Sát Thần

"Năm phương hướng đều có sinh mạng rời đi!”

Á Lan vuốt luyện ngục lệnh bài, cau mày, ngắm nhìn bốn phía, có có chút đau đầu nói.

Thiết Mục cũng là co cáu mặt mày, mắng: "Lão quỷ này không biết làm sao lại có thể ảnh hưởng đến luyện ngục lệnh bài, để cho chúng ta phân không ra thiệt giả, hiện giờ có năm hướng truyền đến hơi thở của hắn, không biết chỗ nào mới là vị trí chính xác của hắn.”

Cả người Thạch Nham đều là máu tươi đầm đìa, cũng đến bên cạnh hai người, đem vết máu trên khóe miệng lau sạch, cười lạnh nói: "Hơi thở ở năm hướng đó, cũng đều không phải là thật, lão quỷ này cực kì giảo hoạt.”

Á Lan cùng Thiết Mục, không khỏi nhìn về phía hắn, sửng sốt vài giây, Á Lan mới lên tiếng: "Ngươi thật sự là quá lợi hại, sau khi đột phá đến Thần Vương cảnh, lại có thể đột nhiên mạnh mẽ như vậy!”

Một trận chiến này, Thạch Nham mới là quân chủ lực, lực lượng áo nghĩa của hắn làm cho lão giả dừng lại một chút, có một chút như vậy, mới để cho Á Lan cùng Thiết Mục lợi dụng được thời cơ, gây thương tổn cho lão nhân kia.

Nếu như không có Thạch Nham cuốn lấy, bọn họ không có khả năng thoát khỏi ảo cảnh nhanh như vậy, tự nhiên cũng không có cách nào xúc phạm tới lão nhân kia.

Mà Thạch Nham chiến đấu với lão nhân laaị hai người đều nhìn ở trong mắt, trong lòng tự hỏi, cho dù là bọn họ cũng không có cách nào đối phó được, nhưng Thạch Nham lại làm được.

Mà bọn hắn, cảnh giới thật sự, so với Thạch Nham thì cao hơn một bậc, lại không có cách nào chống lại lao nhân.

Lực lượng mà Thạch Nham chân chính thể hiện ra đên, thật sự làm cho hai người hoảng sợ.

"Theo ta, ta biết phương hướng của hắn, mẹ, lão quỷ này toàn là suy nghĩ xấu xa, đầu tiên là châm ngòi ly gián, hi vọng chúng ta tàn sát lẫn nhau, sau đó chậm rãi thu thập tàn cục, gặp chúng ta không mắc mưu, lại dùng ảo cảnh mê hoặc chúng ta, hắn không có ý định buông tha bất kỳ một người nào trong chúng ta." Thạch Nham hừ một tiếng, nói: "Ta đã để lại một đạo thần niệm trong óc của hắn, ta có thể xác định chuẩn xác phương hướng của hắn, luyện ngục lệnh bài cảm ứng thấy đều là hắn cố ý tạo ra, không cái nào đúng cả.”

"Ngươi là Thần Vương nhất trọng thiên cảnh giới, có thể lưu lại một đạo thần niệm trong đầu hắn? Ngươi khẳng định?" Đôi mắt Á Lan bỗng tràn đầy vẻ không thể tin.

Thiết Mục cũng há hốc miệng. "Không thể nào? Cách xa nhau hai giai tầng nhỏ, hắn lưu lại thần niệm ở trong óc ngươi còn có thể, tại sao ngươi lại có thể?”

"Ta tu luyện áo nghĩa đặc thù, Không Gian Áo Nghĩa có xen lẫn một luồng thần niệm thì có thể tránh thoát cảm ứng của hắn trong thời gian ngắn. Chẳng qua cũng không kiên trì được bao lâu, chúng ta phải nhanh chóng tìm được hắn, nếu chậm chạp bị hắn loại bỏ một luồng thần thức kia, thì chúng ta sẽ thật sự không tìm được hắn nữa." Thạch Nham hấp tấp nói.

Á Lan Thiết Mục nghe hắn vừa nói như thế mới phản ứng tới, liên tục gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Thạch Nham ở phía trước, thân thẻ giống như cầu vồng, chợt lóe rồi biến mất, xuyên qua trong rừng, Á Lan, Thiết Mục bám theo phía sau.

Sau nửa canh giờ, hắn bỗng nhiên ngừng lại, nhìn sơn cốc phía trước, phất tay quát: "Ở nơi này rồi!”

Á Lan cùng Thiết Mục Tập tức dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía sơn cốc, kinh ngạc kêu lên: "Không thể nào?”

Sơn cốc nằm trong hình bóng âm u của ngọn núi, trong đó có một tầng kết giới, trong kết giới, có năng lượng hơi thở phi thường hỗn loạn, cực kỳ đặc thù, dường như ẩn chứa nguy hiểm thật lớn.

Chỗ này phải là một chỗ cấm địa trong Cực Đạo luyện ngục tràng, tại khu vực kỳ diệu nơi này, cấm địa giống thế này có rất nhiều, người tham gia đụng phải, đều sẽ cố gắng tránh đi, không dám xâm nhập.

Nghe nói, kết giới này, chính là lúc trước dùng thiên địa trận pháp xây dựng đi ra, do mấy đời quốc sư trước đây của thần quốc tạo ra, đừng nói đến người tham gia rồi, mà ngay cả người đứng đầu thần quốc như Độ Thiên Kỳ, có lẽ cũng không hiểu rõ sự ảo diệu của kết giới.

Mỗi một lần tổ chức thí luyện trong Cực Đạo luyện ngục tràng, trước khi tiến vào, người chủ trì đều sẽ nói rõ, làm cho mọi người tránh khỏi những cấm địa này.

Dựa theo lời của bọn họ, những cấm địa này là đầu mối chính tạo thành Cực Đạo luyện ngục tràng, trong đó ẩn chứa chứa nhiều nguy hiểm đáng sợ, lỗ mãng xâm nhập, có lẽ ngay cả Linh Hồn Tế thai đều sẽ tiêu tán, còn có thể phá hư Cực Đạo luyện ngục tràng cân bằng, làm cho Cực Đạo luyện ngục tràng không thể phát huy tác dụng.

Trước kia có rất nhiều người tham dự, đều tuân theo lời của người chủ trì, sẽ không dễ dàng tiến vào, người to gan xâm nhập vào, rất ít người có thể sống đi ra.

Ở trong sơn cốc kia, truyền tới dao động kỳ diệu, rõ ràng chính là một trong những cấm địa của Cực Đạo luyện ngục tràng.

Nếu như là trước kia, Thạch Nham cũng sẽ không dễ dàng đụng vào, sẽ sớm rời đi, tránh lún sâu vào, gặp phải điều bất trắc.

Nhưng bây giờ lại khác, lão quỷ kia rõ ràng ẩn núp ở bên trong, một khi để cho lão quỷ kia khôi phục như lúc ban đầu, lại xuất hiện, tất nhiên sẽ mang đến nguy hiểm lớn hơn nữa, nểu không thừa dịp hắn bị thương tiêu diệt hắn, làm cho hắn không còn khả năng làm ác, thì Thạch Nham tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Hắn dám đi vào, chúng ta sợ cái gì?" Thạch Nham liếc nhìn Á Lan, Thiết Mục một cái, vẻ mặt kiên định, "Bất luận các ngươi có đi vào hay không, thì ta nhất định phải đi vào, lão quỷ này tràn đầy ý nghĩ xấu, đã kết thù với chúng ta, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta. Hắn đối Cực Đạo luyện ngục tràng phi thường quen thuộc, còn có thể tránh thoát luyện ngục lệnh bài truy tìm, hắn còn sống, đối với chúng ta mà nói, vĩnh viễn đều là uy hiếp, phải tiêu diệt.”

"Lão quỷ tham gia nhiều lần Cực Đạo luyện ngục tràng, hắn chắc chắn vô cùng hiểu biết cấm địa này, hắn dám tiến vào, nói không chừng có chỗ dựa vào. Mà chúng ta, thì không biết chút gì cả, có quá mạo hiểm không?" Vẻ mặt Thiết Mục đau khổ, rất là lo lắng, còn lo lắng nhiều thứ, còn chưa dám quyết định.

Á Lan cũng nhíu mày, hình như đang gặp khó khăn trong việc quyết định, rốt cuộc là đi vào, hay là rời đi.

"Có lẽ, ở trong cấm địa, sẽ có bí mật gì đó. Sẽ có liên quan đến bí mật của Cực Đạo luyện ngục tràng, lão nhân kia có thể tránh thoát luyện ngục lệnh bài của chúng ta, có thể có liên quan đến bí mật này, hắn có thể biết được, vì sao chúng ta lại không thể?" Thạch Nham trầm ngâm một chút, đột nhiên quát: "Ta phải đi vào đó.”

Nói xong, thân thể hắn giống như một thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào kết giới bao trùm sơn cốc.

Rầm! Giống như đụng vào một quả bóng cao su thật lớn, bị lực đàn hồi cực lớn tác dụng ngược lại, làm thân hình hắn bay ngược về sau, một cỗ lực lượng mênh mông, ép lên toàn thân hắn, làm cho hắn chấn động, đầu óc quay cuồng.

Choáng váng một chút, hắn lại đứng bên cạnh Á Lan, Thiết Mục như cũ, sắc mặt lạnh lùng, "Kết giới phi thường cường đại khó mà phá được, ta không thể đâm xuyên qua, mẹ, vì cái gì hắn lại có thể.”

"Nhất định là do hắn biết rõ ảo diệu của kết giới." vẻ mặt Á Lan cũng trở nên trầm trọng, do dự một chút, nói: "Nếu không, chúng ta buông tha đi, lỗ mãng xâm nhập, giao chiến trong khu vực quen thuộc của hắn, chưa chắc có thể chiếm được lợi thế. Ngược lại, nếu chiến đấu xảy ra ở bên ngoài, ba người chúng ta hợp 4ực, còn có thể có phân thắng." Thiết Mục cũng hùa theo, "Thạch Nham, đừng mạo hiểm, ngươi quá cố chấp rồi, không cần thiết phải chiếm được ưu thế.”

“Hôi hận đôi với một người lànvviệc lớn, là điêu không nên." Thạch Nham im lặng một giây, đột nhiên cười lạnh, nói: "Không phải là kết giới sao, lão tử không tin không phá được.”

Nói xong, ý niệm trong đầu hắn vừa động, Lưu Vân Phá Thiên Toa trong Huyễn Không Giới lập tức hiện ra, một đạo linh hồn nhảy vào trong đó, "Ta muốn phá vỡ kết giới, ngươi cần bao nhiêu lực lượng?”

"Một phần ba lực lượng của ngươi.”

"Tốt!”

Từng đạo năng lượng trong cơ thể, liên tục trào ra, đều rót vào trong Lưu Vân Phá Thiên Toa. Nhận được lực lượng do hắn rót vào, Lưu Vân Phá Thiên Toa chuyên phá tất thảy kết giới hóa thành một đạo lưu quang, xé rách nhiều tầng kết giới, nhanh chóng bay vào trong cấm địa.

Thạch Nham quay đầu lại nhìn liếc qua Thiết Mục, Á Lan, mặc kệ bọn hắn kinh ngạc ra sao, liền phóng thẳng vào trong, thân hình biến mất trong nháy mắt.

Phá tan? Thể nhưng phá tan?" Trong mắt Thiết Mục tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được, quái dị lắc lắc đầu, "Tiểu tử này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Vì sao lại có được nhiều thứ kỳ diệu như vậy?”

"Khó trách hắn có thể so với Áo Cách Lạp Tư, quả nhiên là một kẻ lợi hại, ta rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì Tạp Tu Ân đại nhân sẽ coi trọng hắn." Á Lan trầm ngâm một chút, cũng là vẻ mặt kinh dị, dừng một chút, nàng quay đầu lại nhìn về phía Thiết Mục, "Làm sao bây giờ?”

"Cái này..." Thiết Mục do dự, "Chúng ta cũ^g chưa quen thuộc tính huống trong đó, mạo hiểm xâm nhập, chưa chắcVó/thể có được chỗ tốt. Đối phương, thể nhưng là Thần Vương tạm trọng thiên, nơi này lại là chỗ hắn hiểu rõ, không tốt cho lắm?” ,

Á Lan suy tư hồi lâu, cũng gật gật đầu, "Quên đi, chúng ta chờ một chút đi, ta cũng thấy mạo hiểm xâm nhập khu vực quen thuộc của người ta, là quá mức mạo hiểm rồi.”

Lúc hai người đanh nội chuỵện, thì lưu quang co Lưu Vân Phá Thiên Toa đã hóa thành, dần dần biến mất, chặn đường của bọn hắn, cho dù bọn hắn có muốn đi vào, cũng tìm không thấy cánh cửa nữa.

Cảnh tượng biến đổi. Thạch Nham ở trong một cách sơn cốc có trăm hoa đua nở, ở bên trong sơn cốc có hai cái dòng suối giao nhau, suối nước trong thấy đáy, có từng đàn cá nhỏ bơi lội , từng đám cỏ dại cao tới thắt lưng, phát triển mạnh trong sơn cốc, giống như lông tơ của một con yêu thú cực lớn.

Không khí bên trong sơn cốc tươi mát ẩm ướt, thiên địa năng lượng phi thường nồng đậm, ở trong một khu vực được dọn dẹp sạch cỏ dại, có một gian nhà tranh nhỏ, cửa phòng mở rộng ra, trong đó có một lão giả sắc mặt tái nhợt, nuốt đan dược, đang điều tức khôi phục.

Đúng là lão nhân lúc trước. Thạch Nham nhìn thấy lão nhân kia, thì lão nhân kia cũng nhìn thấy hắn, sắc mặt bỗng biến đổi, bỗng nhiên đứng lên, kinh sợ quát: "Tiểu tử, tại sao ngươi lại có thể đi vào đây? Kết giới bên ngoài, tại sao lại không thể ngăn cản ngươi? Làm sao có thể?”

"Không có gì không có khả năng." Thạch Nham cau mày, ánh mắt vẫn đỏ đậm như máu, vẫn duy trì trạng thái Bạo Tẩu như trước, lực lượng trong cơ thể lưu chuyển mãnh liệt, hơi thở cuồng bạo hung ác.

Hắn đi thẳng đến lão nhân kia, ánh mắt trở nên càng khát máu lạnh lùng, "Ngươi bị thương không nhẹ, chạy trốn để khôi phục như lúc ban đầu, sau đó lại tiếp tục đuổi giết chúng ta, ha ha, ngươi chọn chỗ này đúng là thật tốt, xem tính huống này này, ngươi ỡ đây đã quá lâu rồi, chắc là quen thuộc mọi thứ ở đây rồi?”

Lão nhân kia chấm dứt khôi phục điều tức, đi ra khỏi nhà tranh, ở trước người hắn, là hai dòng suối giao nhau, trong khe nước có cá, bị hàng rào chặn lại, hình như hắn nuôi để ăn.

Cảnh tượng rất hài hòa, lão giả đứng ở bên cạnh suối, cúi đầu nhìn cá bới, ngửi mùi hoa thấm vào ruột gan, không hề khẩn trương tí nào, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười, "Ngươi có thể tới đây, ta rất vui vẻ, một khối luyện ngục lệnh bài, ổn rồi." Thạch Nham mỉm cười, khẽ lắc đầu, "Không dễ dàng như vậy đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui