Sát Thần

Trên thiên thạch, loạn thạch chồng chất, Thạch Nham ngồi cố định, ngồi thẳng một bên, nghiêm túc nhắm mắt điều tức, trên người chỉ khoác một cái áo choàng màu xanh đen.

Ở cách hãn không xa, trên một tảng đá hình trụ lạnh như băng, Phong Nhiêu đang đắp một cái áo choàng cùng màu, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, nghiễm nhiên đã ngủ say.

Khối băng cứng rắn, ngưng kết bao trùm nàng và tảng đá, tầng băng dày cộm chừng năm thước, hàn khí dày đặc, sương mù màu trắng bốc lên nhàn nhạt, khí lạnh tỏa ra bốn phía.

Đây là công lao của Huyền Băng Hàn Diễm.

Phong Nhiêu có tu vi cảnh giới Thần vương tam trọng thiên, sau khi bị Thạch Nham đánh trọng thương, cũng không phải không có chút năng lực phản kích, dùng lực cực hàn của Huyền Băng Hàn Diễm giam cầm nàng, cũng là bất đắc dĩ, nếu không lỡ như nàng tỉnh lại làm khó dễ, Thạch Nham vội vàng ứng phó cũng phiền toái.

Tầng băng trong suốt dày cộm, giam cầm thân thể nở nang trắng nõn của nàng, băng trắng sáng óng ánh, phảng phất như một khối thủy tinh trong suốt cắt hoàn chỉnh, nàng thì là hóa thạch trong thủy tinh, có mỹ cảm khác.

Thạch Nham nhắm mắt lại, âm thầm điều tức vận chuyển lực lượng, tế đài linh hồn từ từ xoay chuyển.

Không biết qua bao lâu, từng luồng dị lực thần bí, lan khắp toàn thân, hóa thành một cỗ tinh hoa huyết nhục trong huyết nhục, gân mạch, xương cốt thần hưu của hắn, khiển thựợng thể cả người hắn khôi phục như lúc ban đầu.

Đột phá đến Thần Vương cảnh, ngưng luyện thần hưu, Thạch Nham mới biết được cường độ của cơ thể quả thật không có chừng mực,chỉ cần chịu bỏ công phu, thần hưu này vĩnh viễn có thể tiếp tục cường kiện.

Thần hưu hình thành lưới sự tẩm bổ của dị lực thần bí kia, quanh thân hắn bao phủ mọt tầng huyết quang mờ nhạt, có chút giống với quang trạch phóng thích trong Huyết Văn Giới, từ xa nhìn lại, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí khó dò.

Huyết mạch, xương cốt của hắn, giống như bọt biển hút nước, hấp thu đại lượng dị lực thần bí, khiển cho thể thần càng chắc chắn hơn.

Cùng một thời gian, tế đài linh hồn xoay chuyển, dường như cũng có biến hóa  kỳ diệu, những năng lượng kỳ lạ từ trong hắc động lan ra, phân ra một dòng chảy ở các khu vực của tế đài hắn.

Biển thần thức của hắn, ở dưới sự trợ giúp của những lực lượng kia, càng rộng lớn, mỗi luồng thần thức đều tinh luyện vừa cứng, vừa mềm như chăn bỗng thu phát tùy tâm.

Tế đài linh hồn xoay chuyển, dấu ấn Áo Nghĩa trong thần hồn mờ dần, nhận thức của hắn với ba loại lực lượng Áo Nghĩa, phảng phất có tăng lên một bước.

Tế đài Thiên Hỏa, cả đám thiên hỏa tung tăng dị thường, đều đang liều mạng mà lôi kéo những năng lượng đang tràn ra kia, dung nhập vào bản thân, khiển cho trí tuệ thông đạt, hình thái sinh mệnh chiếm được thăng hoa.

Cổ lực lượng kia, có tác dụng lớn với tế đài linh hồn khiển Thạch Nham cũng theo đó mà trố mắt nhìn, bởi vì đủ loại thiên hỏa truyền đến tấn niệm, nói cho hắn biết đều nhận được chổ tốt lớổ lao.

Trong đó, Cửu u Phệ Hồn Diễm, Huỵền Băng Hàn Diễm và Bì Tuyệt Thi Hỏa không ngờ đang ngủ đông, sắp đột phá nhất giai.

Biến cố này, khiến Thạch Nham khiếp sợ khó hiểu với hắc độc có thể nuốt hết tế đài linh hồn kia, cộ nhận thức cuồng hỉ.

Áo Nghĩa nuốt hết tế đài linh hồn, đừng nói Thạch Nham chưa từng nghe qua, hắn cũng chừa Đào giờ nghe thấy, nhưng hôm nay lại phát sinh ở trên người hắn, sao không khiển hắn mừng chứ?

Ba loại thiên hỏa sau khi được lợi, không ngờ sẽ đột phá nhất giai, đây ý nghĩa những năng lượng tràn ra kia quả nhiên có ảo diệu có thể nói là kỳ tích khiến hắn càng kinh ngạc mừng rỡ hơn.

Yên lặng điều tức khôi phục, không biết qua bao lâu, hắn mở mắt ra, con mắt như sao quang mang sáng chói.

Trận chiến này, hắn hao phí tâm cơ và lực lượng cuối cùng cũng không khiển hắn thất vọng, quả nhiên là có thu hoạch rất lớn.

Lực lượng mất đi chẳng những khôi phục như lúc ban đầu, còn tiến thêm một bước, cổ thụ tinh nguyên tràn đầy lực lượng trong suốt, tế đài linh hồn được rửa, thần hồn trong suốt, mơ hồ, hắn cảm giác được cách cảnh giới Thần vương Nhị Trọng Thiên, tựa hồ chỉ còn một bước ngắn.

Phảng phất như, nếu ở trên lực lượng Áo Nghĩa, có một tầng nhận thức mới, hắn sẽ đột phá thuận lý thành chương, chạy thẳng lên cảnh giới Nhị Trọng Thiên.

Tốc độ tu luyện này, là vô số cường giả tinh, vực Liệt Diễm ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nếu bọn người Lì An Na, Tử Diệu, Tạp Tu Ân, biết hắn ở trong khoảng thời gian ngắn, từ cảnh giới Nhất Trọng thiên, lại đột phá tới trạng thái cảnh giới Nhị Trọng Thiên, không biết sẽ khiếp sợ đến mức nào.

Nhìn về phía Luyện Ngục tinh xa xa, ánh mắt Thạch Nham lạnh như băng, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Hắn tất nhiên nhớ rõ cuồng ngôn ban đầu, trong vòng trăm năm, lấy đầu trên cổ Áo cổ Đa, phải giết chết Áo Cách Lạp Tư, bắt chú cháu này trả giá đắt.

Hai người Áo Cách Lạp Tư, Áo cổ Đa, vì hãm hại Lì An Na, lấy hắn làm con cá, thiếu chút nữa khiển hắn vạn kiếp bất phục.

Ở trên Luyện Ngục tinh kia, Áo cổ Đa không khỏi phân trần, liền muốn chém chết hắn, nếu không phải Lì An Na ra mật, hắn hoàn toàn không có khả năng còn sống tiến vào Cực Đạo Luyện Ngục tràng.

Thù này, hắn sẽ không dễ quên.

Thời gian trăm năm, với võ giả khác thì cũng không tính là gì, có lẽ một đại cảnh giới cũng không đột phá được, nhưng đối với hắn mà nói, thời gian trăm năm đã dư dả, có lẽ có thể liên tục vượt qua lá chắn, đạt tới Nguyên thần cảnh.

Với thủ đoạn và năng lực tiềm tàng của hắn, nếu quả thật đột phá đến Nguyên thần cảnh, giết chết Áo cổ Đa cũng không phải là lời nói suông, rất có khả năng thành công.

Chậm rãi đứng lên, hắn đi tới bên cạnh Phong Nhiêu, cau mày đánh giá nữ nhân này, ánh mắt lạnh như băng, âm thầm cân nhắc.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, vươn tay phải đặt trên tầng băng trong suốt, Thái Dương Viêm Lực lưu chuyển ra ngoài.

Từng luồng sóng ánh sáng màu đỏ thẫm, từ lòng bàn tay hắn lan ra, bao trùm tầng băng dày kia.

Ở dưới sự ngưng thần chú mục của hắn, lực cực hàn trong tầng băng, sương mù hình thành dày đặc tiêu tán, từng giọt băng rót thành dòng suối, từ khe đá dưới thân Phong Nhiêu chảy xuôi xuống.

Cơ thể xinh đẹp của Phong Nhiêu, cũng từ từ tan tuyết, chân mày dài nhỏ, dường như lặng lẽ động đậy.

Thạch Nham nhếch miệng, cười nhẹ hắc hắc một tiếng, ánh mắt quét một vòng trên đường cong có lồi có lõm của nàng, trong ánh mắt chứa nụ cười kỳ dị.

Một dòng nước ấm, từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, biến mất không thấy gì nữa ở trên bụng Phong Nhiêu.

Đây là ba động sinh mệnh của sinh tử Áo Nghĩa, có sinh cơ bừng bừng, có thể tẩm bổ sinh mệnh, kỳ diệu vô cùng.

Dòng nước ấm này vừa vào trong bụng Phong Nhiêu, nàng liền theo bản năng mà thở nhẹ, chân mày nhíu chặt giãn ra, dường như rất thoải mái, không kìm được, ba dòng nước ấm kia, hoạt động một vòng trong gân mạch trong cơ thể.

Dần dần, Phong Nhiêu cảm giác mình dường như đắm chìm trong suối nước nóng, cả thân mỏi mệt biến mất, tinh thần đều dồi dào.

Rất nhanh, nàng liền chớp lông mi thật dài, mỹ mâu ra.

Khuôn mặt kiên nghị lãnh khốc của Thạch Nham, là thứ đầu tiên đập vào mắt nàng.

Trí nhớ ô nhục, như hồng thủy trong nháy mắt bao phủ nàng, Phong Nhiêu mơ hồ, đột nhiên thanh tỉnh, trên mặt tinh xảo bỗng dưng toát ra lãnh ý băng hàn oán độc, còn c tôi môi tái nhợt bỗng nhúc nhích, một bạo âm phát ra : "Chết".

Oanh!

Một chữ chết kích khởi năng lượng còn sót lại của nàng, như núi băng, đánh úp lại thanh niên gần trong gang tấc.

" Giam cầm".

Da mặt Thạch Nham cũng không động, trong lòng hét to không gian Áo Nghĩa giam cầm, chỉ cần nhàm vào một điểm, bao trùm trước mắt.

Âm tiết chữ chết lao đến, khiển không gian trước người Thạch Nham kích động mở ra, từng tầng không gian gợn sóng ra, như bị lợi khí đâm tới.

Nhưng mà, âm tiết kỳ lạ kia vân chưa thật sự tạo thành nguy hại, lực lượng trong đó, rất nhanh bị tiêu tán.

Hơi híp mắt, Thạch Nham đưa tay một trảo giữ chặt cái cổ trắng nõn của Phong Nhiêu, cúi đầu nhìn về phía nàng, cười lạnh nói: "Còn muốn giết ta? Ngươi dường như không nhận rõ tình thế nhỉ?"

Ánh mắt Phong Nhiêu oán độc, nhìn chàm chàm hắn hận không thể ăn sống hắn.

"Hắc hắc, bọn đàn bà các ngươi hận thật đáo để, ngay cả lúc chúng ta giao hảo, cũng đủ hương vị như vậy, ta thích". Thạch Nham nhếch miệng cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô tình, bàn tay to giữ chặt cổ Phong Nhiêu, lực đạo hơi nới lỏng một chút.

"Vô sỉ". Phong Nhiêu giãy ra, cánh tay trắng nõn kéo áo choàng trên người, một thân trắng nõn lập tức lộ ra, vân xanh tinh mỹ trên người hoạt động, khiển người ta mắt hoa thần mê.

Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quyến luyến trên hai vú no đủ căng tròn của nàng, chép miệng liên tục, "Đúng là có vốn, vóc người này, bô neưc này, hắc hắc, hoành tráng nha".

Phong Nhiêu mặt đầy nhục nhã, cắn chặc răng, môi cũng có vết máu, phẫn nộ cực độ nhìn về phía hắn, hận không thể ăn thịt của hắn.

"Ta cũng không chủ động trêu chọc ngươi, là các ngươi ám toán ta trước, định giết ta, ta chỉ ra tay phản kích thôi". Thạch Nham cười lạnh, hừ một tiếng, đột nhiên thu tay lại, không tiếp tục làm khó nàng, hơn nữa tiện tay đem áo choàng che thân thể lỏa lồ của nàng, xoay người lại, nói: "Đừng cố chọc giận ta, với trạng thái hiện giờ của ngươi, muốn giết ta là si tâm vọng tưởng. Ngươi bây giờ, lực lượng chưa tới hai thành, tuyệt không phải là đối thủ của ta, nếu mạo muội ra tay, chỉ là tự tìm đường chết".

Phong Nhiêu nhìn chàm chàm bóng lưng của hắn, trầm mặc vài giây, yên lặng từ Huyễn Không Giới lấy ra một bộ áo da quần da, mặc vào xong, lại dùng đan dược, khống nói tiếng nào.

Thạch Nham đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt đạm mạc, nhìn chàm chàm nàng trong chốc lát, bình tĩnh nói: "Với tình huống ngươi, nếu muốn khôi phục toàn bộ lực lượng, ít nhất thời gian mười ngày nửa tháng. Nhưng ngươi bị thương nặng, thời gian khôi phục tất sẽ thành chậm, ừm, nói cách khác, ít nhất trong vòng một tháng, ngươi tuyệt không phải là đối thủ của ta. À, đúng rồi, quên nói một tiếng, cho dù ngươi đạt tới đỉnh phong, cũng không thể giết chết ta, giết chết ta, ngươi có thể toàn thân trở ra sao".

"Tự tin của ngươi ai cho?" Phong Nhiêu trầm mặc hồi lâu, cúi thấp đầu, nhìn không rõ vẻ mặt, "ngươi cho rằng đánh lén giết chết Bàng Gia, Cam Cơ, liên thật có lực lượng cường giả Thân vương đỉnh phong? Nêu không phải Bàng Gia, Cam Cơ tiêu haọ quá nhiều lực lượng, lại tranh đấu với nhau khiển người đầy thương tích, ngươi cho rằng ngươi có thể đánh lén thành công".

"Tất nhiên không dễ như vậy Thạch Nham cười cười không thèm để ý, "Ta sở dĩ tính kể đánh lén, là vì các ngươi có ba người, nếu chỉ một người, ta cũng không khó khăn như vậy".

Phong Nhiêu ngẩng đầu, mỹ mâu băng hàn âm lệ cực kỳ, "Ngươi thật cho rằng, lực lượng của ngươi, đủ để chống lại cường giả cảnh giới Thần vương tam trọng thiên?"

"Ta chính là nghĩ như vậy". Thạch Nham gật gật đầu rất nghiêm túc, sau đó nói: "Đáng tiếc, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thử nghiệm, ngươi cũng đừng vọng tưởng khích tướng ta".

"Ngươi muốn thế nào?" Phong Nhiêu nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng hắn vô sỉ đê tiện, "Ngươi căn bản hoàn toàn không biết gì về tinh đồ, vì sao lại tham dự vào? Ngươi rốt cuộc là thế lực phe nào? Là độ Thiên Kỳ phái ngươi tới?"

Thạch Nham ngạc nhiên, "Quản độ Thiên Kỳ cái rắm? Ta luon bị giang thương ám toán, tính kể kéo vào cho hắn? Nếu không phải ba người các ngươi cố ý tính kế ta, ta cần gì liều mạng? Ngươi ngược lại còn oán hận ta? Buồn cười".

Dừng một chút, Thạch Nham đột nhiên nở nụ cười, "Có điều sai có cái hay của sai, bây giờ ta vào được, tinh đồ lại đang trong tay ta, ta đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, ừm, nói thử ta nghe, tinh đồ rốt cuộc có bí mật gì, ngươi thành thật mà nói, có thể đổi ngươi một mạng".

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui