Sắt Thép Ma Pháp


“Vấn đề là cho du có làm cách nào đi nữa chúng ta cũng khó mà đáp ứng được toàn bộ nhu cầu của toàn bộ lãnh địa.

Hơn bốn trăm nghìn miệng ăn trong một vụ mùa, không phải muốn thì dễ dàng xử lý như vậy.”
Hoa Nguyệt Anh lo lắng nói.

Hơn bốn trăm nghìn nhân khẩu cũng không phải ít, muốn có đủ lương thực cho lượng người này không phải chuyện đơn giản.
Phải biết đại hoàng tử và tinh linh tộc cũng phải nuôi dân của mình, bọn họ không thể bán toàn bộ lương thực cho Long được, nếu không sợ rằng dân của họ sẽ chết đói.
“Ta hiểu ý ngươi, rất khó để có thể đáp ứng toàn bộ nhu cầu của hơn bốn trăm nghìn người.

Vì thế chúng ta phải kiểm soát nguồn cung.”
Long nhìn ra được vấn đề.

Tình trạng của hắn không khả quan, vì vậy cần phải kiểm soát việc buôn bán lương thực trên lãnh địa.
Hai người kia không lên tiếng, bọn họ yên lặng chờ đợi Long nói tiếp.
“Cấm buôn bán lương thực, toàn bộ lương thực trên lãnh địa phải bán cho phủ hầu tước, sau đó thống nhất quản lý, phân phối xuống từng khu vực.

Đặc biệt là ngăn chặn đầu cơ lương thực.”
“Cách này không tệ, tuy không thể giúp người dân no bụng nhưng ít ra không chết đói là tốt rồi.

Có điều…”
Hoa Nguyệt Ánh đồng tình khen ngợi, trong tình thế này đó là phương án tốt nhất, kiểm soát và phân phối nguồn cung một cách hợp lý có thể giúp bọn họ vượt qua khó khăn lần này.
Long thấy nàng do dự bèn hỏi.
“Chuyện gì?”
“Ngài có đủ nhân lực để làm việc này sao?”
Đúng vậy! Nhân lực thứ Long thiếu nhất, nhân lực ở đây là lực lượng có thể tin tưởng giao nhiệm vụ, còn nếu bí quá hắn vẫn có thể sử dụng hệ thống quản lý sẵn có của lãnh địa.
Tuy đã bị tổn hại sau chiến tranh nhưng số lượng vẫn có thể xem như đáp ứng được nhu cầu, vấn đề là chúng có ngoan ngoãn làm theo lệnh hay không.

Thời đại này việc dối trên lừa dưới cực kỳ phổ biến, thậm chí nhiều quan lại quý tộc để mặc cho lũ cấp dưới thoải mái bóc lột người dân mà không phải chịu bất kỳ hình phạt nào.
Nếu là bình thường người dân thấp cổ bé họng không dám nói gì, chỉ ngậm hòm bồ ngọt cho qua, nhưng nếu đặt trong tình trạng thiếu lương thực như hiện tại bọn chúng vẫn làm như vậy thì không khác nào mồi lửa thổi bùng sự bất mãn ăn sâu bấy lâu nay.

Lúc đó mới thực sự đau đầu.
Long sẽ phải đau đầu với vấn đề này trong thời gian tới, nhân lực quản lý của hắn quả thật rất thiếu thốn.

Ban đầu Long không thể dự tính được sẽ có một cuộc chiến tranh như thế này, lượng nhân lực quản lý hắn đào tạo chỉ đủ để quản lý một nơi chỉ khoảng hai mươi nghìn dân như doanh địa, bây giờ dân số bọn họ phải quản lý trong một đêm nở ra tới bốn mươi lần, số lượng này không thể làm người ta tuyệt vọng hơn.
“Hai người có cách nào không?”
— QUẢNG CÁO —
Long quay sang hỏi hai người bên cạnh, nhưng không nhận được câu trả lời.

Xem ra bọn họ cũng không nghĩ được ra cách nào ổn thỏa.
“Được rồi việc này hai người về suy nghĩ sau, bây giờ tới chuyện hiệp ước với nhị hoàng tử.”
Long quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này không phải vấn đề gì cũng có thể xử lý ngay lập tức vội vàng là sẽ không đem lại kết quả tốt.
“Văn Trung chúng ta còn bao nhiêu súng trong kho?”
“Điện ha! Ta không còn quản lý kho vũ khí nữa.”
Văn Trung bất đắc dĩ trả lời, sau khi vào thành Văn Trung đã giao lại việc quản lý vũ khí cho Hồng cô để tập trung toàn bộ vào tòa thành này, hắn thậm chí còn không tham gia xử lý hậu cần cho trận chiến với Lý Duy Khánh.
“Thôi chết, ta quên mất!”
Long vỗ đầu xấu hổ khiên hai người bên cạnh không nhịn được cười trong lòng.
“Người đâu, gọi Hồng cô cùng đại hiệp sĩ tới.”
Hắn nhìn hai người kia cũng không biết phải làm gì chỉ đành tìm cách che đi sự xấu hổ của mình.
“Nhưng mà điện hạ, ngài định bán súng cho nhị hoàng tử thật sao?”
Cười đùa một chút không sao, Văn Trung nhanh chóng chuyển sang biểu cảm lo lắng cùng thận trọng hỏi.
Hắn làm sao không lo lắng được! Súng chính là vũ khí đã giúp bọn hắn đi tới ngày hôm nay, sức mạnh của thứ vũ khí này quả thật không thể xem thường.
Bây giờ bọn họ lại chủ động chia sẻ sức mạnh của thứ vũ khí này với kẻ khác, đặc biệt hơn kẻ đó chính là người đã khiến bọn họ lâm vào thế khó như bây giờ.
“Làm sao? Không được?”
Long bông đùa, hắn hiểu lo lắng của Văn Trung, quả thật với những người chưa thực sự chứng kiến sức mạnh thật sự của chiến tranh hiện đại bọn họ đương nhiên không thể không lo lắng.
“Điện hạ, ngài đừng hành hạ thần như vậy, rốt cuộc ngài muốn làm gì.

Bán súng cho nhị hoàng tử, chúng ta sẽ để lại mối họa khôn lường, đặc biệt là súng chống tăng kia.” — QUẢNG CÁO —
Văn Trung tuy tiếp thu không ít kiến thức hiện đại, nhưng chủ yếu thiên về quản lý, mặt quân sự hắn còn không có chạm vào được, đương nhiên sẽ có sự lo lắng đó.
“Ngươi nói xem đối với chúng ta súng chống tăng và súng trường bình thường khác gì nhau.”
“Cái…cái này không phải súng chống tăng rất mạnh sao, đặc biệt nó còn có thể tiêu diệt cả siêu phàm giả nữa.”
Văn Trung hơi bối rối với câu hỏi của Long, trong cái nhìn của hắn nếu bán cả súng trường và súng chống tăng sau này bị nhị hoàng tử dùng chúng chống lại mình thì không phải mất cả chì lẫn chài.
“Súng chống tăng đối với chúng ta cũng chỉ là một khẩu súng bình thường, mạnh hơn một chút mà thôi.”
“Điện hạ, súng chống tăng có thể tiêu diệt cả siêu phàm giả ngài thật sự nhìn nó chỉ mạnh hơn một chút ư? Hơn nữa nếu bán đi như vậy lợi thế vũ khí của chúng ta sẽ biến mất.”
Văn Trung hiển nhiên không đồng ý với cách nhìn của Long, hắn cố gắng khuyên ngăn.
Một bên Hoa Nguyệt Ánh yên lặng nghe hai người đối thoạt, nàng không phải không muốn nói chuyện nhưng về vũ khí này nàng quả thật không biết chút gì.

Ngoại trừ nhìn thấy chúng được đeo lên vai của cảnh vệ phủ hầu tước thì nàng quả thật chưa từng thấy sức mạnh của chúng.
Nhưng nghe Văn Trung có vẻ cố chấp với vũ khí này như vậy xem ra sức mạnh của chúng không nhỏ.
“Ai bảo lợi thế vũ khí của chúng ta biến mất.

với lại chúng ta có bao nhiêu siêu phàm giả?”
Long mang ánh mắt vui đùa quan sát Văn Trung hỏi.
Câu hỏi của Long khiến Văn Trung đứng hình một lát, hắn dường như ngộ ra điều gì đó chỉ ngón tay về phía Long.
Nhưng hắn nhận ra động tác này có hơi vô lễ, đành rút tay lại nói.
“Súng chống tăng được sản xuất để chống lại siêu phàm giả, như vậy nó sẽ có nhiều tác dụng hơn khi đưa xuống chiến trường phía nam để đối phó với đại hoàng tử.

Còn với đội quân chỉ có vài hiệp sĩ như chúng ta súng chống tăng cũng không khác một khẩu súng bình thường là mấy.

Nhưng dù vậy lợi thế về vũ khí của chúng ta cũng không còn lớn như trước.”
Văn Trung ngộ ra được ẩn ý phái sau câu hỏi của Long, nhưng với một người chưa tiếp xúc nhiều với vũ khí hiện đại như hắn đương nhiên không biết được sức mạnh của pháo binh, của súng cối, của súng máy cùng một đống vũ khí khác nữa.

Đặc biệt là nghệ thuật chiến tranh hiện đại.
Không phải tự nhiên mà cách chiến đấu với súng của con người chuyển từ dàn trận bắn nhau thành dàn trải trận địa và đào hào sau khi súng nạp đạn nhanh xuất hiện.

— QUẢNG CÁO —
Nắm dữ nghệ thuật chiến tranh với vũ khí nóng mới chính là thứ đáng giá nhất.
Và đặc biệt nếu có thể khiến nhị hoàng tử phụ thuộc vào súng Long có thể kiểm soát hậu cần của hắn ta, trong chiến tranh thông tin hậu cần chính là một vũ khí cực kỳ đáng giá.

Ngươi có thể thông qua lượng vũ khí đặt mua để phán đoán quy mô của cuộc chiến, ngươi thậm chí có thể kiểm soát toàn bộ cuộc chiến nếu nắm giữ hậu cần của hai bên.
Long chỉ cười không giải thích, nói bằng miệng không bằng chờ thành quả, để hắn chứng kiến tận mắt sẽ tốt hơn.
“Sau đó đại hoàng tử ăn thiệt thòi từ súng sẽ lại tìm tới chúng ta, mua súng để cân bằng sức mạnh từ vũ khí.

Rồi thì đến tam công chúa, và sẽ lan rộng ra khắp thế giới.

Nhị hoàng tử giống như một người giới thiệu vũ khí của chúng ta vậy.”
Hoa Nguyệt Ánh cho dù không hiểu gì về súng cũng có thể nhận ra vấn đề khi Văn Trung nhắc đến.
Long không thể không cảm thán năng lực của nàng, tuy một số thuật ngữ chưa được đúng lắm nhưng ngộ tĩnh lại thật kinh khủng.
“Không sai, đây là ý của ta.”
Long ném ánh mắt khen ngợi về phía Hoa Nguyệt Ánh.
“Nhưng điện hạ, ta nghĩ ngài quên mất một điều.”
Tuy vậy Hoa Nguyệt Ánh lại không vui vẻ, nàng nghiêm túc nhìn về phía Long.
Thấy thái độ của Hoa Nguyệt Ánh mày Long nhíu lại, hắn không biết nàng muốn nói gì.
“Ngài đã cân nhắc đến phản ứng của giới siêu phàm giả chưa.

Súng chống tăng xuất hiện không khác nào khiêu chiến địa vị của họ, họ sẽ để ngài yên sao.”
Long quả thật chưa nghĩ tới điều này, suy nghĩ của hắn vẫn còn bị giới hạn bởi thường thức của thế giới cũ, nếu không có Hoa Nguyệt Ánh có lẽ hắn đã bỏ qua vấn đề này.
“Việc này phải suy tính cẩn thận, tuy vậy bán súng cho nhị hoàng tử vẫn phải làm.”
Vấn đề đột nhiên xuất hiện khiến Long bối rối, hắn chưa nghĩ ra được cách vẹn cả đôi đường, xem ra phải chậm rãi xử lý vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui