Ngày hôm sau Hồ An cùng Hồng cô lại có mặt tại An gia.
Lần này An Lộc không còn cử con trai thứ của hắn ra đón tiếp nữa, thấy hai người tiến vào ông ta cười híp mắt lại những nếp nhăn có thể kẹp chết một con muỗi tiến lên nhiệt tình đón tiếp hai người.
“Ha ha hai vị ngày hôm qua ta có chút thất lễ, ta thật sự chân thành xin lỗi hai người về chuyện hôm qua.”
Hồ An cùng Hồng cô đều biết thái độ lão già này quay ngoắt một trăm tám mươi độ do đâu.
Hai người liếc nhìn nhau hiểu ý Hồ An khách khí nói.
“Chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi An lão không cần phải áy này, chúng ta hiểu được nỗi khổ của ngươi.”
Cho dù đang nắm thóp người ta nhưng hai người đều biết mình không nên quá bành trướng, nên để cho người ta chút mặt mũi, nếu không chọc giận người ta rồi ai cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Bọn hắn tới đây để hợp tác chứ không phải để đe dọa người ta.
An Lộc nghe vậy nụ cười càng đậm hơn, ông ta cũng biết mình bây giờ đang bị người ta nắm thóp nhưng người bình thường ai lại muốn bị người khác đè đầu cưỡi cổ vênh mặt lên ra lệnh cho mình, thái độ vừa rồi của Hồ An đã khiến trái tim đang treo lên của An Lộc cũng đã thả xuống rất nhiều.
Ít nhất hai người này sẽ không khiến mình khó xử.
Cả ba người ngồi vào vị trí của mình, vẫn giống như ngày hôm qua Hồ An vẫn là người mở miệng trước, trong giọng còn có ý dò hỏi nói.
“An lão, không biết những đề nghị ngày hôm qua của chúng ta ngài thấy thế nào? Ngài yên tâm giá cả chắc chắn sẽ không để ngài thất vọng.”
An Lộc vốn dĩ nghĩ rằng Hồ An sẽ giảm xuống yêu cầu nhưng lại không ngờ được ông ta vẫn giữ nguyên các đề nghi như ngày hôm qua.
Dù sao số lượng này cũng quá lớn.
Lần này không hiểu sao An Lộc cảm giác như mình vừa bị lừa, một cỗ lửa giận từ trong lòng nổi lên nhưng rất nhanh ông ta đã kiểm soát được cơn giận của mình, biểu cảm khó khăn nói.
“Hồ lão, đề nghị này của ngài quả thật làm khó ta.
Không biết ngài có thể giảm xuống được không, những đề nghị kia ta thật sự không thể đáp ứng được.”
Trong lời của An Lộc đã mang theo một chút cầu xin.
Thấy vậy Hồ An cũng biết là lúc, ông ta lấy trong ngực ra một tập mục lục khác giao cho An Lộc nói.
“Nếu An lão đã nói vậy ta cũng không làm khó An lão nữa.
Đây là đề nghị của ta không biết An lão thấy thế nào?”
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy tập mục lục An Lộc biết mình bị Hồ An đưa vào tròng rồi.
Ông ta đã từ chối một lần, người ta cũng nhượng bộ nếu bây giờ ông ta từ chối nữa không khác nào không nể mặt người ta, đừng quên người ta đang nắm thóp ngươi.
Đọc qua bản mục lục An Lộc đôi lông mày nhíu lại liếc nhìn Hồ An cùng Hồng cô rồi lại trở về những dòng mục lục trên tay.
Phải nói bản mục lục này rất tốt, gần như tất cả đề nghị đều đạt tới giới hạn ông ta có thể chấp nhận.
An Lộc thục sự muốn biết người viết ra bản mục lục này là ai, lại có thể phán đoán chính xác như vậy, nghĩ tới năng lực của người này ông ta không khỏi rùng mình.
Bất quá bản mục lục này rất tốt nhưng không có nghĩa An Lộc cứ như vậy chấp nhận cái gì cũng phải đàm phán một chút đây mới là tố chất nghề nghiệp của ông ta.
“Hồ lão, Hông phu nhân bản mục lục này không tệ nhưng ta muốn điều chỉnh một chút dù sao một số yêu cầu trong này đã vượt quá năng lực của ta.”
“Ồ! Không biết An lão muốn điều chỉnh như thế nào.”
Lần này người lên tiếng là Hồng cô.
An Lộc nghe vậy cũng cảm thấy có cơ hội liền không khách khí nói.
“Như quặng sắt này liều có thể giảm xuống một nghìn tấn.
Ngài cũng biết quặng sắt bây giờ bị kiểm soát rất chặt, hai nghìn tấn quả thật ta không biết kiếm đâu ra.
Rồi còn quặng đồng nữa nếu giảm xuống ba nghìn tấn có lẽ ta có thể cung cấp được cho mọi người…”
An Lộc nói rất nhiều, hầu hết những mặt hàng ông ta yêu cậu hạ lượng đặt hàng đều là những mặt hàng quan trọng cho chiến tranh.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã bị Hồng cô cắt đứt, bà nở một nụ cười rất thân thiện nhưng hiện lên trong mắt An Lộc lại giống như bùa đòi mạng nói.
“An Lão, ngài không cần phải giấu giếm như vậy.
Những người ngồi ở đây đều làm qua việc kinh doanh, ai không biết mọi người đều có một số nguồn hàng không thể lộ ra.
Những nguồn hàng này nếu hiện ra ngoài ánh sáng quả thật rất đáng mong chờ.”
Quả nhiên đúng như An Lộc đoán, lời của Hồng cô giống như một bùa đòi mạng với ông ta, nghĩ lại những nội dung ngày hôm qua ông ta đọc được An Lộc trong lòng không khỏi rùng mình.
“Hồng cô không thể nói như vậy.
Chúng ta đều là người làm ăn, đương nhiên phải chú ý tới khả năng của đối tác, nếu An lão đã không thể đáp ứng được nhu cầu của chúng ta vậy chúng ta cũng chỉ có thể tìm người khác hợp tác.”
Hồ An lần này ở một bên phụ họa, ông ta còn vờ như đứng lên làm như chuẩn bị rời đi.
“Hồ lão dừng bước, ta không có ý đó.”
— QUẢNG CÁO —
An Lộc đương nhiên cũng nhìn ra Hồ An chỉ giả vờ, nhưng ông ta không thể không lên tiếng vạn nhất Hồ An không xuống đài được biến giả thành thật vậy người chịu thiết cũng chỉ có ông ta, dù sao cái thóp của mình đang bị người ta nắm trong tay.
“Ồ! Vậy An lão cũng đồng ý rồi?”
Lần này Hồng cô lên tiếng kẻ xướng người hạo rất thành thạo, ngay cả nghê thuật cắt câu lấy nghĩa cũng rất triệt để.
An Lộc thực sự không nhớ ra được mình nói đồng ý khi nào nhưng bây giờ lão có thể nói không sao, cuối cùng An Lộc thở dài trong lòng.
“Nếu Hồ lão và Hồng phu nhân đã coi trọng lão già ta như vậy, ta đây cũng không còn cách nào khác.”
“Tốt tốt! Vậy chúng ta nên nói về vấn đề giá cả.”
Giá cả là một vấn đề nhảy cảm, nhưng điều này chỉ đối với người thường đặc biệt là đám quý tộc bọn hắn thường cho rằng những kẻ suốt ngày tính toán chuyện tiền bạc đều là một lũ keo kiệt không có phong độ quý tộc, vì thế những quý tộc này thường vung tay rất lớn khi mua sắm như đang muốn cho mọi người thấy mình là một quý tộc rộng lượng cao quý.
Nhưng với các thương nhân, tiền bạc chính là mạng sống của bọn hắn làm sao có thể cho không người khác.
Ba người đã thống nhất kế hoạch vậy đương nhiên lại bắt đầu một vòng đàm phán mới.
…
Phủ hầu tước.
Tiêu Dật Nghiên cùng Tạ Khiêm đã thay đổi một bộ trang phục sang quý dành cho quý tộc, tối nay hoàng tử điện hạ sẽ tổ chức tiệc chào mừng cho bọn họ.
Hai người được tiểu cô nương Linh Tuyền dẫn vào tới đại sảnh, trên suốt quãng đường hai người đều thấy được binh lính phàm nhân đeo trên vai một thú vũ khí giống như một ống sắt đứng canh gác khắp nơi.
Bọn họ đương nhiên biết về loại vũ khí này, đừng nói bọn họ đến nơi này thực chất một phần lý do cũng là vì loại vũ khí trước mắt.
Suốt quãng đường bọn họ đều được bảo vệ bởi những binh lính mang theo loại vũ khí này nhưng hai người lại chưa một lần chứng kiến uy lực của chúng, khiến cả hai vô cùng tò mò lại cực kỳ bứt rứt trong lòng.
Phải biết tin tức lục hoàng tử dùng loại vũ khí trước mặt dẫn theo một đội quân phàm nhân chiến thắng quân đoàn ma pháp của một hầu tước đã gây chấn động.
Rất nhiều người cho rằng đây là chuyện dật gân, làm sao có thể có chuyện một đội quân phàm nhân chiến thắng quân đoàn ma pháp được.
Nhưng với đại hoàng tử và những người thân cận của mình tin tức họ nhận được lại khẳng định việc này.
Hiển nhiên tin tức này đã khiến đại hoàng tử chú ý, hơn nữa có một cái đinh như lục hoàng tử chắc chắn sẽ mang lại lợi ích lớn hơn cho đại hoàng tử vì thế hai người bọn họ có mặt ở đây.
— QUẢNG CÁO —
Hai người rất nhanh đã tới đại sảnh, hai hộ vệ canh cửa bên cạnh thấy khách đã tới liền động hai bàn tay đặt lên cửa từ từ đẩy ra.
Đại sảnh phủ hầu tước quả không hổ là nơi tổ chức tiệc hội của một quý tộc lớn, ngọc ma pháp phát sáng được ghép thành hình cây đèn chùm treo trên trần chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, bên trong đã có không ít người tất cả đều ăn mặc sang quý vui vẻ trò chuyện với nhau.
Tiệc ở thế giới này giống với tiệc đứng của chậu âu, những quý tộc xuất hiện ở đây đều là những quan viên hiện đang phục vụ cho Long đều là những quý tộc mới không có lãnh địa riêng.
Hắn hiện tại đang trò chuyện với đám thuộc hạ của mình thấy hai người tiến vào liền đi tới chào đón dẫn hai người lên bình đài.
Lúc này tất cả mọi người trong phòng đều đã chú ý tới hai người, dù sao được Long đích thân đón tiếp bọn hắn đều biết hai người này là ai.
“Các vị hẳn mọi người cũng biết lý do buổi tiệc hôm nay được tổ chức, ta đây cũng không để mọi người chờ lâu xin nhường lại vị trí cho hai vị nhân vật chính ngày hôm nay.”
Tiêu Dật Nghiên cùng Ta Khiêm cũng không phải lần đầu trải qua tràng cảnh như thế này, bọn họ rất nhanh đã hòa vào buổi tiệc cùng nhau tiếp những người tới trò chuyện.
Không biết qua bao lâu buổi tiệc cũng kết thúc, trong đại sảnh người cũng dần thưa thớt, hai người vẫn còn trong đại sảnh ngồi trên một bàn ăn chậm rãi thưởng thức những miếng thịt trên bàn.
Bình thường hai người cũng không phải thiếu thịt ăn, nhưng hôm nay hai người quả thật ăn rất nhiều thịt, kể cả những miếng thịt trước mặt dao nĩa trong tay hai người hoạt động liên tục chỉ trong chốc lát toàn bộ miếng thịt đã biến mất.
“Thế nào cảm thấy thứ này đáng giá bao nhiêu.”
Long từ phía sau lên tiếng thu hút chú ý hai người.
Cả hai vội vã đứng dậy cúi đầu hành lễ với Long, Tạ Khiêm trong miệng vẫn đang nhai âm thanh có chút trúc trắc nói.
“Điện hạ không biết điện hạ lấy thịt này từ đâu ra, quả thật không thể tin được.”
Đúng vậy lần đầu tiên bọn hắn được thưởng thức những miếng thịt không có một chút mùi tanh hồi nào.
Phải biết từ trước tới nay mùi tanh hôi luôn đi cùng với thịt của các loại da súc, cho dù là các quý tộc thường xuyên có thể ăn thịt cũng không thể thoát được.
Nhưng hôm nay bọn hắn đang thưởng thức điều gì, những miếng thịt không có một chút mùi thật sự những miếng thịt này chế biến cũng không bao nhiêu kỳ công nhưng việc không có mùi đã nâng tầm những miếng thịt này lên một tầm cao mới.
.