Sát Thần

Bốn tháng sau.

Một nhóm năm người đột nhiên hàng lâm trên một tử tinh, tử tinh này không có năng lượng thiên địa, không sinh mệnh ba động, cũng không có bất kỳ khoáng thạch có giá trị nào.

Tử tinh bị bao quanh trong khói đặc, một phương hướng có vực ngoại thiên hà kỳ lạ, không biết điểm cuối là đâu, giống như không có giới hạn.

Năm người này chính là Thạch Nham, Phong Nhiêu, Kiệt Cức, Ba Nhược, Bạo Ngạo, trải qua bốn tháng đi đường mới tới khu vực này.

Nơi đây chính là một nơi kỳ lạ xung quanh Thần Phạt chi địa, có thể ngăn cách thăm dò thần thức, không có lực lượng nào có thể thẩm thấu được.

Không có sinh linh, khói đặc chung quanh cũng không biết hình thành thế nào, giống như là một đống vải màu xám, bọc kín nơi này.

"Từ nơi này tới Thần Phạt chi địa chỉ còn một tháng lộ trình, rất gần". Phong Nhiêu lực lượng đã khôi phục đỉnh phong, hưng trí cũng tăng vọt: "Chúng ta tăng tốc thì có thể mau chóng tới Thần Phạt chi địa, có điều phải cẩn thận một chút, tránh đúng phải Lược Đoạt giả lợi hại".

Phụ cận Thần Phạt chi địa, Lược Đoạt giả vực ngoại hoành hành, những cường nhân, hung đồ các phương của Liệt Diễm tinh vực không có chỗ trốn sẽ hoạt động trong khu vực phụ cận.

Xung quanh không có Sinh mệnh chi tinh, chỉ còn những nơi hung hiểm như quặng tinh, tử tinh bỏ đi, hải dương vẫn thạch và gió lốc năng lượng hỗn loạn, ngăn cách thần thức.

Thiên Niết thần quốc, U Minh , Cửu Tinh thương hội cứ cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ phái ra cường giả càn quét, nhưng bởi vì tình thế đặc thù xung quanh, thường thường không thể thật sự quét sạch được Lược Đoạt giả.

Đám hung đồ các phương một khi trốn ở những nơi hung hiểm phụ cận thì cho dù là tam đại thế lực cũng vô kể khả thi, chui vào tìm kiếm, bởi vì không quen địa hình ngược lại sẽ tổn thất thảm trọng, bị Lược Đoạt giả phản kích.

Những tên gia hỏa tàn nhẫn tàn bạo nhất của Liệt Diễm tinh vực thường xuyên tới lui ở phụ cận, một khi phát hiện con mồi nhỏ yếu thì khẳng định sẽ không nương tay.

Phụ cận Thần Phạt chi địa cũng là nơi huyết tinh và hỗn loạn nhất của Liệt Diễm tinh vực, cơ hồ mỗi một giây đều có chiến đấu phát sinh, cũng có thi hài của rất nhiều cao thủ vẫn lạc phân tán ở tinh hải, hỗn tạp với năng lượng gió lốc trong thiên địa hình thành kỳ quan biển thây, khiến cho người ta tâm thần kinh hãi.

Phong Nhiêu từ nhỏ đã lớn lên ở gần Thần Phạt chi địa, đối với tình thế nơi này thì rất quen thuộc, có điều biết những người hoạt động ở khu vực này là ai cho nên mới lên tiếng nhắc nhở.

Người Bọn họ chỉ có Phong Nhiêu và Thạch Nham là có sức chiến đấu, đám Bạo Ngạo bị yêu hoa bọc lấy, chẳng những không thể giúp được gì mà còn là gánh nặng. Trong chiến đấu phải cẩn thận chiểu cố cho bọn họ, bằng không một khi bị cao thủ tới gần thì lập tức sẽ gặp phải kết cục linh hồn tiêu vong.

"Một tháng lộ trình, ừ, rất nhanh". Thạch Nham cau mày, quan sát tứ phía rồi cường điệu nhìn về phía vực ngoại thiên hà kỳ dị kia.

Chỉ cần đột phá tới Thần Vương tam trọng thiên chi cảnh, mượn dùng Không huyễn tinh, hắn có tám phần nắm chắc có thể trong những nơi dầy đặc khe hở không gian, dựng ra không gian thần đạo trực tiếp liên thông tới Thần Ân đại lục.

Hắn sớm muộn gì cũng phải về một chuyển, tất nhiên phải nhớ cho kỹ vị trí này, để tránh về sau tìm kiếm khó khăn.

Nhìn chung quanh, ghi sâu đặc trưng của tướng tinh vào trong óc, hắn thần thức vừa động, lấy tinh đồ từ trong Huyễn Không Giới rồi ngưng thần nhìn tinh đồ.

Mắt Phong Nhiêu đột nhiên sáng lên, giật mình, cũng tập trung sự chú ý vào tinh đồ ở trong tay hắn, âm thầm đánh giá.

Tinh đồ được khắc từ gỗ bất hủ, từng dòng hoa văn gỗ thiên nhiên được Tinh đồ đặc thù nối lại, hình thành tinh đồ thần bí, đột nhiên nhìn một cái thì tinh đồ tựa hồ còn chậm rãi di động, giống như là không có định tính, cực kỳ thần bí.

Mắt Thạch Nham nhìn chằm chằm vào tinh đồ, thức hải chấn động, ngay trong thức hải của hắn, lập tức hiện ra một bộ tinh đồ rộng lớn vô ngần, từng ánh sáng tinh thần đan xen, ghi rõ một phương hướng nào đó, thần thức của hắn xem xét tinh đồ trong thức hải, linh hồn chi lực tiêu hao rất nhanh.

Tinh đồ trực tiếp chiếu rọi ở trong đầu hắn, chiếm một mảng khu vực rộng lớn. Tại

Nếu muốn hiểu rõ bí mật của tinh đồ thì năng lượng linh hồn tiêu hao rất nhanh, nhưng phải dùng linh hồn chi lực để thăm dò thì mới có thể nắm chắc được vị trí ghi trong tinh đồ.

Thần thức của hắn phiêu đăng, hoạt động trong tinh đồ tườm rà, như những tinh quang hư ảo đi tới đi lui, dần dần có một loại cảm giác linh hồn chống đỡ hết nổi.

Tinh đồ là trực quan, lập thể, lại rườm rà thần bí, không ngừng biến ảo, có một cỗ lực lượng phi thường kỳ dị, tựa hồ đang dẫn dắt thần thức của hắn, hướng tới một phương hướng nào đó để thăm dò, nhưng mà vị trí chuẩn xác thì tựa hồ cực kỳ xa xôi, thần thức nếu muốn thăm dò thì linh hồn chi lực phải tiêu hao rất lớn.

Sau nửa canh giờ, hắn có một loại cảm giác linh hồn mê muội, thình lình nhắm mắt lại.

Tinh đồ hiện lên trong thức hải lập tức biến mất, ký ức thăm dò vừa rồi của hắn không còn lại chút nào, giống như là bị quét khỏi óc.

Vẻ mặt kinh ngạc, Thạch Nham cau mày thì thào nói nhỏ: "Cổ quái thật...".

"Sao? Tìm được phương vị chưa?". Phong Nhiêu rất hiếu kỳ ghé tới trợn to mắt: "Có phát hiện gì không?".

Lắc đầu, trong lòng đầy nghi hoặc và khó hiểu, Thạch Nham giải thích: "Tinh đồ này có chút cổ quái, trực tiếp chiếu rọi ở trong đầu, tinh đồ rộng lớn vô ngần, tựa hồ đang hoạt động. Có một cỗ lực lượng kỳ diệu dẫn dắt thần thức, hướng tới hướng tới, cần tiêu hao linh hồn chi lực khổng lồ. Tinh đồ ghi rõ vị trí của chúng ta, phía linh hồn chỉ thì chắc là mục tiêu, nhưng linh hồn chi lực của ta tựa hồ không đủ để tới mục tiêu, cũng không ghi nhớ được".

"Không hổ là vật thối luyện của quốc sư Thiên Niết thần quốc, quả nhiên là thần kỳ khó lường". Phong Nhiêu cũng không lấy làm lạ, lạnh lùng cười: "Loại tinh đồ này vĩnh viễn không thể khắc được một kiện nữa, cũng không thể ghi nhớ. Chỉ có tay cầm tinh đồ, không ngừng dùng linh hồn tìm kiếm, được năng lượng trong đó chỉ dẫn thì mới có thể chậm rãi tới được mục tiêu, cho đến một ngày đi tới được vị trí chính xác thì tinh đồ mới có chỉ thị khác".

"Chẳng trách". Thạch Nham gật đầu: "Tinh đồ là duy nhất, chỉ có thủy chung nắm trong tay, không ngừng tìm kiếm mới có thể tới gần phương hướng của tân tinh vực. Như vậy cho thấy ta muốn giao ra đây tinh đồ, trừ phi là đi cùng với người giữ tinh đồ, nếu không thì không thể không thể tới được tân tinh vực".

"Chính là như vậy". Phong Nhiêu cười nói.

"Phụ thân ngươi thật sự không tiếc một viên Sinh mệnh chi tinh ư?". Thạch Nham trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nhiên dò hỏi.

"Làm sao mà không nỡ". Phong Nhiêu thần thái tự nhiên: "Nếu tân tinh vực đó thực sự có mấy chục Sinh mệnh chi tinh, cho ngươi một viên ở trong mắt ta là rất bình thường".

"Trong mắt ngươi". Thạch Nham nhíu mày, bỗng nhiên nói: "Ta tin ngươi, nhưng không thực sự tin phụ thân ngươi, ta sợ một khi giao ra tinh đồ thì ta chẳng những mất tất mà còn gặp phải vận mệnh bị giết".

Phong Nhiêu biến sắc.

Ba người Kiệt Cức, Ba Nhược, Bạo Ngạo đứng xa, không tới gần, chỉ lặng lặng quan sát hai người.

"Ngươi không tin cha ta?". Phong Nhiêu nhíu mày: "Nếu muốn cứu bọn họ thì phải thông qua cha ta, ngươi cho dù là mang theo tinh đồ đi gặp luyện dược sư đó thì cũng khó mà an toàn trở lại. Thanh danh của Cha ta tuy rằng không tốt, nhưng cũng được coi là người trọng lời hứa, giao dịch một khi đạt thành thì sẽ không đổi ý. Còn nữa ngươi không tin hắn thì cũng có thể tin ta, ta... Ta sẽ không hại ngươi".

"Ta tin ngươi, nhưng tinh đồ là chuyện trọng đại, ta muốn lưu lại một con đường cho mình".

Thạch Nham nghiêm túc nói.

"Đường gì?". Phong Nhiêu kinh ngạc.

"Đợi tới Thần Phạt chi địa, ngươi dẫn ba người Bạo Ngao đi gặp phụ thân ngươi, sau đó chờ ba người họ khôi phục như lúc ban đầu thì ngươi đem bọn họ giao cho người của Huyết Đồ Tạp Thác Chờ ta bảo đảm chắc chắn họ sao thì sẽ giao tinh đồ cho các ngươi, về phần các ngươi có muốn ta đi cùng thăm dò tân tinh vực hay không thì đến lúc đó tùy các ngươi, chỉ cần ba người bọn họ bình yên vô sự thì cho dù phụ thân ngươi về sau đổi ý, không cho ta Sinh mệnh chi tinh thì ta cũng chấp nhận". Thạch Nham lạnh lùng nói.

"Ngươi không xem trọng chúng ta ư?". Phong Nhiêu thở dài.

Thạch Nham nhìn ra xa, ánh mắt âm u: "Từ khi ta tới Liệt Diễm tinh vực, vốn không có không thấy người lương thiện nào cả, đi đâu cũng bị tính kể. Ta không phải không tin phụ thân ngươi, là vì cảnh giới của ta rất thấp, lực lượng không đủ, không cấu thành bất kỳ uy hiếp nào tới phụ thân ngươi. Một võ giả Thần Vương thiên cảnh nhị trọng thiên cảnh, phụ thân ngươi há lại coi ra gì? Đơn phương vứt bỏ. Giết chết ta, ta biết đi tìm ai kêu khổ?".

Phong Khả chính là võ giả mạnh nhất khu vực Thần Phạt chi địa, Thần Vương nhị trọng thiên cảnh, khôi thủ thế lực mạnh nhất của Lược Đoạt giả, đối với cự kiêu bá chủ này mà nói thì có vô số cường giả Thần Vương cảnh, một tên gia hỏa chỉ có nhị trọng thiên, sao được hắn coi trọng.

Huống chỉ còn bao gồm một viên Sinh mệnh chi tinh, chia cắt cự như vậy hắn sao có thể rộng rãi.

Thạch Nham rất hoài nghi.

Phong Nhiêu trong lòng biết hắn cẩn thận, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi bỗng nhiên: "Ngươi sao quen được Huyết Đồ Tạp Thác? Ngươi tin tưởng hắn ư?".

"Có gặp mặt một lần, ta và Tạp Thác có chút uyên nguyên, so sánh với phụ thân ngươi thì ta tin tưởng hắn hơn". Thạch Nham giải thích.

"Được, ta đáp ứng ngươi, trước cha ta sẽ giúp ngươi khôi phục ba người này. Ta sẽ tự mình đem bọn họ giao cho Huyết Đồ Tạp Thác, nhưng ngươi đừng đùa giỡn với ta, bằng không ta... Ta sẽ hận ngươi cả đời". Phong Nhiêu cắn răng, nhìn về phía hắn.

"Tin ta đi, loại sự tình này ta vẫn chưa làm được, cũng sẽ không làm khó ngươi". Thạch Nham cười cười trấn an.

"Vậy chúng ta đi thôi, ngươi đi theo ta, ta biết một đường đi tắt, có thể tránh gặp phải những hung nhân này. Thần Phạt chi địa có trật tự của Thần Phạt chi địa, một khi tiến vào, ngược lại sẽ không có hung hiểm quá lớn". Phong Nhiêu gật đầu, đồng ý với quyết định của hắn.

"Sau khi tới Thần Phạt chi địa, chúng ta sẽ tách ra. Đúng rồi, ta muốn liên hệ ngươi thì nên làm như thế nào?". Thạch Nham gật đầu, thầm hạ quyết tâm, vừa đến Thần Phạt chi địa lập tức sẽ liên hệ với Huyết Đồ Tạp Thác, người này cùng hắn có uyên nguyên sâu xa, so sánh với Phong Khả thì hắn cảm thấy Tạp Thác đáng tin hơn.

"Trung ương Thần Phạt chi địa có Thiên Phạt thành, cha ta liên hệ với người đóng quân hàng năm, ngươi tìm người đó là được". Phong Nhiêu suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Ta sẽ nói với hắn, ngươi tên là Thạch Nham, chỉ cần ngươi báo tên thì hắn sẽ mang ngươi tới gặp".

"Được".

Năm người lại vào hành trình, mục tiêu là Thần Phạt chi địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui