Sát Thanh

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Khi Oliver lần thứ hai nhận được cuộc gọi từ cái tên buôn tin kia, thì phản ứng đầu tiên chính là hối hận khi không chịu đổi số điện thoại, cho dù vậy sẽ khiến công việc của y mang không ít phiền phức. Thế nhưng so với sự tức giận của vị tiểu công tước khi bị tên xảo trá kia lừa mất một khoản tiền lớn, phiền phức này quả thực bé nhỏ không đáng kể.

Y bức thiết hy vọng tên buôn tin kia cùng tên cảnh sát nằm vùng sa lưới trong vụ săn lùng khắp nơi này — cho dù chỉ có 1 tên, cũng có thể khiến cho vị tiểu công tước đang lửa giận hừng hực này bớt giận, mà bản thân y sống cũng tốt hơn chút. Nhưng không như mong muốn, lúc này y không thể không nhấn nút trò chuyện, xem thử đối phương lúc này dự định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thế nào nữa.

“Tôi có một tin cực kỳ có lợi với các người.” Đối phương đi thẳng vào vấn đề mà nói. “Các người còn chưa bắt được cái tên nằm vùng kia, đúng không, hơn nữa tôi dám khẳng định, cho dù các người có lục soát nát cả hai hòn đảo này, cũng không nắm được cọng tóc của nó.”

Oliver trầm giọng nói: “Vậy ý là mày muốn đem tọa độ của nó bán cho chúng tao biết?”

“Anh quả là một trợ lý thông minh — Thế nhưng việc này anh không làm chủ được, tôi muốn nói chuyện cùng công tước.”

“Sau đó lại đưa cho mày tiếp 100.000 dolla Mỹ? Không, một xu cũng không có! Nói thật, tao không quan tâm lúc nào bắt được nó, dù sao nó cũng là cá trong chậu, sớm muộn cũng phải sa lưới. Với tao mà nói, tâm tình của công tước so với một tên nằm vùng chết sớm hay chết muộn còn quan trọng hơn, mày hiểu không?”

Đối phương phát ra tiếng cười: “Hoàn toàn hiểu rõ. Thế nhưng, nếu như tôi nói giao dịch lần này hoàn toàn miễn phí thì sao?”

Oliver do dự một chút: “Miễn phí? Hay ý mày là, mày có điều kiện khác?”

“Anh quả thực là một người đưa tin phiền phức — Đã vậy, phiền anh thay tôi biểu đạt nguyên vẹn áy náy và thiện ý tới công tước đại nhân —- Đối với thủ pháp giao dịch vội vàng xao động thô lỗ trước đó của tôi, phải biết rằng bình thường tôi không có phong cách này đâu, phần lớn tôi làm chính là những cuộc làm ăn với khách hàng quen. Vì thế tôi sẽ cung cấp miễn phí vị trí của nó cho các anh, tương lai nếu như công tước cần tin tình báo quan trọng gì, tôi còn sẽ tiếp tục miễn phí biếu tặng một, à không, hai lần. Anh thấy sao?”

Oliver suy nghĩ 1 chút, nghĩ tin này hẳn sẽ khiến tâm tình công tước có chút tốt hơn, nên liền đồng ý: “Tao sẽ nhắn giúp mày, về phần có tiếp nhận thỉnh cầu trò chuyện của mày hay không, thì coi ý của công tước cái đã.”

Adjivia sau khi nhận được tin tức thì có do dự chốc lát, lửa giận cũng chưa hoàn toàn thiêu hủy lý trí của hắn, tên bán tin tham lam kia vì cố kỵ hắn sẽ trả thù, nên mới có lòng muốn sửa chửa lại mối quan hệ, sẵn tiện tăng thêm một vị khách nữa, cho nên mới có ban tặng miễn phí, tiện nghi dâng tới cửa này chẳng có lý do không muốn cả. Huống chi, đối phương còn đang ở trên đảo của hắn, chỉ cần hắn chưa cho đi, thì đối phương không thể tránh được.

Sau khi đưa ra được chủ ý, hắn kết nối cùng với đối phương trò chuyện, dùng cái âm giọng thi ân ‘tên ngu ngốc, bản công tước sẽ khoan hồng độ lượng tha thứ cho mày một lần’ mà nói: “Mày đã đưa ra được lựa chọn sáng suốt rồi đó, làm bạn với tao dễ hơn làm kẻ thù của tao lắm đó. Nói ngắn gọn, tên nằm vùng chết tiệt kia đang ở đâu? Vì sao tao lục soát cả hai tòa đảo đều không thấy nó?”

“Vậy tay chân của ngài đã lục soát qua cái động thiên nhiên của đảo chưa, là cái nằm ở bãi biển Tây Bộ đó?” Đối phương không muốn thừa nước đục thả câu mà khiêu chiến kiên trì của hắn, trực tiếp hỏi. Việc này khiến cho cảm giác đáng tin của hắn với tên này tăng lên 1 chút.

“Đương nhiên, đó là một nơi ẩn thân thật tốt, nhưng thuộc hạ của tao đã nhiều lần lục soát hai ba lần, không có phát hiện gì cả.”

“Bọn chúng là thuỷ triều xuống thì đi vào, khi đó nó đã không còn ở trong đó nữa rồi.”

“Mày nói đùa sao, người bạn hờ của tao? Chẳng lẽ mày nghĩ có người có thể ngâm mình ở trong nước thủy triều ngập tràn trong động suốt 12 tiếng?”

“Công tước, tôi kiến nghị ngài nên thông báo tuyển dụng một tên thuộc hạ tinh thông địa chất học, hoặc là đem trợ lý của ngài đi học một khóa chuyên về địa lý đi — Trong cái động kia có một chỗ cao hơn mặt nước biển, có thể lưu thông khí với bên ngoài —- Chẳng lẽ chưa có ai nói cho ngài việc này sao? Đây là đảo của ngài, không nên có chỗ nào nằm ngoài phạm vi khống chế của ngài mới đúng chứ?”

Adjivia cầm microphone chửi bới một tiếng, sau đó buông tay ra nói: “Hiện tại nó đang ở đâu? Nếu như có thể bắt được nó, vậy sai lầm trước đây mày phạm với tao sẽ được xóa bỏ.”

“Đây là việc mà tôi mong chờ đó, công tước à. Nửa giờ sau khi cái tên nằm vùng kia tiến vào động, phỏng chừng do các người nhiều lần lục soát không có kết quả, nên nó nghĩ chỗ đó tạm thời an toàn, dự định ở trong đó nằm chờ quân tới tiếp ứng đó.”

Adjivia cúp máy. Do không tin tưởng cái tên bán tin tức nặc danh này, nên hắn vẫn có chút lưu ý, không có triệu hồi đội ngũ đang lục soát ở Nam đảo, mà lập tức triệu tập toàn bộ trăm tên bảo vệ đang ở chung quanh hội sở lập tức tiến đến động xâm thực phía Tây đảo, thậm chí còn dự định tự mình dẫn đội.

Tao muốn nhìn thấy giây phút khi nó bị bắt, khuôn mặt tràn đầy kinh hoàng, tuyệt vọng, sau đó ở trước mặt mọi người, đem cái khuôn mặt cùng lòng tự trọng của nó chôn vùi dưới lớp đất cát! Tao muốn đem bãi cát xinh đẹp kia làm hình phạt, để nó phải đau khổ mà trải nghiệm hết tất thảy những thủ đoạn mà tao có, cuối cùng đem cái thi thể của nó quăng vào hàm cá mập.

Tựa như chuẩn bị tham gia buổi tiệc tối cuối cùng, Adjivia liền xoay người thả mái tóc dài của mình, phủi phủi ống tay áo chẳng dính chút bụi kia, trên gương mặt tuấn tú hiện ra một nụ cười âm u mà hưng phấn. Sau đó hắn xịt một tí nước hoa lên cổ và cổ tay, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Trốn ở phía sau một cửa sổ sát vách ở một căn biệt thự không người, K.Green nhìn một đoàn xe tiến ra khỏi hội sở, quay đầu nói: “Làm được đấy, Neal.”

“Đương nhiên, cảnh giới cao nhất của bịa chuyện chính là nửa thật nửa giả, kỳ thực chỉ có một chỗ lừa được hắn — ‘nửa tiếng sau’.” Neal đắc ý cười.

“Xem ra sau này tao nói chuyện với mày cần phải cẩn thận xem xét lại, không chừng trong đó toàn bộ đều là giả.” K.Green thản nhiên nói.

Neal có chút xấu hổ mà biện giải: “Cậu không giống vậy, K.Green, tôi sẽ không lừa cậu, tôi thề.”

Rio ở bên cạnh cười nhạt: “Lời thề của một tên lừa gạt, ha.”

Chẳng qua bao lâu nữa, anh cũng sẽ cho rằng tôi là một tên lừa gạt thôi … K.Green yên lặng suy nghĩ.

Bọn họ đợi 20 phút, khẳng định đoàn xe sẽ không quay đầu ngược trở lại nữa, mới chuồn ra khỏi biệt thự, yên lặng trong bóng tối đánh ngất 3 tên hầu, thay quần áo của họ, ẩn mình vào trong biệt thự của Adjivia.

Biệt thự này vì chủ nhân rời đi đã mang theo phần lớn các bảo vệ, mà có vẻ hoang sơ không có phòng bị, nhất là trước đó do hai đêm liền khẩn trương đợi mệnh, khiến cho bọn họ ai cũng uể oải bất kham. Lúc này Adjivia vừa đi, thật giống như tầng mây rất nặng lập tức được rút đi, bọn bảo tiêu lập tức tinh thần thư giãn xuống, ai ngủ gật thì ngủ gật, ai ăn cơm thì ăn cơm, thậm chí còn có vài người đi tìm Dạ Oanh thân mật với mình mà phát tiết.

Dựa theo kế hoạch, Neal tiếp ứng bên ngoài, để ngừa cái tên Adjivia trở về sớm hơn dự tính ban đầu. K.Green cùng Rio mặc đồ giả thành người hầu, một người đẩy xe vệ sinh, một người cầm bình hoa cắm đầy hoa tươi, cúi đầu đi, dọc trên đường vẫn chưa bắt gặp được hoài nghi nào, khá thoải mái mà trà trộn vào biệt thự này. Lúc đi tới hành lang nhỏ của tầng 5, một nữ đầy tớ vừa lúc tiến tới, giáp mặt cùng bọn họ. Đều là người hầu, nên tất nhiên họ cũng biết mặt nhau, lúc này sau khi nữ đầy tớ nhìn thấy được khuôn mặt của hai người họ xong, liền giật mình mà nói: “Các người —“

“— Hự, yên tâm, đừng lên tiếng!” Rio cái khó ló cái khôn một tay che miệng của cô, một tay ôm sát thắt lưng của cô, chân mở một cánh cửa kho gần đó, kéo nữ đầy tớ còn chưa kịp phản ứng gì vào trong đó.

Trước khi đóng cửa, vị bảo tiêu tuần tra nghe thấy được nửa câu sau của anh: “Khó khăn lắm công tước mới không có ở đây, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian …”

Bảo tiêu nhún nhún vai, đố kị bỏ lại một câu: “Gian phu dâm phụ.” Sau đó đi ngang qua K.Green đang ôm bình hoa lớn.

Đến tận khi tên kia xuống thang lầu, K.Green mới đem cành hoa hồng được vọt nhọn ở gốc kìm ở giữa hai ngón tay bỏ vào trong bình hoa.

Hắn gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa phòng kia, Rio lắc mình đi ra, thấp giọng nói: “Tôi đã đánh ngất cô ta, trói ở trong kia rồi.”

K.Green gật đầu, nhanh chóng đi tới phòng khách chuyên dụng của công tước, thân ảnh biến mất ở sau cánh cửa.

Hơn 1 tiếng sau, bọn họ lục soát khắp thư phòng và phòng ngủ, cũng không có phát hiện được tin tức gì có giá trị.

“Adjivia là một tên đa nghi, hẳn là hắn có một tủ chuyên dụng, dùng để đựng các vật phẩm quan trọng, mà không phải cái nào cũng giao cho trợ lý xử lý.” Rio nói.

Bọn họ vì khả năng tồn tại cái tủ sắt kia mà lại tiếp tục bận rộn thêm nửa tiếng, vẫn chẳng được gì.

“Xem ra chỉ có thể từ miệng của tên Adjivia kia lấy ra chứng cứ mà thôi.” K.Green vừa nói, vừa có hứng thú mà cầm lấy một trong những món đồ được cất giữa trong phòng chủ nhân kia — một thanh đoản kiếm cong thời kỳ Sparta. “Tôi cho rằng mấy tên càng có tiền càng sợ chết, anh thì sao?”

“Vậy không hợp quy định.” Vị đặc vụ liên bang phủ quyết. “Tôi có cách khác đối phó hắn.”

Lúc này, điện thoại di động trong túi của K.Green rung lên, điện thoại là do Neal gọi tới: “Bọn chúng đã sớm trở về! Mẹ nó, Adjivia dự định rút lui, đang mang theo các thuộc hạ trực tiếp đáp phi cơ trực thăng vận tải trở về. Tôi phải đi trước đây, cậu cũng mau nhanh lên đi!”

K.Green cúp máy, nói với Rio: “Adjivia trở về, đã vào hội sở, phỏng chừng hắn đã đoán được đây là điệu hổ ly sơn, chúng ta cần phải lập tức đi, nếu không thì không còn đi được nữa đâu.”

Rio không chút do dự trả lời: “Đã đến nước này, không thể thất bại trong gang tấc! Cậu cứ đi trước, tôi ở lại, chưa hẳn không có cơ hội cuối cùng.”

“Anh quả thực còn điên cuồng hơn cả tôi! Một kích không trúng, nên toàn thân trở ra tìm kiếm cơ hội khác — huấn luyện viên của anh không dạy anh điều này sao?” K.Green có chút bất mãn.

“Đương nhiên là có, nhưng tôi cũng biết, lần này nếu rút đi, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa! Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ này, cục phải tiếp tục đổi thêm 1 người, hơn nữa sau khi đả thảo kinh xà, muốn tiếp cận Adjivia càng thêm khó khăn.” Nét mặt Rio nghiêm trọng nói. “Ngẫm lại những người vô tội bị hại trong doanh địa này đi, phỏng chừng ngoài kia chỉ còn một nửa số người sống sót, đó là 20 mạng người! Nếu như tôi từ bỏ nhiệm vụ này, bọn họ khẳng định sẽ bị diệt khẩu.”

K.Green biết vô luận như thế nào cũng không thể khuyên được vị FBI chính trực lại cố chấp này, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Tôi sẽ không ở lại đây cùng anh chịu chết! Tôi muốn đi tìm mấy tên thợ săn còn ở lại đây, từng bước giết chết chúng — chẳng lẽ anh không định ngăn cản tôi sao?”

Rio có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, tựa như với một đứa trẻ đang trong thời kỳ trưởng thành tự nhiên dỗi hờn kia: “Cậu biết tôi sẽ dùng hết mọi khả năng để ngăn cản cậu … Nhưng không phải hiện tại, so với mấy tên hội viên tay dính đầy máu tanh kia, giải cứu người bị hại lọt vào tay của Adjivia mới là nhiệm vụ hàng đầu của tôi. Xin lỗi, lúc này tôi sẽ không đuổi theo cậu, cậu đi đi!”

K.Green muốn nói lại thôi, cuối cùng không có cảm xúc gì mà xoay người sang chỗ khác: “Tùy anh vậy.” Sau khi bỏ lại những lời này, chợt rời khỏi phòng.

Rio nhìn chăm chú vào bóng lưng biến mất sau cánh cửa của hắn, bỗng nhiên nhớ tới lời thượng cấp Gaudí từng nói: “Giữa người và người đều tồn tại quyền bình đẳng ngang nhau cả, nhưng khi đứng trước giá trị sống còn, thì cậu không thể trông cậy vào việc cục sẽ coi trọng sinh mạng của một cô bé 5 tuổi mà bỏ qua đi một vị đặc vị nồng cốt đã được cẩn thận bồi dưỡng ra”

Trước đó anh vẫn chỉ cười nhạt với câu nói đó, nhưng hiện tại, anh nghĩ anh có thể hiểu được hàm nghĩa bên trong đó.

Đi đi, K.Green, không đáng mạo hiểm sinh mạng để theo tôi đâu, anh với người thanh niên đã rời đi kia không tiếng động mà nói, tính mạng của cậu so với 5 tên thợ săn cặn bã thích lấy việc săn bắn đồng loại làm vui còn quan trọng hơn nhiều.

Anh lần thứ hai xem kỹ căn phòng này, tìm kiếm chổ ẩn thân.

Vài phút sau, bọn bảo vệ lục tục bắt đầu chen chúc vào lục soát từng góc của từng căn phòng trên từng tầng lầu, nhất là phòng ngủ cùng phòng sách của công tước, ngay cả ngăn tủ nhỏ hẹp nhất cũng chẳng tha.

Bọn chúng không phát hiện có bất kì dấu hiệu bị xâm nhập nào cả, nhưng tìm thấy được vết tích đồ bị di chuyển và vết chân khả nghi.

Sắc mặt của Adjivia dần biến xanh, nhưng ngoài dự liệu của mọi người, hắn không hề tức giận, lửa giận liên tục phun trào mấy ngày qua cũng có lúc gián đoạn, liên tiếp đả kích khiến cho hắn tâm lực lao lực quá độ. Hắn móc ra cái bình sứ màu trắng không ngừng hít, cảm thấy bản thân mình sắp thở không được mà ngất đi.

“… Tụi mày, trước tiên đi ra ngoài trước, chờ ở hành lang.” Hắn tựa như một cô gái bị thất tình đả kích đến nản lòng thoái chí, hữu khí vô lực mà nói.

Chờ cho bọn bảo tiêu rời khỏi, hắn đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa, bức thiết kiểm tra tủ sắt bí mật của hắn — không có ai nghĩ tới, chốt mở cửa ngầm được giấu ở cái loa của máy quay đĩa cổ, được tạo thành bằng tầng tầng mật mã cùng các bộ phận then chốt, không có vân tay của chính mình, tròng đen cùng DNA chứng thực thì không cách nào mở ra, nếu cưỡng chế mở chỉ có thể kích động kíp nổ, kéo người tới đánh cắp chôn cùng.

Khẳng định không có gì mất mát xong, Adjivia thở phào nhẹ nhõm, sau khi vật về chỗ cũ, cả người thoát lực ngã vào giường lớn. Mấy ngày qua, lo lắng lo nghĩ cùng mệt nhọc trắng đêm, khiến cho cơ thể đã quen với việc sống an nhàn sung sướng của hắn có chút không quen, muốn nằm xuống vài phút, lấy lại chút sức lực.

Hắn mệt mỏi trở mình, cổ tay áo tuyết trắng rộng buông thỏng tại mép giường.

Một bóng người chợt dưới lớp khăn phủ ló ra, cầm lấy ống chích trong tay đâm mạnh vào cổ tay của hắn, dòng nước thuốc trong cái bình plastic nhanh chóng đi vào tĩnh mạch, đầu kim ở dưới ánh đèn dưới lóe ra ánh sáng thê lãnh.

Adjvia bị tập kích bất ngờ không phòng bị giật mình tỉnh giấc, nhưng dòng thuốc được điều chế để ngăn chặn đại thần kinh não nhanh chóng phát huy tác dụng. Thuốc này có hoạt tính làm suy yếu hệ thần kinh, khiến cho ý thức của hắn nhanh chóng tiến nhanh vào trạng thái phiêu diêu của cực độ thả lỏng, tư duy hỗn loạn, phản ứng trì độn, sức phán đoán cùng lực điều khiển tự động giảm xuống nghiêm trọng.

Rio chui ra khỏi giường, hai tay của anh run rẩy, cơ thể đau nhức đến hầu như cả ống chích cũng nắm không nổi nữa. Trước khi bọn bảo vệ tiến vào kiểm tra phòng, thì anh tự biết không có chỗ trốn, liền trốn dưới phía dưới cái giường có chiều cao cách sàn nhà cách thức tiêu chuẩn, hai tay cầm hai cây dao đâm mạnh vào khung giường, hai chân đặt ở đuôi giường, dựa vào lực cánh tay và lực chân, đem cả cơ thể mình dán sát vào đáy giường hơn 20 phút. Anh cắn răng, mồ hôi đầm đìa, nòng súng lục soát không ngừng đảo qua phía dưới phía sau lưng áo của anh, khi có một tên bảo vệ kéo cái gra giường lên, nhìn xuống sàn giường để xem xét, mồ hôi của anh thiếu chút nữa rơi xuống ngay chóp mũi người. Đến tận khi nghe thấy tiếng Adjivia nằm xuống giường rồi không còn động tĩnh gì nữa, anh mới dám thả tay chân cứng ngắc tựa như thạch cao của mình.

Nhìn Adjivia nét mặt hoảng hốt tựa như mới bị mộng du, anh biết cơ hội tốt nhất đã tới, chỉ cần người đưa ra câu hỏi cẩn thận có kỹ xảo mà hướng dẫn, thì người bị chích thuốc không chế này không cách nào nói dối được, thuốc sẽ kích động hắn, không tự chủ được mà nói ra bí mật ẩn sâu trong lòng.

Anh tìm gần 10 phút, mới đem mục tiêu biến thành một tên tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, ngoan hiền dễ bảo, lại dùng thêm một tí thời gian nữa, trải qua trọng trọng chứng thực, mới tìm được tủ sắt bí mật của Adjivia.

Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra, Oliver đi vào, do dự chốc lát, gõ nhẹ vào cửa phòng ngủ — toàn bộ hội sở, cũng chỉ có một mình y với tư cách là trợ lý riêng, mới dám tới quấy rối Adjivia.

“… Anh có khỏe không, công tước đại nhân?”

“Sắc mặt của anh không tốt lắm, để tôi gọi bác sĩ tới, để họ điều trị cho anh 1 chút nha?”

“Bằng không, tôi kêu người hầu đưa bữa tối cho anh nha?”

Không có bất luận cái gì đáp lại, ngay cả một tiếng lăng nhục cũng không có. Oliver lộ vẻ mặt nghi ngờ — tiểu công tước đang ngủ, nghe không được? Nhưng ngay cả khi ngủ hắn cũng rất cảnh giác, cũng không thể nào ngủ sâu như thế …

Có phiền phức rồi, Rio cau mày. Thuốc khống chế không phải thuốc vạn năng, anh không có khả năng thao túng Adjvia lúc này đưa ra một câu trả lờ có ngữ điệu bình thường, đọc nhấn rõ từng chữ mà nói, nếu như Oliver phát giác tình huống có gì bất ổn, sẽ dẫn đám bảo vệ kia phá cửa vào, anh căn bản không thể chống lại.

Oliver ở ngoài cửa do dự vài giây, lấy điện thoại cầm tay ra nhấn vào dãy số gọi cho Adjivia.

Tiếng chuông điện thoại di động ở trong túi của người đàn ông trên giường vang lên, Adjvia nét mặt rối loạn, cánh tay vô ý thức ở trên người lục lọi, hiển nhiên thanh âm này đã phá hỏng tiết tấu xưng tội của hắn, Rio may mắn vì bản thân đã sớm hỏi ra những gì mà mình muốn biết.

Nhưng phiền toái càng lớn hơn nữa, lửa sém lông mày — bất luận là tiếp máy, hay là không nói tiếng nào, đều có thể khiến cho Oliver cường liệt hoài nghi, do đó khiến y dẫn người tiến vào trong phòng này — anh còn chưa kịp mở được cái tủ sắt kia mà!

Tiếng chuông ma quái đòi mạng không ngừng vang liên tục, nghe vào tai Rio chói tai không gì sánh được, anh đang lo lắng không gì sánh được.

Gần như đang trong lúc tuyệt vọng, cửa sổ bị một người mở từ bên ngoài, một bóng người xốc lên sa liêm nhảy xuống bệ cửa sổ, vọt tới điện thoại di động của Adjvia bên giường, nhấn nút trò chuyện.

“Xem ra bình thường tao quá tin mù quáng vào mày rồi hả, Oliver, khiến cho mày cả gan làm loạn, ngay cả mệnh lệnh của tao cũng dám cãi luôn rồi — tao không phải đã dặn tụi mày chờ ở bên ngoài rồi sao? Cút khỏi cửa phòng ngủ của tao ngay, bằng không tao đem ngón tay cùng bàn chân ngu xuẩn của mày chặt xuống cho cá mập ăn!”

Dựa theo tiêu chí của công tước này, thì thanh âm âm nhu ưu nhã lại lộ ra lửa giận khiến người ta sợ, Oliver không cách nào chịu được lực sát thương ẩn trong đó. “Rất xin lỗi …” Y nhanh chóng xin lỗi, chạy trối chết.

Cúp mày, người nọ tung hứng với chiếc điện thoại, dùng tư thái đắc ý ‘Xem đi, tôi lại cứu anh một mạng’ nhìn Rio.

K.Green … Tên này lại dĩ nhiên chạy về đây? Rio nhíu mày nhìn hắn: “Cám ơn, tuy rằng tôi không hề tán thành cách làm mạo hiểm mù quáng này của cậu. Vạn nhất lúc cậu đang trèo tường bị người khác thấy thì sao? Một đám súng nổ có thể bắn cậu thành rổ như cái nệm giường.”

“Anh chẳng thể đổi sang một cách nói khác có tình vị hơn chút được hay sao? Ví dụ như: Honey à, cậu trở về là giúp tôi sao, thật khiến tôi cảm động, hoặc là ‘Vì cứu tôi, mà cậu cư nhiên lại từ bỏ nhiệm vụ của mình, tôi thực sự là yêu chết cậu rồi’. …? Thực sự không được, vậy một nụ hôn cuồng nhiệt thay cho lời yêu khó nói thành lời cũng có thể mà!” K.Green dùng một đống các câu nói trêu đùa.

Rio xụ mặt bắt đầu đi nghiên cứu tủ sắt, để che giấu được nhịp tim đập không ngừng trong lòng anh. Cho dù cả hai người họ đã phát sinh tiếp xúc thân mật, anh vẫn không thể thích ứng được việc cùng một sát nhân liên hoàn liếc mắt đưa tình — bên cạnh còn có thêm một tên ngu ngốc đứng xem.

K.Green phiền muộn nhún nhún vai: “Anh giả đứng đắn quá mà, Rio, rõ ràng lúc làm tình anh nhiệt tình cuồng dã tựa như mãnh thú vậy …”

Rio hận không thể nhổ xuống cái bao tay nhét vào trong miệng của hắn. Anh cố nén tâm tình, lấy ra một cái vali xách tay, khéo léo nhập mật mã mở ra, một phần cứng máy vi tính màu bạc an tĩnh nằm ở lớp nệm đen. Dựa theo lời khai của Adjivia, bên trong có chứa toàn bộ tư liệu hội viên của câu lạc bộ, quy hoạch sân bãi, an bài của nhân viên, vận tác tài chính, thiết kế hoạt động, danh sách nhân thú, v.v…. Ngoại trừ Nguyệt Thần Đảo, bọn chúng còn có hai căn cứ hoạt động để săn bắn nhân thú khác, một cái ở rừng rậm nguyên thủy Siberia, một cái ở vùng núi hẻo lánh Đông Nam Á.

Sau khi xác định được tin tức trong máy vi tính xong, đem phần cứng máy vi tính dính đầy vân tay của mục tiêu bỏ vào trong túi plastic không thấm nước. Rio biết cái tên Adjivia không thể nào chạy được nữa, dù cho cha hắn có là công tước Anh quốc cũng vô dụng, sóng triều dư luận quốc tế phô thiên cái địa đủ bao phủ triệt để hắn.

“Thành công rồi!” Anh mừng rỡ nhìn phía K.Green. Đối phương vươn hai tay ra tỏ ý chúc mừng anh.

Rio tâm tình kích động mà ôm hắn, cố sức vỗ sau lưng hắn. “Thật tốt quá … Còn kịp, chúng ta có thể cứu hơn 10 người nữa rồi.”

“Ở đây cũng có công của tôi mà, đúng không?” Vị sát nhân liên hoàn tranh công mà hỏi.

“Đương nhiên! Công của cậu không hề thiếu!”

“Như vậy, thưởng một nụ hôn thế nào?”

Rio không nói hai lời, phủ lấy môi của hắn, ép hắn tiến sát tới góc tường, sau đó một tay chống tường, một tay đỡ lấy gương mặt hắn, càng tiến sâu mà thăm dò khoang miệng của hắn. K.Green bị cố định vô pháp nhúc nhích ôm lấy thắt lưng đối phương, lòng bàn tay cách vải vóc vuốt ve vuốt ve.

Hai người hôn như si như túy, hồn nhiên vong ngã, quên trên giường còn có một người bị tình nghi đang dần hết hiệu lực thuốc.

“Hừ …” Adjivia dùng con mắt không còn tiêu cự nhìn hai tên đàn ông đang ôm nhau kia, phát sinh ra giọng mũi không rõ.

Rio tạm thời rời khỏi môi hắn, xoay người nhặt lên cái ống chích còn nửa thuốc trên sàn nhà, thẳng thắn đâm thẳng vào thân thể tên quấy rối kia.

“Hừ, liều thuốc quá nhiều sẽ khiến hắn thành ngu ngốc đó!” Vị sát nhân liên hoàn thở hổn hển cười rộ lên. “Đây không hợp quy tắc đâu.”

“Hắn vốn là một tên ngu ngốc.” Vị đặc vụ liên bang lơ đểnh trả lời. “Dù sao tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, để đám quy tắc đó đi gặp quỷ hết đi!” Anh bất mãn mà quay lại nắm lấy tên thanh niên đang chọc ghẹo anh kia, lần thứ hai hôn.

Về chuyện liên hệ cục để xin hậu viện … Chờ chút nữa đi, dù sao địa cầu này cũng sẽ không vì vài phút anh chìm đắm vào tư tình mà bị hủy diệt đâu, mặc kệ nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui