
"Cung tống thành chủ và tam đại trưởng lão."
Trước cửa từng gian phòng trọng lực, võ giả thuộc về Băng Đế thành sắc mặt ngưng trọng, khom người cùng nhau hô khẽ.
"Đúng rồi, ta không hoa mắt chứ!"
Ba Tư Đằng liên tục lắc đầu, vẻ mặt không dám tin, nhìn phòng trọng lực hai mươi lần, cười khổ nói nhỏ.
" Có phải bởi vì quái nhân kia hay không?" Ba Hoắc sửng sốt một chút rồi bỗng nhiên phản ứng, kinh hô: "Quái nhân đó chỉ có tu vi thiên vị cảnh, chẳng lẽ thân phận vô cùng tôn quý, không ngờ đáng để tứ đại cường giả của Băng Đế thành cùng nhau hạ mình tới đây? Người này rốt cuộc là ai?"
" Chẳng lẽ, hắn là sứ giả của Niết bàn và Võ Hồn điện?" Ba Tư Đằng ngữ khí trầm trọng: "Cũng không đúng, cho dù là sứ giả của Niết bàn và Võ Hồn điện cũng không đáng để bốn đóa hoa băng sương này đồng thời xuất động? Tên gia hỏa đó rốt cuộc có thân phận gì, trời á, không phải là cường giả cải trang chứ?"
"Ta nhìn không thấu." Ba Hoắc vẻ mặt kinh dị.
Ngay khi hai người đang kinh ngạc thì từ trong phòng trọng lực hai mươi lần Thạch Nham sắc mặt đạm mạc đi ra.
Tất cả thủ vệ của Băng Đế thành trước cửa phòng trọng lực nhìn thấy hắn đi ra toàn bộ sợ hãi động dung, cực kỳ cẩn thận.
Băng Tình Đồng và Hàn Thúy tuy rằng không có nói rõ thân phận của Thạch Nham, nhưng chỉ cần nhìn bốn người đồng thời xuất động, lại đồng thời hiện thân trong phòng trọng lực hai mươi lần, biết thân phận của Thạch Nham tôn quý cỡ nào.
Thủ vệ Phía trước phòng trọng lực hai mươi lần còn cảm thấy đầu óc Thạch Nham có vấn đề, rõ ràng có tu vi thiên vị cảnh lại cứ lựa chọn một phòng trọng lực hai mươi lần để tu luyện, hiện tại hiện tại lại thấy Thạch Nham thì không khỏi vẻ mặt chấn động, giống như trên người Thạch Nham bao phủ một tầng quang hoàn thần bí.
" Người Lợi hại làm việc quả nhiên không thể dùng lẽ thường để nhìn, là mắt ta không tốt."
Thủ vệ đó xấu hổ lắc đầu, oán thầm, cũng không dám coi thường Thạch Nham nữa, chỉ coi cảnh giới của mình không đủ, không thể lý giải được suy nghĩ của cường giả.
Từ trong phòng trọng lực hai mươi lần đi ra, Thạch Nham nhìn nhìn dãy kiến trúc hùng vĩ được kiến tạo từ băng nham, lạnh lùng cười, không nhanh không chậm tiêu sái ra khỏi nơi này, tới ngã tư đường.
Đã là đêm khuya.
Vầng minh nguyệt sáng tỏ treo cao phía chân trời, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, khiến cho toàn bộ Băng Đế thành đắm chìm trong ánh trăng.
Ánh trăng chiếu rọi xuống, Băng Đế thành không hề tối tăm, kiến tạo do băng nham đặc thù thành dưới ánh trăng rạng rỡ lấp lánh tinh quang, như mộng như ảo.
Có Huyền Băng Hàn Diễm trong người, chỉ cần phóng xuất ra là bốn nữ nhân Băng Tình Đồng lập tức có thể tỏa định vị trí của hắn.
Bởi vậy, hắn không lo lắng bốn mỹ phụ đó sẽ không tìm được mình, trải qua một phen khổ tu này, hắn đã đói bụng rồi, chuẩn bị tìm một quán rượu có mỹ thực lấp đầy cái bụng đã rồi tính sau.
" Tiểu huynh đệ."
Ba Tư Đằng ở phía sau hắn cẩn thận gọi khẽ, vẻ mặt túc mục, lộ ra vẻ kính sợ.
Cau mày, Thạch Nham xoay người liếc mắt nhìn hắn rồi ôn hoà hỏi: "Sao vậy?"
" Vừa rồi, thành chủ của Băng Đế thành và ba trưởng lão có phải đã nói chuyện với ngươi hay không?" Ba Tư Đằng thật cẩn thận, sợ Thạch Nham bực mình, thái độ rất khiêm tốn: "Chúng ta đều nhìn thấy."
"Không sai, là tìm ta, có chút việc muốn nói với ta, có liên quan gì tới ngươi ư?"
" Không, không liên quan." Ba Tư Đằng liên tục xua tay, càng trở nên khẩn trương trở nên khẩn trương hơn: "Không, không, cũng có chút liên quan, cái đó..."
Ba Tư Đằng lắp bắp, tựa hồ có chuyện muốn hỏi nhưng lại không dám nói.
Ngu ngốc!
Ba Hoắc thầm mắng một tiếng, không khỏi bước lên, thân thể nóng bỏng đứng thẳng, ngực nhô cao, đùi đẹp thon dài nói: "Có thể phiền ngươi một việc không?"
Híp mắt, Thạch Nham lượt trên người nàng ta một vòng, rồi không nhanh không chậm hỏi: "Chuyện gì?"
" Trong phủ thành chủ của Băng Đế thành có thứ mà ca ca ta của ta muốn lấy, ngươi có thể giúp chúng ta lấy hay không?" Ba Hoắc nhẹ nhàng cắn răng, nhìn thẳng vào mắt Thạch Nham, nghiêm túc nói.
" Các ngươi có thể trả công bằng cái gì?" Thạch Nham có chút mạc danh kỳ diệu, tùy ý hỏi.
" Hiện tại chúng ta không có nổi thứ gì đáng giá, nhưng chúng ta đáp ứng ngươi, trong tương lai, chúng ta tự nhiên có thể trả thù lao xứng đáng cho ngươi." Ba Hoắc khẳng định.
"Xin lỗi, đối với tương lai vô định, ta sẽ không lãng phí tinh lực đi làm." Thạch Nham lắc đầu.
Ba Tư Đằng vẻ mặt thất vọng, thở dài một tiếng.
" Có thể ra đây nói chuyện hay không, chúng ta có thể cho ngươi xem thứ này." Ba Hoắc kiên trì, ánh mắt chấp nhất.
Ba Tư Đằng vẻ mặt chấn động, kêu lên: "Đừng!"
"Ca!" Ba Hoắc khẽ kêu một tiếng: "Thời gian của Chúng ta không còn nhiều, nếu cứ đợi nữa thì nói không chừng bỏ qua cơ duyên cả đời này!"
"Nhưng, chúng ta không biết hắn." Ba Tư Đằng chua sót nói.
" Có thể đánh cuộc một phen."
Thạch Nham kinh ngạc nhìn một đôi huynh muội này, không biết bọn họ rốt cuộc muốn cho hắn xem cái gì, nhìn vẻ mặt của hai người này, thứ đó tựa hồ có chút quái dị. Bạn đang đọc truyện được tại
" Các ngươi muốn cho ta xem cái gì?"
" Ngươi phải đáp ứng chúng ta, cho dù là không giúp chúng ta thì cũng không thể nói ra chuyện ngươi thấy." ba Hoắc vẻ mặt nghiêm nghị.
" Không thành vấn đề."
" Ca, đừng đợi nữa, còn tiếp tục đợi thì thân thể của ngươi sẽ phát sinh biến hóa khó lường. Cho đến lúc đó thì tất cả đều muộn rồi."
" Được rồi."
Ba Tư Đằng dưới sự khuyên bảo của nàng ta cuối cùng cũng đồng ý.
" Ngươi đi với chúng ta." Ba Hoắc thấy hắn thấy hắn đồng ý thì vẻ mặt chấn động, lập tức dẫn đường.
Không bao lâu sau, Thạch Nham và huynh muội này tới một khách sạn hẻo lánh, trong một gian sương phòng kín đáo. Ba Tư Đằng hít sâu một hơi rồi lấy ra một thanh chủy thủ, rạch một đường trên cổ tay trái.
Thạch Nham mạc danh kỳ diệu, nghi hoặc nhìn hành động của hắn.
Đột nhiên, đồng tử Thạch Nham co rút lại, sắc mặt biến đổi, thất thanh hét lên: "Máu Màu vàng kim!"
Cùng lúc đó, Huyền Băng Hàn Diễm cũng từ trong Huyết Văn Giới truyền ra tấn niệm kinh ngạc: "Thần huyết!"
Thần huyết?
Thân hình Thạch Nham chấn động/
"Nhìn ra rồi chứ?" Ba Tư Đằng sắc mặt ngưng trọng: "Máu tươi của ta không giống người thường, là màu vàng kim. Dựa theo cách nói của gia tộc ta, loại máu tươi màu này của ta là được tổ tiên công nhận, trong cơ thể có xiềng xích của thần huyết, nếu có thể tìm được Huyết mạch thần thược, thì có thể mở được xiềng xích của thần huyết, có được thần lực của tổ tiên, chỉ cần xiềng xích thần huyết của ta được mở ra, ta sẽ lập tức đột phá tới một cảnh giới mới, hơn nữa trên đường tu luyện về sau có thể có được rất nhiều lợi ích."
Thạch Nham trợn mắt há hốc mồm.