Sát Thần

Huynh đệ Tạp Thác, Tạp Phu trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc trợn mắt nhìn, trong cửa hàng bỗng nhiên trầm mặc.

"Sao lại ở trong tay ngươi?". Tạp Thác sửng sốt hồi lâu mới nói khẽ: "Không phải nói ở trên người Phong Nhiêu ư?".

"Nói ra thì dài lắm". Thạch Nham lạnh lùng cười: "Ừ, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chuyện ta tới đây Phong Nhiêu biết, ta sợ phụ thân Phong Khả của nàng ta sẽ có ý đồ, chúng ta hay là trước tiên rời khỏi nơi này đã".

Chuyện Tinh đồ quá trọng đại, chỉ cần là cường giả hơi có chút thế lực đều sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để có được, sẽ nguyện dù phải mất tính mạng cũng không bỏ qua, Phong Khả có thể trực tiếp giết tới hay không thì rất khó nói, hay là trước tiên tìm một địa phương an toàn để trao đổi thì bảo đảm hơn.

"Cũng được". Tạp Thác cũng rất dứt khoát: "Chúng ta trước tiên ra khỏi Thiên Phạt thành. Thành trì này do bốn người Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông nắm giữ, bọn họ muốn xuống tay với một người thì có rất nhiều thủ đoạn và phương pháp".

Tạp Phu cũng biết tình huống bất diệu, không dong dài lập tức tỏ thái độ: "Đại ca, các ngươi đi trước đi, nơi này dễ ta an bài một chút".

Khi Tạp Thác chuẩn bị đi thì thì sắc mặt bỗng dưng biến đổi, ánh mắt hiện ra vẻ kinh hãi, quát khẽ: "Có cường giả tới! Nguyên Thần cảnh! Rất nhanh!".

Tạp Phu kinh hãi: "Chẳng lẽ là Phong Khả tới đây?".

"Tám chín phần mười, mẹ nó, quả nhiên không đáng tín nhiệm!". Thạch Nham mặt âm trầm, hơi do dự rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Giở trõ với ta à, ta sẽ không để hắn dễ dàng thành công đâu".

Một cỗ không gian chi lực vặn vẹo lập tức từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, hắn đứng đó, không gian chung quanh hiện ra những khe hở, lưu quang nhiều màu đẹp mắt, bốc lên như lửa, muốn từ trong khe hở chui ra.

Huyễn Không Giới sáng lên, tinh đồ do Bất Hủ Mộc thối luyện thành dưới sự dẫn dắt của lực lượng của hắn, lập tức bắn tới một khe hở.

Đại lượng lực lượng từ trong cơ thể hắn tuôn ra, một dòng thần thức cực kỳ tinh thuần chặt đứt liên hệ với linh hồn tế đài, bám vào Bất Hủ Mộc, biến mất trong khe hở không gian đó.

Do dự một chút, hắn cởi Huyết Văn Giới ra, ném cả Huyết Văn Giới vào trong khe hở không gian.

Xé rách một khe hở không gian, đặt vật phẩm vào trong chính là cường hạng của võ giả không gian áo nghĩa, chỉ là, đối với Thạch Nham mà nói, vận dụng vẫn có chút miễn cưỡng, năng lượng của Thần Vương nhị trọng thiên cảnh rất khó duy trì thần thức bất diệt trong thời gian dài, thủy chung bảo trì liên hệ với vật phẩm đã được ném đi.

Trong không gian loạn lưu. Đủ loại không gian chi lực, quá mức hỗn loạn, một khi thần thức rơi vào sẽ dần dần suy yếu.

Nhất là, một dòng thần thức đó của hắn vẫn còn nối với Bất Hủ Mộc.

Cái này cần nhiều lực lượng hơn để liên tục chống đỡ.

Diệt Thế Lôi Viêm không phải thực thể, lúc trước là hồn niệm tàn phá, thần thức duy trì liên hệ thoải mái hơn rất nhiều, lực lượng tiêu hao cũng ít hơn cả ngàn lần.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, tàn hồn của Diệt Thế Lôi Viêm sau khi bị hắn trục xuất thì còn có thể dễ dàng tìm về, không quá mức miễn cưỡng.

Nhưng đem thần thức đạt thành liên hệ với thực thể, đưa thực thể vài khe hở không gian, muốn lần sau kéo ra thì cần lực lượng hơn mấy trăm lần.

Vù!

Bất Hủ Mộc và Huyết Văn Giới cùng biến mất trong khe hở, những đường vân nhỏ cũng biến mất rất nhanh.

Thạch Nham sắc mặt trầm xuống, hô khẽ: "Bất kể là ai tới đây thì mục đích chắc cũng đều vì tinh đồ, các ngươi tạm thời đừng khẩn trương. Chỉ cần tinh đồ còn ở tay ta thì đối phương sẽ không dễ dàng hạ sát thủ".

Hai huynh đệ Tạp Thác và Tạp Phu thầm gật đầu, cũng tỉnh táo lại.

Răng rắc!

Dưới chân ba người, địa để cửa hàng sụp đổ một khối, chợt đá phiến hóa thành bột mịn rồi tiêu tán, một đạo thân ảnh hùng vĩ từ địa để chui ra, trên người không nhiễm bụi bặm.

"Lạp Tắc Nhĩ?". Ánh mắt biến đổi Tạp Thác ánh mắt biến đổi, hừ lạnh một tiếng, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi tới làm cái gì?".

Lạp Tắc Nhĩ, khôi thủ của Huyết Khô Lâu Đầu nhếch miệng cười quái dị một tiếng, một bàn tay ấn lên vách đá của cửa hàng.

Tro bụi màu vàng đất trên vách đá dần dần ngưng luyện, lấy lòng bàn tay của Lạp Tắc Nhĩ làm trung tâm, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lan ra bốn phương tám hướng, chỉ thấy tro bụi màu vàng đất này bao trùm hết vách tường của cửa hàng.

Cửa lớn của cửa hàng cũng bị một vách tường màu vàng lấp kín, một chút ánh sáng cũng không lọt.

Trong khoảnh khắc, cửa hàng đã bị lực lượng áo nghĩa của Lạp Tắc Nhĩ phong tỏa, chìm vào bóng tối.

Trong cửa hàng, từng tảng đá nhiều màu ở trong tủ quầy bên cạnh tỏa ra ánh sáng, khiến cho bên trong cửa hàng vẫn có ánh sáng, không đến mức vươn tay ra không thấy năm ngón tay.

Lạp Tắc Nhĩ làm xong tất cả mới trầm tĩnh lại, thuận tay vẫy một cái, một cái ghế bay tới, dừng ở phía sau hắn, hắn lười biếng ngồi xuống, mỉm cười rồi chậm rãi nhìn về phía Thạch Nham, giơ tay trái ra nói: "Đứa thứ đó cho ta".

"Cái gì?". Thạch Nham nhíu mày, giả bộ không biết.

"Đừng giả ngu với ta". Lạp Tắc Nhĩ cười nhẹ: "Đưa Tinh đồ cho ta, ta lập tức sẽ đi, bảo đảm không quấy rầy các ngươi".

"Lạp Tắc Nhĩ, ngươi đừng khinh người quá đáng!". Tạp Thác quát lớn một tiếng: "Trong Thiên Phạt thành không thể tranh đấu, quy củ này là các ngươi cùng nhau chế định, chẳng lẽ ngươi muốn tự mình vi phạm?".

"Quy củ ư?". Lạp Tắc Nhĩ nhếch miệng cười to: "Ta định ra quy củ, ta tất nhiên không bị ước thúc, đừng dong dài Tạp Thác, ngươi cũng biết thủ đoạn của ta, nơi đây đã bị tạm thời giam cầm, các ngươi không thoáng được đâu. Ngươi đưa đồ cho ta thì ta tất nhiên sẽ đi, chúng ta coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thế nào?".

Lạp Tắc Nhĩ có cảnh giới Nguyên Thần nhất trọng thiên cảnh, so với Tạp Thác mạnh nhất trong ba người còn cao hơn cả một cấp bậc lớn, một khi giao chiến, ba người Tạp Thác, Thạch Nham, Tạp Phu liên thủ cũng rất khó đào thoát.

Huyết Đồ Tạp Thác tuy rằng có hung, nhưng so sánh với cự ma như Lạp Tắc Nhĩ thì vẫn còn kém xa, cho nên không dám ra tay, ngược lại trong ngôn ngữ cũng biểu hiện ra vẻ lực lượng không đủ.

"Tinh đồ không ở trong tay ta". Thạch Nham nhíu mày, sắc mặt âm u nói: "Đồ ở chỗ Phong Nhiêu, nàng ta về Thiên Phạt thành thì tới chỗ Thanh Quỷ. Ngươi muốn tinh đồ thì tìm nàng ta mà đồi, trong tay ta không có gì cả, không tin thì ngươi có thể nhìn xem".

Bốp!

Một Huyễn Không Giới hắn đeo trên ngón tay đột nhiên vỡ vụn, vật phẩm từ trong hiện ra, có Càn Khôn Quy Nguyên đỉnh, Lưu Vân Phá Thiên Toa, Lôi Cức Mộc, Ngũ Hành Tinh Tủy, vân vân... những tài liệu này bồng bềnh trước mắt hắn, sắp xếp chỉnh tề.

Huyễn Không Giới vỡ tan, vật phẩm trong đó sẽ lộ ra, không có thứ gì giấu giếm được cả.

Huynh đệ Tạp Thác, Tạp Phu kinh ngạc nhìn về phía hắn, ánh mắt quái dị.

Lạp Tắc Nhĩ cũng động dung, nhíu mày, đó các loại bí bảo và tài liệu tu luyện kỳ lạ đang bồng bềnh.

"Không phải. Không phải", Lạp Tắc Nhĩ bình tĩnh nói nhỏ, ánh mắt lấp lánh, dùng thần thức thăm dò tài liệu và bí bảo đó rồi chợt nghiêm mặt quát: "Cũng không phải".

Mục tiêu của hắn chỉ là tinh đồ, vật phẩm khác không được hắn để trong mắt, nhìn thấy không có tinh đồ xuất hiện, Lạp Tắc Nhĩ cắn răng, sắc mặt dần dần khó coi.

"Ta chỉ có một Huyễn Không Giới giới, nó đã vỡ rồi, tất cả tài liệu đều ở trước mắt ngươi, ngươi có thể tùy tiện kiểm tra". Thạch Nham bình tĩnh: "Trên người ta cũng không có thứ gì, với tu vi của ngươi thì chắc cũng nhìn ra ta không hề mang theo một mẩu gỗ nào".

"Cảnh giới của hắn không đủ cao, ở bên cạnh Phong Nhiêu là Thần Vương đỉnh phong há có thể giữ được tinh đồ?". Tạp Thác thầm thở phào nhẹ nhòm, thuận theo lời nói của Thạch Nham bảo: "Tinh đồ tất nhiên ở trong tay Phong Nhiêu, ta nghe nói, Phong Khả đại nhân lúc này không ở Thiên Phạt thành, ở bên Thanh Quỷ chỉ có Phong Kiêu tọa trấn. Lạp Tắc Nhĩ đại nhân nếu hành động mau một chút thì có thể đuổi kịp trước khi Phong Khả về, cướp lấy tinh đồ trước một bước".

Mắt Lạp Tắc Nhĩ lấp lánh, giống như đã động lòng, nhếch miệng bật cười hắc hắc.

Tạp Thác đột nhiên biến sắc, ngưng luyện ra Hỗn Loạn chi lực trong cơ thể, không nhịn được hét to: "Lạp Tắc Nhĩ, ngươi muốn giết người muốn giết người thì e là không dễ dàng như vậy đâu. Phong Khả đại nhân chắc đang trên đường tới, nếu ngươi lăng phí thời gian để diệt khẩu thì đích xác có thể làm được, nhưng chỉ sợ sẽ bỏ qua thời cơ có được tinh đồ".

Lạp Tắc Nhĩ hừ lạnh một tiếng, nhìn ba người Thạch Nham, Tạp Thác, Tạp Phu một lượt rồi nói: "Coi như các ngươi gặp may mắn". T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Vù.

Địa để lại tách ra một thông đạo, Lạp Tắc Nhĩ hóa thành một làm khói màu vàng chui xuống thông đạo rồi rồi biến mất.

Tầng tầng giam cầm chỉ lực trong cửa hàng lặng lẽ tiêu tán, cũng thành khói vàng ùa vào trong thông đạo.

Tạp Phu ngồi phịch xuống giường mềm, lau mồ hôi lạnh, vẻ sợ hãi trong ánh mắt vẫn chưa mất hẳn.

Lạp Tắc Nhĩ trước khi đi rõ ràng đã động tâm tư diệt khẩu, nếu không phải Tạp Thác nhanh miệng, ba người bọn họ e là khó thoát khỏi một kiếp.

"Mẹ nó!". Tạp Thác cắn răng, vẻ mặt hung tợn: "Chờ lão tử đột phá tới Nguyên Thần cảnh, tất sẽ đòi lại món nợ ngày hôm nay. Con mẹ nó, Lạp Tắc Nhĩ không ngờ muốn giết chúng ta diệt khẩu, cũng may sư huynh thông minh, giấu đồ vào trong khe hở không gian, bằng không chúng ta chết toi rồi".

"Nhanh lên, chúng ta mau rời khỏi đây, tìm nơi an toàn đã". Thạch Nham cũng sợ hãi, tâm thần bất an, có một loại may mắn sống sót sau tai nạn.

Lạp Tắc Nhĩ Nguyên Thần nhất trọng thiên cảnh, đứng đó thôi đã tạo cho hắn cảm giác áp bức, người này nếu thật sự hạ sát thủ, cho dù hắn và huynh đệ Tạp Thác liên thủ cũng rất khó thắng lợi.

Nếu không phải hắn trước chuyện đã chuẩn bị tốt, chủ động đập vờ Huyễn Không Giới, chứng minh tinh đồ không ở trên người, lại có Tạp Thác ở phía sau che lấp bổ khuyết cho, nói không chừng Lạp Tắc Nhĩ thật sự sẽ đại khai sát giới, tiêu diệt ba người bọn họ trong cửa hàng rồi hủy diệt tất cả dấu vết chiến đấu, khiến cho người ta không có manh mối gì để tìm.

"Này, cho ngươi Huyễn Không Giới mới, thu đồ lại đi rồi chúng ta biến". Tạp Phu cởi ra một cái Huyễn Không Giới rồi vứt cho Thạch Nham.

Vươn tay ra bắt, câu liên thần thức linh hồn, vật phẩm đang bồng bềnh ùa vào trong Huyễn Không Giới mới.

Huyễn Không Giới Tạp Phu tặng cho so với cái lúc đầu của hắn thì cường đại hợp nhiều, còn có rất nhiều lớp kéo để tách vật phẩm ra để, giá trị chắc cũng rất cao.

"Đa tạ". Thạch Nham gật đầu, cũng không nói nhiều, quay đầu nhìn về phía Tạp Thác rồi nói: "Ngươi đi an bài à?".

"Ừ, đi theo ta, trước tiên tránh phong đầu đã rồi tính sao". Tạp Thác xoay người đi ra sau.

Thạch Nham đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui