Sát Thần

"Đừng nhúc nhích!".

Phong Nhiêu đột nhiên quát một tiếng, nghiêm túc ngăn cản hắn động thủ.

"Sao?". Thạch Nham vẻ mặt kinh ngạc: "Có vấn đề gì?".

"Ngươi tu luyện không gian Áo Nghĩa, dễ dàng phát sinh dị động với Không huyễn tinh, nói không chừng vừa vô ý, làm không gian đột biến, chuyển chúng ta đến chỗ hung hiểm không biết tên". Phong Nhiêu vẻ mặt ngưng trọng: "Không nắm chắc ngự động được Không huyễn tinh, không thể nắm giữ ảo diệu trước, tốt nhất không nên đụng vào".

Nàng kiến thức rộng rãi, sinh ra tu luyện ở tinh vực Liệt Diễm, vô cùng hiểu biết với đặc điểm của Không huyễn tinh, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này chung quanh giao chiến đã tới tình trạng ác liệt nhất, võ giả của Lược Đoạt giả và thương hội Cửu Tinh, đều bị bộc phát lửa giận, công kích không chừa đường sống, không ngừng có người ngã xuống tử vong, ngược lại không có mấy người đặc biệt để ý khối này.

Thạch Nham vừa nghe nàng nói thế, cũng tạm dừng động tác, rất nhanh cân nhắc một chút, nhẹ gật đầu, nói: "Xem ra, nên tìm một chiến xa trước, dời Không huyễn tinh ra ngoài rồi tính sau".

"Đây là phương pháp tốt nhất". Phong Nhiêu vội từ thái độ, ánh mắt cẩn thận, sợ hắn làm bậy.

"Được rồi, ngươi bảo vệ khối này cho ta, ta đoạt một chiếc chiến xa". Thạch Nham quyết định thật nhanh, hạ quyết tâm, muốn bay khôi đây.

"Ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi?". Phong Nhiêu sắc mặt phát lạnh: "Ta cũng không phải nô dịch của ngươi, ngươi căn dặn ta cái gì? Ngươi thật cho rằng, ta sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp ngươi sao? Ngươi người này, cảnh giới không cao, cuồng vọng tự tin ở đâu ra vậy?".

Thạch Nham hơi nhíu mày, ánh mắt hơi lập lòe, lạnh nhạt nói: "Tinh đồ ở trong tay ta, nếu ngươi cũng có ý muốn, đừng ngại gần hơn với ta. Yên tâm ta không thiếu chỗ tốt cho ngươi".

Lời này nói xong, cũng không đợi Phong Nhiêu nhiều lời, hắn liền hóa thành một đạo lưu quang, lập tức rời đi, lao về phía một chiến xa màu bạc của thương hội Cửu Tinh gần nhất.

Trong biển sao u ám, vẻ mặt Phong Nhiêu âm tình bất định, nhìn khối thi thể chìm nổi, nhớ lại chiến đấu mới hơn phẫn nửa phút vừa rồi, ánh mắt phức tạp khó phân.

Một hồi lâu, nàng mới cúi đầu hừ nhẹ một tiếng, cũng không vọng động, thành thành thật thật mà canh giữ ở một khối này, giúp Thạch Nham trông chừng Không huyễn tinh.

Lược Đoạt giả Huyết Khô Lâu Đầu và võ giả thương hội Cửu Tinh oanh kích điên cuồng, không ngừng có võ giả thần thể nổ tung, tế đài linh hồn tiêu tán ở trong biển sao.

Đủ loại năng lượng đẹp mắt, liên tiếp lóe lên ở trong tinh không u ám trùng kích theo giới hạn vô ngân, không biết bắn về nơi nào.

Trận đánh giữa Lạp Tắc Nhĩ và Phạm Dạ, là biến số lớn nhất của cuộc chiến, hai người đều là cường giả Nguyên Thần Cảnh, vượt qua tất cả mọi người trong tràng, chỉ cần một bên chiến thắng, là có thể ngăn cơn sóng dữ, thay đổi toàn bộ thế cục.

Khu vực hai người này đứng, vặn vẹo, loạn thạch bay nhảy, lôi điện nổ vang, khủng bố như hủy thiên diệt địa, khiến tất cả võ giả đều kinh hãi rời xa, không dám tới gần, để tránh gặp liên lụy.

Thạch Nham cũng âm thầm chú ý khối kia, trong lòng lẫm liệt, âm thầm hành động.

Nguyên Thần Cảnh, quả nhiên không hổ là cảnh giới đỉnh phong của tinh vực Liệt Diễm, không gian tạo thành, phảng phất có thể nghiền mỏ tinh thành phấn vụn, biển sao hư không u ám, cũng tách ra vết rạn, năng lượng ngoại vực tán loạn.

Khu vực bọn họ giao chiến, bị năng lượng gió lốc cuồng liệt làm nguy hiểm gấp mười lần, thần thể của cường giả Thần vương cảnh, cũng ăn không tiêu, chỉ cần bị đánh trúng, sẽ trực tiếp thành khói bay.

Mà ngay cả Thạch Nham cực kỳ tự tin với thần thể cứng rắn, cũng biết không thể dính tới khu vực cuồng bạo kia, mặc dù chỗ đó có chiến xa vô chủ, hắn vẫn tránh ra xa, tình nguyện tìm chiến xa có người đóng quân đang giao chiến.

Ngay khi hắn tới gần một chiến xa, hắn chợt phát hiện ở phía dưới thuyền lớn vỡ nát của thương hội Cửu Tinh, rơi xuống từng thân ảnh mặt mũi tiều tụy, ngưng thần nhìn thử, phát hiện những người kia đều da bọc xương, gầy giống lệ quỷ, từ trường sinh mệnh cực kỳ suy yếu, như đèn đã cạn dầu, tùy thời có thể tử vong.

Kia hẳn là nô lệ mà thương hội Cửu Tinh nhốt, dùng để khai thác mỏ, hoặc thành cơ thể thử thuốc, tình cảnh đều thê thảm tuyệt vọng.

Cả đám nô lệ, vốn bị nhốt ở tầng dưới cùng tại thuyền lớn của thương hội Cửu Tinh, lúc thuyền lớn nổ tung, lực giam cầm bị oanh phá, mới rơi xuống.

Nhìn bọn họ, Thạch Nham lập tức nhớ tới tao ngộ hắn gặp năm đó, bị Bích Nhu nhốt lại, trở thành người thử thuốc, bị đối phương dùng để chế thuốc, đau khổ bất lực, không nhìn thấy bất kỳ hy vọng gì, tương lai chính là một con đường chết.

Ba đại thế lực của tinh vực Liệt Diễm, đều nhốt nô lệ trở thành kẻ khai thác mỏ và người thử thuốc, xem mạng người như cỏ rác, không xem nô lệ là sinh linh, tình cảnh của bọn họ, có đôi khi ngay cả súc sinh cũng không bằng, vô cùng bi thảm.

Cả đám nô lệ, từ tầng dưới của thuyền lớn rơi xuống, từ trường sinh mệnh như đèn đã cạn dầu, đều bị một loại hoa tươi yêu dị bao trùm toàn thân, không thể động đậy, chỉ lộ ra khuôn mặt gầy gò vàng vọt không có sắc hồng, như máu thịt đã bị hút khô, cực kỳ đáng sợ.

Cho dù là Lược Đoạt giả, hay là cường giả của thương hội Cửu Tinh, cũng không xem bọn họ là chuyện to tát gì, vừa rơi xuống Thần chi lĩnh vực của người giao chiến, những người kia sẽ bị tan thành bột phấn, hoàn toàn tử tuyệt.

Những người kia, trong đó cũng có võ giả cảnh giới không thấp, đáng tiếc, cả người bị rút nước, từ trường sinh mệnh khô kiệt, lại bị hoa tươi yêu dị bao trùm toàn thân, một chút năng lượng cũng không phóng thích được.

Loại trạng thái này, bọn họ không cường đại hơn người phàm là bao, rơi vào Thần chi lĩnh vực đè ép giao chiến, không có một ai có thể may mắn sống sót, liên tiếp tử vong.

Thạch Nham liếc mắt ra xa, vốn không nghĩ phức tạp, định cướp lấy một chiếc chiến xa bên cạnh, nhưng mà, ngay khi hắn định quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rút lại, sắc mặt chợt trầm xuống.

Trong nô lệ rơi xuống, hắn thấy được một người quen.

Ba Nhược!

Bị một đóa hoa tươi tiên diễm yêu dị bao trùm, xương gò má hăm sâu, khuôn mặt trước kia coi như là yêu mị, ốm dọa người! Ánh mắt xám xịt tuyệt vọng, miệng tái nhợt nhẹ nhàng run rẩy, một chút huyết sắc cũng không có.

Từ trường sinh mệnh của nàng cực kỳ suy yếu, như ngọn đèn dầu trong gió, giống như tùy thời đều sẽ tắt.

So với dung nhan dọa người của nàng, đóa hoa tươi bao trùm toàn thân nàng kia, lại tiên diễm vô cùng, có vẻ yêu dị động lòng người, dường như đã tới thời khắc hoa mỹ nhất.

Trong lòng Ba Nhược tuyệt vọng bất lực, ánh mắt có chút ngốc trệ, hoàn toàn không chú ý đến sự theo dõi của Thạch Nham, cứ lẻ loi như vậy mà rơi xuống biển sao u ám, dần dần chìm xuống chỗ giao hội Thần chỉ lĩnh vực của một võ giả.

Nàng không có chút lực phòng ngự, chỉ cần cơ thể rơi vào trong Thần chỉ lĩnh vực, sẽ tức khắc xé rách thành phấn vụn, từ trường sinh mệnh sắp khô kiệt, sẽ chân chính biến mất, không thể nào khôi phục lại nữa.

Sắc mặt lạnh lùng, Thạch Nham lập tức phát ra tức giận mãnh liệt, cũng không lên tiếng, dùng toàn lực phóng tới, thoáng cái đi tới bên cạnh Ba Nhược, một tay kéo lấy cơ thể nàng, mang theo nàng liền phóng về phía vị trí của Phong Nhiêu.

Con mắt ngốc trệ của Ba Nhược, còn có chút mờ mịt, hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì, đợi đến khi được Thạch Nham xách, kéo đến bên cạnh Phong Nhiêu, dường như mới hơi khôi phục tỉnh táo, chợt hét ầm lên: "Thạch Nham!".

Thanh âm run rẩy.

Quang mang trong mắt Ba Nhược hơi sáng lên, giống như dấy lên ngọn lửa hy vọng, nhìn hắn không dám tin: "Ngươi sao lại ở đây?".

"Ngươi sao?". Thạch Nham không đáp mà hỏi ngược lại, thần thái sốt ruột: "Cũng bị nhốt thành nô lệ à?".

Khuôn mặt Ba Nhược tái nhợt, thân thể bị hoa tươi bao trùm run bần bật, khóe miệng nhỏ ra máu tươi, huyết khí trong cơ thể bị cường chế rút lấy lần nữa.

Đóa hoa tươi kia run run, lại càng tiên diễm hơn...

Ba Nhược mặt đầy vẻ thống khổ khắc cốt minh tâm, cắn chặt răng, căn bản không rảnh nhiều lời, đợi tới khí lực hút biến mất, nàng mới run rẩy, thanh âm cực kỳ suy yếu nói: "Đại nhân, đại nhân cũng ở trong đó, cứu đại nhân! Mau đi cứu đại nhân!".

Lời này nói xong, Ba Nhược liền ngất đi, huyết nhục toàn thân khô kiệt, lực linh hồn trong từ trường sinh mệnh, trôi qua từng chút một.

Đôi mắt Thạch Nham quả thực muốn phun ra lửa, hai cánh tay ấn mạnh vào trán Ba Nhược, thi triển thần chỉ Áo Nghĩa, một cỗ sinh cơ bừng bừng, từ lòng bàn tay hắn chuyển ra ngoài, rót vào trong cơ thể Ba Nhược, giúp nàng tạm thời ổn định, không đến mức tử vong.

"Vào lúc này không nên cậy mạnh, bị Linh yêu hoa hấp thụ huyết khí lâu như vậy, nàng đã hết thuốc chữa, đừng lăng phí thời gian, cũng đừng làm việc ngốc gì". Phong Nhiêu rất bình tĩnh, chuyện này nàng đã gặp qua nhiều, đã chết lặng: "Ngươi muốn đạt được Không huyễn tinh, nhất định phải cướp lấy một chiếc chiến xa, chỉ có thừa dịp loạn chúng ta mới có cơ hội rời đi. Nếu không, một khi chờ song phương chia thắng bại, chúng ta tuyệt khó thoát khỏi cái chết".

"Giúp ta chiểu cổ một lúc, chờ một lát, có mấy người, ta phải cứu!". Thạch Nham trầm mặt, nói chém đinh chặt sắt: "Cho dù tổn thất Không huyễn tinh, ta cũng phải mang bọn họ còn sống ra!". Nói xong, hắn lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Phong Nhiêu ngạc nhiên.

Trải qua thời gian ở chung lần này, nàng tự nhận là có nhận thức khá sâu sắc về Thạch Nham, cảm thấy người này lòng dạ độc ác, lãnh khốc tuyệt tình, sẽ không để ý sinh tử của bất luận kẻ nào, vì mục đích không từ thủ đoạn, có thể hy sinh tất cả mọi người.

Nhưng bây giờ, rõ ràng cách Không huyễn tinh chỉ có một bước ngắn, thừa dịp song phương giao chiến có thể có cơ hội chạy thoát rất lớn, nhưng chỉ vì mấy nô lệ, hắn lại đột nhiên quyết định, muốn liều chết mà cứu.

Biểu hiện khác thường của Thạch Nham, khiển Phong Nhiêu rất kinh ngạc khó hiểu, nhận thức của nàng với Thạch Nham, cũng có cách nhìn hoàn toàn bất đồng.

Hắn không phải là tuyệt tình tuyệt nghĩa, chỉ là không có bằng hữu đáng để hắn đối đãi chân thành xuất hiện, xem ra, người này. Cũng không phải là vô tình vô nghĩa... Text được lấy tại https://truyenfull.vn

Phong Nhiêu im lặng một lát, thầm suy nghĩ.

Cả đám nô lệ, từ thuyền lớn rơi xuống, từng luồng thần thức của Thạch Nham phóng mờ, tìm kiếm chỗ nô lệ dày đặc rơi tán loạn kia.

Chuyển động sinh mệnh quen thuộc, chợt hiện ra trong thức hải, con mắt Thạch Nham bỗng nhiên sáng lên, liều lĩnh xông mạnh tới một thân ảnh rơi xuống.

Thân ảnh kia, cách Thần chỉ lĩnh vực giao chiến phía dưới, chỉ một bước ngắn, một giây sau, dường như cũng sẽ bị đánh nát, linh hồn hoàn toàn tiêu tán.

Chính là Bạo Ngao.

Một trong thủ lĩnh Ma tộc ở đại lục Thần Ân, đã từng trợ giúp lớn lao cho Thạch Nham, cùng hắn đi vào tinh vực Liệt Diễm, đồng cam cộng khổ.

Bạo Ngao giờ khắc này, suy yếu như phế nhân, ánh mắt ảm đạm vô quang, khóe miệng không có huyết sắc, kéo ra một độ cong đau khổ bất đắc dĩ, giống như tự biết khó thoát khỏi một kiếp, tâm thần tuyệt vọng.

Cơ thể đồng dạng bị một đóa Linh yêu hoa bao trùm, rơi xuống như cành liễu, hoa yêu tiên diễm cực kỳ, cùng sắc mặt tái nhợt đáng sợ của hắn, tạo thành đối lập rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui