"Ta già rồi, cảnh giới cũng quá thấp, chỉ muốn còn sống để chờ nam nhân của ta trở về, không muốn dính vào phiền toái không cần thiết." Híp mắt híp mắt nói.
"Được rồi, đã quấy rầy tiền bối, rất xin lỗi." Thạch Nham hít một hơi, ngưng luyện ra lực lượng trong cơ thể, thử dùng ấn ký của thần hồn câu thông với cự thuẫn.
Một đạo điện quang màu máu từ thức hải hiện lên, cự thuẫn cũng ánh huyết quang, ngay sau đó biến thành tiểu thuẫn bài, ấn ký màu máu bên trên cũng biến mất.
Thạch Nham cầm lấy tiểu thuẫn bài, lần này quả thực nhẹ như lông hồng, hắn cẩn thận đặt tiểu thuẫn bài vào đống đồ vật, cung kính hành lễ với Phí Lan rồi xoay người rời khỏi.
Phí Lan cúi đầu, không nhìn hắn, tiếp tục ngủ.
Rời khỏi cửa hàng, trên ngã tư đường hẻo lánh, Thạch Nham cau mày, quay đầu nhìn ra sau, lắc đầu thở dài một tiếng rồi đi về phía trước.
Mới đi được một bước thì hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh mạn diệu, cả người bọc trong hắc bào, ngay cả đầu cũng che kín, không thấy tướng mạo, từ đối diện đi tới chỗ hắn.
Hắc bào nhân cũng đã phát hiện ra hắn, thân thể động lòng người khựng lại, không nói gì đi qua hắn rồi bước vào cửa hàng của Phí Lan.
Thạch Nham ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn về phía hắc bào nhân đó, mày nhíu chặt, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng bởi vì không nhìn rõ tướng mạo, cũng không cảm nhận được cảnh giới tu vi của đối phương, cho nên không tiện phán đoán, rồi cũng không nghĩ nhiều, đi tới cửa hàng của Tạp Phu.
Sau khi hắn rời khỏi, hắc bào nhân cũng ngừng lại, quay đầu nhìn về phía phương hướng hấn đã biến mất, tựa hồ có chút đăm chiêu.
Một lát sau, hắc bào nhân tiếp tục đi về phía trước, tới cửa hàng của Phí Lan.
Phí Lan đang nhắm mắt dưỡng thần, thân hình đột nhiên chấn động, mắt đục ngầu tựa hồ sáng lên một chút.
Sau khi Hắc bào nhân tiến vào, cửa đá phía sau nàng ta vô thanh vô tức khép lại, cửa hàng đột nhiên chìm vào bóng tối, người này tựa hồ không thích ánh sáng.
Mũ đen trên đầu hơi kéo xuống, hắc bào nhân hiện ra bộ dạng dữ tợn đáng sợ, đôi mắt màu xanh nhìn về phía Phí Lan, nhẹ giọng nói: "Đại nương, ngươi vừa gặp hắn à?"
Người đến là một trong ngũ đại chư hầu của Thiên Niết thần quốc, quân đoàn trưởng của huyết tinh quân đoàn Lỵ An Na đại nhân.
Phí Lan sắc mặt không thay đổi gật đầu: "ừ, đây là lần thứ hai."
Con ngươi Lỵ An Na sáng ngời: "Đại nương, nói như vậy... ngươi đã nói với hắn?" - .
"Nói với hắn ư?" Phí Lan vẻ mặt đùa cợt: "Ta vì sao phải noí cho hắn? Mà có liên quan gì tới ta?"
Lỵ An Na nhíu mày nhìn về phía nền đá vỡ vụn trong cửa hàng, lại nhìn thoáng qua tiểu thuẫn bài, nói: "Thứ đó thuộc về hắn, ngươi nên đưa cho hắn."
"Ta sao phải cho hắn." Phí Lan hừ nhẹ.
" Đây là chuyện đại bá bảo ngươi làm, là nguyện vọng của đại bá." Lỵ An Na trầm giọng nói.
" Đó là nghĩa vụ của Gia tộc Hắc Ám Huyết Mạc các ngươi chứ không phải nghĩa vụ của ta, không liên can tới ta!" Phí Lan nghiêm mặt: "Lão quỷ năm đó giao cho ta thứ này, cũng không nói là ta có nghĩa vụ phải nghe theo các ngươi, hắn cũng không cưới ta, ta không phải là nữ nhân của gia tộc các ngươi, cho nên tiểu tử đó không hề có quan hệ gì với ta. Còn ngươi nữa, vì nghĩa vụ đó, gia tộc các ngươi chỉ còn lại một mình ngươi, lão quỷ cũng mất tích mấy ngàn năm rồi, phụ thân ngươi cũng vân lạc, ngươi còn giữ lời thề ư."
" Hắc Ám Huyết Mạc Chúng ta chỉ cần còn một người sống thì thề ước sẽ không biến mất, ta cũng sẽ không quên." vẻ mặt vẻ mặt nghiêm túc: "Đại bá không cưới ngươi là vì hắn không thể còn sống trở về, nếu hắn còn sống thì có thể trở về thì hắn chắc chắn sẽ cưới ngươi. Ngươi cũng sẽ là nữ nhân của gia tộc Hắc Ám Huyết Mạc chúng ta, bất luận ngươi phủ nhận như thế nào thì ta kêu ngươi là đại nương, ngươi lại không phủ nhận, chính là cam chịu. Nếu đã cam chịu thì ngươi nên tuân thủ thề ước của Gia tộc Hắc Ám Huyết Mạc chúng ta, đưa thứ nên thuộc về Thạch Nham cho hắn."
Phí Lan bỗng nhiên trầm mặc, cả nửa ngày say mới thở dài: "Hiện tại cho hắn thì hắn cũng không dùng được, cảnh giới của hắn rất thấp."
Lỵ An Na giật mình rồi mỉm cười: "Ta biết đại nương sẽ không ngồi nhìn không để ý tới, bằng không cũng sẽ không ra tay giúp hắn, Phạm Dạ cũng sẽ không chết một cách mạc danh kỳ diệu."
Mấy ngày nay, đám người Phong Khả và Lạp Tắc Nhĩ đang toàn lực tìm kiếm Phạm Dạ, lật tung môi một tấc đất của Thiên Phạt thành và Thần Phạt chi địa, nhưng Phạm Dạ thủy chung vẫn mất tích, không ai biết, cường giả Nguyên Thần cảnh của Phạm gia cường đại nhất Cửu Tinh thương hội đã bị giết.
"Không liên quan gì tới hắn cả ta ghét Phạm gia, Phạm Dạ xuất hiện ở gần ta thì chính là hắn tự muốn chểt, ta tất nhiên sẽ thành toàn cho hắn." Phí Lan hừ lạnh.
" Ha ha, đại nương đừng mạnh miệng, nếu ngươi không thừa nhận thì sẽ không theo nguyện vọng của đại bá, một mực thủ hộ Thiên Phạt thành, tòa thành thị này là đại bá năm đó một tay tạo ra, ngươi sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hoại nó, là vì ngươi biết đại bá nếu còn sống thì cũng không muốn thấy Thiên Phạt thành bọn đạo chích kẻ xấu hủy diệt." Lỵ An Na lạnh lùng cười.
"Ta chỉ là sinh hoạt ở đây lâu rồi, không muốn đổi chỗ." Phí Lan bĩu môi nói.
" Quên đi, ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta lần này đến đây là hy vọng ngươi giúp ta. Tinh đồ đã xuất hiện, còn là hắn từ Luyện Ngục tinh mang tới, hắn vừa tới đã gặp ngươi hai lần là chứng tỏ đã được chú định, ngươi chạy cũng không thoát đâu. Quốc sư của Thiên Niết thần quốc cũng là tổ tiên của gia tộc Hắc Ám Huyết Mạc chúng ta, năm đó đại bá cũng bởi vì thăm dò tinh đồ mà biến mất, ngươi không muốn xem nơi tinh đồ chỉ rốt cuộc là có gì ư? Có lẽ, ngươi còn có thể thấy được thi cốt của đại bá." Dừng một chút, Lỵ An Na lại bổ sung một câu: "Nếu đại bá thực sự vẫn lạc."
" Ngươi là nói lão quỷ không chết ư?" Phí Lan bỗng nhiên kích động.
"Có ai nhìn thấy thi cốt của hắn đâu, với cảnh giới và lực lượng của đại bá, cho dù là thi thể xuất hiện, thì cũng không nhất định sẽ triệt để tan rã." Lỵ An Na nói.
" Hắn nếu chưa chết thì qua mấy ngàn năm rồi vì sao không đến gặp ta? lão quỷ này! Nếu thực sự không chết mà không xuất hiện thì ta sẽ không để yên cho lão đâu." Hai mắt Phí Lan hiện ra quang mang hung.
" Có lẽ có nguyên nhân bất đắc dĩ, có lẽ đại bá bị nhốt ở đâu đó, đang chờ chúng ta tới giải thoát." Lỵ An Na mỉm cười.
" Nha đầu mỏ nhọn, người của gia tộc Hắc Ám Huyết Mạc các ngươi đều là đồ điên, đều là đồ lừa đảo, ta không tin ngươi." Phí Lan hừ lạnh.
Không sao cả, tự ngươi nghĩ đi, trước khi tiểu tử đó chưa đi thì ta sẽ ở Thiên Phạt thành, chờ đại nương ngươi nghĩ thông suốt rồi thì cứ tùy thời tới tìm ta. với năng lực của đại nương, ở Thần Phạt chi địa muốn tìm một người thì không ai có thể tránh được" Lỵ An Na nói xong thì thân ảnh dần dần nhạt đi, lập tức biến mất trong bóng tối, một chút khí tức cũng không lưu lại.
Phí Lan trầm mặc, cau mày thật sâu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thạch Nham đi tới cửa hàng của Tạp Phu.
Huyết Đồ Tạp Thác cũng ở đó.
" Sư huynh, ngươi đã trở lại rồi." Tạp Thác cười ha ha: "Sư huynh quả nhiên lợi hại, ngay cả Hắc Giác cũng không là đối thủ của ngươi, ta phục rồi. Sau Trận chiến này sư huynh sẽ không còn là tiểu bối vô danh nữa, hiện giờ Thiên Phạt thành đều đang truyền tụng danh hào của sư huynh."
"Đúng vậy, tiểu ca lợi hại thật, khó trách đại ca ta tôn sùng ngươi như vậy, ta hiện tại xem như minh bạch rồi." Tạp Phu cũng phụ họa.
" Bọn họ Bạo Ngao thế nào rồi?"
"Ổn rồi, lực lượng sắp khôi phục lại. Ba tên gia hỏa đó thật đúng là bất phàm, trả qua đau khổ này cảnh giới tựa hồ đề thăng, ta thấy rất nhanh sẽ có đột phá." Tạp Thác thiệt tình tán thưởng.
Ba người Bạo Ngao khi được đưa tới chỗ hắn thì đều đều suy yếu, sau khi trải qua bổ sung đan dược và thần tinh, lực lượng lập tức khôi phục, cảnh giới cũng đề thăng rất nhanh, đang tiến vào tình trạng linh hồn lột xác, lặng lẽ thể hội tinh túy của cảnh giới.
Ánh mắt Tạp Thác cực tốt, biết tư chất của ba người đó phi thường kinh diễm, chỉ cần cho họ một chút thời gian, không bao lâu nữa chắc có thể đề thăng một cảnh giới.
Ở nơi năng lượng khô kiệt như Thần Ân đại lục, Bạo Ngao bọn họ có thể trở thành đỉnh phong, đều là nhân vật lợi hại, đi tới Liệt Diễm tinh vực có đủ năng lượng để hưởng dụng, thiên phú đó đều dần dần hiện ra, giống như là minh châu dính đầy tro bụi bắt đầu tỏa sáng.
" Bọn họ đâu?" Thạch Nham hỏi.
"được ta đưa về hang ổ rồi, ở một chỗ cấm địa bên ngoài Thần Phạt chi địa, đảm bảo được an toàn. Gần đây Thiên Phạt thành không yên ổn, bọn họ không thích hợp ở lâu, sư huynh yên tâm, ta sẽ bảo người phía dưới chiểu cố bọn họ thật tốt." Tạp Thác vỗ ngực cam đoan.
Thạch Nham có thể vì ba người Bạo Ngao mà bỏ cả tinh đồ, có thể thấy được cảm tình của hắn đối với ba người sâu cỡ nào.
Tạp Thác đưa ba người Bạo Ngao đi, một mặt là bán nhân tình cho Thạch Nham, một mặt cũng có chỗ dựa, nếu Thạch Nham đối phó hắn thì người ở trên tay hắn cũng có bảo đảm, hắn nhìn thì hào phóng nhưng thật tình tâm tư rất tỉ mỉ.
" Người của ngươi ư?" Thạch Nham sác mặt lạnh lùng: "Người của ngươi cũng không phải ai cũng trung tâm với ngươi, lần trước một tên gia hỏa dưới trướng ngươi thiếu chút nữa thì hại chết ta!"
Tạp Thác nghe hắn nói tới việc này thì sắc mặt có chút xấu hổ: "Sẽ không đâu, lần này khẳng định sẽ không, ngươi cứ yên tâm. Đúng rồi, sư huynh, ngươi đang ở chỗ Phong Khả sao đột nhiên lại tới đây. Chỗ của ta cũng không phải là đặc biệt an toàn, Ba Lôi Đặc nếu muốn đối phó ngươi thì ta không cản được."
"ngươi biết gì về Phí Lan!" Thạch Nham bỗng nhiên hỏi.
"Phí Lan ư?" Tạp Thác nhíu mày, tựa hồ không biết người này.
" Chủ nhân cửa hàng già nhất Thiên Phạt thành, đại ca không thường ở Thiên Phạt thành nên không rõ." Tạp Phu cười cười giải thích: "Nghe nói trước khi Thiên Phạt thành thành lập thì Phí Lan đã ở Thần Phạt chi địa rồi, cảnh giới của bà ta cũng không cao, tính tình cũng rất quái gở, không quan hệ vẫn người ngoài, không có mấy người biết bà ta, ta cũng chịu."
" Tạp Phu, phiền ngươi lấy một vạn khối thần tinh thượng phẩm đưa đến cửa hàng của cửa hàng cho ta. Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi bỗng nhiên nói.
" Một vạn khôi!" Tạp Phu hét lên: "Ta mười năm cũng không kiêm được nhiều như vậy."
"bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, lăng nhăng cái gì!" Huyết Đô Tạp Thác trừng hét to.
Tạp Phu rụt đầu, gật đầu bất đắc dĩ, đau lòng đi ra cửa, tới cửa hàng của Phí Lan tặng không tinh thạch.
" Vì sao?" Sau khi hắn rời khỏi thì Huyết Đồ Tạp Thác mới dò hỏi.
" Là người một nhà với chúng ta." Thạch Nham thản nhiên nói.