Trở về phủ hầu tước từ doanh trại quân đoàn một, hắn trở lại phòng tiếp khách của phủ hầu tước ngồi trên chủ vị của mình chờ đợi.
Lúc này một đoàn người ngựa đã tiến vào thành Vĩnh Đông từ cổng thành đông, trong đoàn người này có cả binh lính của quân đoàn một.
Các binh lính của quân đoàn một đeo súng trên vai cưỡi ngựa di chuyển ở ngoài cùng tạo thành một vòng phòng hộ bảo vệ xe ngựa ở trung tâm, bên trong vậy mà có tới năm siêu phàm giả cưỡi ngựa theo sát xung quanh một xe ngựa.
Xe ngựa một đường đi thẳng từ cổng thành tới phủ hầu tước, cho tới khi xe ngựa dừng lại trước cổng phủ hầu tước, các binh lính lần lượt xuống ngựa hai tay tháo xuống khẩu súng bên vai tạo thành một vòng phòng ngự xung quanh cổng chính phủ hầu tước.
Trước cổng phủ hầu tước Đức Bình đã chờ sẵn ở đó đợi người trong xe ngựa đi ra.
Lúc này cửa xe ngựa mở ra hai người đàn ông trung niên bước ra.
Một người đầu tóc trắng bạc nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu nếp nhăn trong ánh mắt lại ẩn ẩn mang tới cảm giác gian xảo, một người khác lại có lông mày rất rậm mang theo khuôn mặt lại cực kỳ nghiêm túc không có chút cảm xúc nào.
Đức Bình nhìn thấy hai người đôi mắt híp lại nói.
“Là các ngươi à!”
Hai người trung niên thấy Đức Bình nói như vậy lại nở một nụ cười nói.
“Ha ha đại hiệp sĩ đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.”
Tên đàn ông trung niên đầu tóc bạc trắng kia tiến tới dang tay muốn ôm Đức Bình như thể hai người rất thân thiết, nhưng mục đích của ông ta thất bại rồi Đức Bình chỉ một động tác né tránh liền thoát khỏi cái ôm của ông ta.
Cánh tay dang rộng không có mục tiêu tưởng chừng sẽ khững lại ở không trung một lúc xấu hổ không biết làm sao, nhưng không trung niên tóc bạc thậm chí trên mặt còn không biến sắc thu lại hai cánh tay của mình chống lên eo cười vui vẻ hướng về phía Đức Bình nói.
“Đại hiệp sĩ ah! Tính cách của ngài vẫn như vậy, không cho ai mặt mũi bao giờ.”
“Đi theo ta, điện hạ đang chờ các ngươi.” — QUẢNG CÁO —
Đức Bình không thèm trả lời trung niên tóc bạc, dẫn đầu đi trước vào phủ hầu tước.
Trung niên tóc bạc thấy vậy lại lắc đầu thở dài như tiếc rèn sắt không kịp đi theo Đức Bình phía sau, ở bên cạnh trung niên lông mày rậm biểu cẩm vẫn vô cùng nghiêm túc cũng bước chân theo sau.
Hai người được Đức Bình dẫn vào phòng tiếp khách của phủ hầu tước, Long đương nhiên đã chờ sẵn ở nơi này.
Hai người tiến vào đi tới trước Long cúi người hành lễ.
“Thần Tiêu Dật Nghiên, Tạ Khiêm tham kiến hoàng tử điện hạ.”
Trung niên tóc bạc gọi Tiêu Dật Nghiên, trung niên lông mày rậm gọi Ta Khiêm.
Hai người này Long khá quen thuộc, nói chính xác hơn là chủ nhân trước của cơ thể này khá quen thuộc, bởi vì cả hai người đều là thân tín của đại hoàng tử.
Không sai hai người này chính là người của đại hoàng tử.
Bốn ngày trước bọn hắn theo đường biển cập cảng thành Hải Phong được Văn Trung đang ở đó đón tiếp, sau đó Văn Trung dựa theo yêu cầu của bọn hắn điều quân hộ tống hai người về thành Vĩnh Đông.
Dù sao Văn Trung cũng không quen biết hai người này, hắn cũng không đủ thẩm quyền để đàm phán gì đó với bọn họ vì thế hắn liền tiễn hai ông thần này đi càng nhanh càng tốt.
“Các ngươi tới khá muộn đấy.
Thời gian trước ta còn thắc mắc không biết lúc nào đại hoàng huynh sẽ tìm tới ta.”
Long tựa đầu lên tay gác chéo chân lên nở một nụ cười đầy ý vị nói với hai người.
Kỳ thực hai người tới đây cũng không phải quá muộn, ngược lại cũng xem như sớm.
Phải biết tin tức thành Hải Phong thất thủ truyền tới lãnh địa hoàng gia lại xét tới thời gian phản ứng của đại hoàng tử cùng thời gian đi đường tới được đây quả thật có thể xem là sớm.
Bất quá những lời này của Long chỉ nhằm tấn công phủ đầu mà thôi, hắn biết mục đích hai người này tới đây là gì việc hắn sắp xếp Đức Bình cùng những lời nói vừa rồi cuối cùng chỉ nhằm mục đích đạt được quyền chủ động lớn hơn trong việc đàm phán.
— QUẢNG CÁO —
Hai người kia nghe lời này của Long cũng sửng sốt một chút bất quá bọn hắn rất nhanh khôi phục lại, Tiêu Dật Nghiên còn làm một biểu cảm bất đắc dĩ thở dài nói.
“Haiz! Điện hạ thứ lỗi, thực ra đại điện hạ rất muốn gặp điện hạ càng sớm càng tốt.
Thậm chí đại điện hạ còn muốn cử quân giúp điện hạ ngài chế ngữ những tên quý tộc phản loạn này.”
Nói tới đây Tiêu Dật Nghiên còn không nhịn được nước mắt chảy xuống khiến hắn không thể không đem tay lau đi giọt nước mắt này, làm như rất khổ sở nói.
“Đại điện hạ thực sự cảm thấy nhị điện hạ rất quá đáng, đều là anh em trong nhà với nhau vậy mà ép nhau tới như vậy.
Đại điện hạ lúc đó rất buồn rầu, rất muốn trợ giúp điện hạ nhưng ngài cũng biết đấy tam công chúa cùng tứ hoàng tử hiếp người quá đáng không cho niệm tình là anh em liên tục chèn ép đại điện hạ khiến người không thể phân tâm.”
Nói rồi Tiêu Dật Nghiên lại còn đưa cả vạt áo lên lau chùi đi nước mắt nước mũi trên mặt mình, bên cạnh ông ta Tạ Khiêm cơ mặt đã giật liên hồi ánh mắt né tránh không dám nhìn ai, cứ như muốn cho mọi người ở đây đều biết tên khốn không biết xấu hổ này không liên quan gì tới ta.
Đức Bình đứng một bên thái độ cũng không khác Tạ Khiêm là mấy hai bàn tay ông ta nắm chặt lại như đang cố gắng ngăn mình không cho tên khốn không biết xấu hổ này một trận.
Ngay cả Long thấy như vậy cũng khóe miệng cũng không nhịn được muốn hỏi thăm cha mẹ tên không biết xấu hổ trước mắt, nhưng hắn cũng biết nếu mình làm như vậy hợp tác giữa hắn và đại hoàng tử sẽ kết thúc trước khi bắt đầu.
Bất quá hắn cũng không thể nào vạch trần những lời này của Tiêu Dật nghiên, chỉ có thể thuận theo lời của hắn tiếp tục diễn.
“Hoàng huynh có lòng như vậy ta đây thật cảm thấy xấu hổ.
Làm phiền ngươi thay ta gửi lời cảm ơn với hoàng huynh, nếu hoàng huynh cần giúp đỡ ta sẽ nỗ lực hết sức trong khả năng của mình.”
Lời này của Long nói rất rõ ràng ngươi cần hỗ trợ cứ mở miệng, có nằm trong khả năng của ta hay không vậy do ta nói mới tính.
Tiêu Dật Nghiên cũng nghe ra ẩn ý trong lời này đương nhiên cũng rất thuận theo nói.
“Bẩm điện hạ, đại điện hạ cũng không cầu ngài cái gì.
Đại điện hạ cũng không giúp được điện hạ điều gì thật sự không có mặt mũi yêu cầu điện hạ ngài hỗ trợ.
Đại điện hạ chỉ mong rằng điện hạ nể tình anh em hai người có thể cùng hợp tác cả hai cùng có lợi.”
Dù sao đây cũng là mục đích hai người bọn hắn tới đây.
Còn nói cái gì giúp sức, hai người bọn hắn còn không ngây thơ tới mức tin vị hoàng tử trước mặt này tốt tính như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Long nghe vậy cũng thuận theo gật đầu nói.
“Ta cũng rất mong muốn có thể hợp tác với hoàng huynh, nhưng việc này cũng không thể bàn xong trong thời gian ngắn.
Hai vị đã đi đường mệt nhọc rồi cũng nên nghỉ ngơi tối nay ta mở tiệc chiêu đãi hai vị.
Còn việc hợp tác vậy để mai hay bàn.”
Long hiển nhiên không muốn tiến hành đàm phán ngay bây giờ, mặc dù hắn đã lên kế hoạch cho việc này nhưng một số chi tiết vẫn chưa hoàn thành.
Đặc biệt là một số vấn đề về hoạt động thương nghiệp của các thương gia trong thương hội trên lãnh địa hoàng gia.
Đúng vậy chỉ có các thành viên của thương hội mới nằm trong bảo hộ đàm phán với đại hoàng tử, những người không phải thành viên của thương hội vẫn có thể tiếp tục buôn bán bên ngoài lãnh địa, nhưng xin lỗi ta không cấp phép cho ngươi cũng sẽ không bảo hộ cho ngươi.
Ngươi sẽ phải một mình đối mặt với mọi vấn đề phát sinh.
Ngược lại nếu là thành viên thương hội chỉ cần bọn hắn kinh doanh trên những nơi Long đạt thành hiệp ước bọn hắn sẽ được bảo hộ.
Chính sách này trong thời gian đầu rất khó để người nhìn ra lợi ích trong này.
Nhưng chắc chắn chỉ cần chính sách này hoạt động ổn trong một thời gian nó sẽ thu hút được rất nhiều thương nhân.
Phải biết các thương nhân ở thời đại này địa vị không cao, lúc đi qua lãnh địa của một số quý tộc hàng hóa còn có thể bị cướp nhưng lại không thể làm gì.
Bây giờ có một nơi cung cấp môi trường cùng bảo hộ bọn họ làm sao không mong đợi cơ chứ.
Cũng không chỉ có như vậy, thành viên thương hội còn được hưởng các quyền ưu đãi về thủ tục, ưu tiên khi làm việc với chính quyền địa phương, hay được chiết khấu khi hợp tác với các doanh nghiệp do Long kiểm soát.
Một điều cực kỳ quan trọng nữa chính là quyền ưu tiên về sử dụng công nghệ..