Sắt Thép Ma Pháp


Long đã rời đi một thời gian nhưng Đỗ Phong Nam vẫn ngồi ngẩn người ở đấy, cả căn nhà trở nên yên ắng lạ thường.
“Chồng, anh đang nghĩ gì vậy? Nhưng người kia đâu.”
Tiếng gọi của vợ đánh thức Đỗ Phong Nam, hắn giật mình tỉnh lại cười trấn an nhìn vợ.
“Không có gì, sao em lại ra đây?”
Câu hỏi của Đỗ Phong Nam khiến vợ hắn đổi sắc mặt giận dỗi, nàng và con đã ở trong phòng một lúc lâu, thậm chí cả khi nàng tiếng động bên ngoài không còn.
Chờ quá lâu không thấy động tĩnh khiến nàng có chút lo lắng, nhưng chồng nàng lại dặn không được hắn gọi thì không rời khỏi phòng vì thế nàng tiếp tục đợi, cho đến khi không thể chờ được nữa thì nàng mới rón rén hé một góc cửa ra.
Kết quả là căn nhà trống trơn không một bóng người, còn chồng nàng thì ngồi trên cạnh bàn không động đậy như chết đứng vậy, hình ảnh đó khiến nàng hoảng sợ vội vã chạy đến gọi chồng.
Ai ngờ được chồng nàng lại không có chuyển gì, chỉ suy nghĩ quá chăm chú nên mới như vậy, nàng đương nhiên cực kỳ tức giận mắng chồng một trận.
Đỗ Phong Nam chỉ có thể ngồi yên chịu trận nghe vợ mắng, nhưng rất nhanh Đỗ Phong Nam đã tìm ra cách thoát thân, hắn làm bộ giật mình đứng thẳng dậy nói.
“Thôi chết, muộn rồi ta phải đi đây.

Có gì tối nay về chúng ta bàn bạc.”
Đỗ Phong Nam làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn nhanh chóng quay người chạy ra khỏi cửa.
“Nhớ mua rau với thịt đấy.”
Vợ Đỗ Phong Nam thấy chồng như vậy cũng không nói gì nữa, chỉ gọi với ra dặn dò.
“Rồi.”
Sau lưng tiếng vợ gọi nhắc nhở vang tới, hắn quay lại đáp một tiếng rồi rời đi.

Những ngày qua dân tị nạn vẫn tiếp tục đổ về thành Vĩnh Đông rất nhiều, các trại tị nạn được dựng rất nhanh xung quanh thành, quân đội cũng khó kiểm soát mọi chuyện với số lượng khổng lồ này cho dù bọn họ đã áp đặt rất nhiều mệnh lệnh khắt khe.
Văn Trung cũng nhìn ra được tình hình hiện tại, việc kiểm soát tất cả đã không còn khả thi, cuối cùng hắn chỉ có thể thỏa hiệp co lại lực lượng an ninh tập trung vào các trại tị nạn lớn gần tường thành, chấp nhận từ bỏ những trại tị nạn nhỏ cách xa tường thành.

— QUẢNG CÁO —
Vì thế khu vực ngoài thành tây hiện tại như chia làm hai thái cực một bên thì rất yên ổn do được quân đội kiểm soát, phần còn lại thì như một mớ bỏng bong loạn thất bát tao.
Có không ít dân tị nạn cho dù đã tới được thành Vĩnh Đông nhưng điều bọn họ muốn là vào được bên trong các trại tị nạn do phủ thành chủ quản lý, nơi an ninh được kiểm soát.
Hoàng Nhật Minh cũng không ngoại lệ.

Hắn năm nay hai mươi tư tuổi, đã là một thiếu niên trưởng thành.
Gia đình hắn vốn là một gia đình khá giả ở trấn Vọng Lăng, bố mẹ là người kinh doanh nhỏ có thể giúp hắn và em gái có một cuộc sống sung túc.
Đáng tiếc chiến tranh đã hoàn toàn phá hủy cuộc sống của hắn.
Hoàng Nhật Minh còn nhớ rất rõ ngày trấn Vọng Lăng bị cướp phá, một toán lính đã tiến vào cướp hết đồ trong nhà hắn, thậm chí bọn chúng còn muốn bắt cả nhà thành nô lệ, lúc đó cha mẹ hắn đã liều mình ngăn bọn chúng lại, câu giờ cho hắn mang em gái chạy đi.
Kể từ đó hai anh em đã không còn gặp lại cha mẹ của họ, khi Hoàng Nhật Minh quay lại căn nhà thì đã không còn ai, chỉ còn lại vài vết máu cháy đen trước cửa.
Hoàng Nhật Minh hiểu rằng có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội gặp lại cha mẹ nữa, hắn mang em gái đi cùng đoàn tị nạn vượt qua nhiều ngày mới có thể tới thành Vĩnh Đông.
Cứ nghĩ mọi thứ sẽ ổn sau khi tới được đây, nhưng hai anh em họ lại gặp phải vấn đề khác, bọn họ không thể vào được trại tị nạn do phủ hầu tước quản lý, lượng người xếp hàng chờ tới lượt dài tới nỗi Hoàng Nhật Minh cảm thấy vô vọng.
Nhưng hắn vẫn muốn vào được nơi đó, đơn giản là vì bên trong có trật tự, điều rất xa xỉ trong một trại tị nạn.
Đơn cử như nơi Hoàng Nhật Minh và em gái đang ở, đó là một trại tị nạn cực kỳ hỗn loạn, hằng ngày luôn có xô xát xảy ra và chắc chắn sẽ có người chết khiến Hoàng Nhật Minh phải sống trong lo sợ.
Đặc biệt là không ít kẻ bắt cóc người tị nạn bán cho lũ buôn nô lệ đang như hổ rình mồi, khiến Hoàng Nhật Minh cùng em gái phải luôn cảnh giác với mọi người xung quanh.
Lúc này trời vẫn chỉ mới tờ mờ sáng là thời điểm mọi người vẫn đang say giấc, nhưng Hoàng Nhật Minh đã thức dậy.
“Ngọc Trang dậy thôi, đến giờ rồi.”
Hoàng Nhật Minh nhìn em gái đang say giấc bên cạnh lên tiếng đánh thức
Hoàng Ngọc Trang rất nhanh cũng tỉnh dậy, nàng vươn người một cái rồi lấy hai bàn tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt lấm bùn của mình để có thể tỉnh táo hơn.

Hoàng Ngọc Trang năm nay đã mười chín tuổi là tuổi thanh xuân của một cô giá, nhưng trên mặt nàng lúc này lại không có chút son phấn nào thay vào đó là bùn đất đen xì trát đầy trên mặt.
Đây là cách tự vệ Hoàng Nhật Minh nghĩ ra trước lũ buôn nô lệ, những kẻ thường nhắm vào các thiếu nữ trẻ tuổi vì bọn họ rất dễ bán được giá cao, Hoàng Ngọc Trang tuy không phải tuyệt sắc giai nhân gì nhưng cũng coi như có chút nhan sắc, chỉ cần như vậy thôi là đủ để nàng lọt vào tầm mắt của bọn chúng.

— QUẢNG CÁO —
Anh, em hai người luôn có tìm mọi cách để biến mình trở nên vô hình trước mọi thứ.

“Đi thôi.”
Hoàng Nhật Minh thấy em gái đã hoàn toàn tỉnh táo thì nói một câu rồi đứng dậy đi ra căn lều được lợp bằng lá cây, phía sau Hoàng Ngọc Trang cũng vội vã đi theo.
Hai anh em rời khỏi lều thì trời vẫn còn tối, cả hai mem theo những tia sáng yếu ớt rời khỏi trại tị nạn.
Hai anh em chậm rãi vượt qua những túp lều lộn xộn trong trại tị nạn hướng về thành Vĩnh Đông đang chìm trong bóng tối ở xa.
Soạt, soạt!
Đột nhiên tiếng lá cây khô bị dẫm lên lọt vào tai hai anh em khiến cả hai giật mình đứng lại.
Hoàng Nhật Minh còn quay người lại ra hiệu cho em gái không được lên tiếng, rồi cúi thấp người xuống.

Hoàng Ngọc Trang phía sau thấy vậy cũng làm theo anh trai nhẹ nhàng cúi người xuống cố gắng không phát ra tiếng động.
Những ngày qua hai anh em luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh vì thế bọn họ trở nên nhay cảm với các bất thường xung quanh.
Từ phía sau một căn lều lá Hoàng Nhật Minh cảnh giác thò đầu ra nhìn về hướng âm thanh phát ra, nhưng do trời quá tối cùng khoảng cách xa hắn không thấy gì khác ngoài những bụi cây.
Soạt, soạt!
Lại là âm thanh lá cây bị dẫm lên, Hoàng Nhật Minh không biết có bao nhiêu người đang nấp ở đó nhưng hắn vẫn có thể đoán được có không dưới hai người đang lén lút tới gần trại tị nạn.
Giờ này lại có người lén lút tiếp cận trại tị nạn hai anh em không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được những kẻ đang tới là ai, cả hai nấp sau lều tranh không dám di chuyển.
Thì thầm!
Tiếng lá khô bị dẫm lên càng lúc càng gần, hai anh em thậm chí đã có thể nghe được tiếng nói chuyện của đám bắt cóc, nhưng vì bọn chúng chỉ thì thầm với nhau nên cả hai chỉ có thể nghe được những từ ngữ đứt quãng.
Hai anh em đã không còn chú ý đến nội dung câu chuyện của bọn bắt cóc, hai người giờ đây đang trở nên lo sợ chỉ mong lũ bắt cóc không nhìn thấy cả hai.
Cả hai cố gắng cúi người thật thấp nép sát vào một bên lều tranh cố gắng che đi sự có mặt của mình, khuôn mặt của cả hai bị che lấp bởi bóng tối khiến người khó mà nhìn được biểu cảm của họ, nhưng tiếng tim đập ngày một nhanh cũng đã có thể hiểu được hai người đang hồi hộp như thế nào.
— QUẢNG CÁO —
Bây giờ phải làm sao? Hoàng Nhật Minh tự hỏi.
Hắn không thể ngồi yên chờ chết như vậy được, tiếng bước chân đã ngày một gần, vị trí của hai anh em rất gần những bụi cây, cho dù trời vẫn còn tối nhưng nếu đám người đó đến bụi cây trước mặt phóng ánh mắt ra khỏi bụi cây thì có thể nhìn thấy hai anh em đang nép người trên khu đất trống.
Hoàng Nhật Minh sợ hãi, hắn không biết phải làm sao trong tình huống này.
Nếu như…nếu như hắn và em gái bị phát hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra, Hoàng Nhật Minh không dám nghĩ.
Không lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây sao? Không lẽ đi đến cuối cùng hai anh em hắn vẫn phải trở thành nô lệ sao? Không lẽ cái chết của cha mẹ trở nên vô ích sao?
Những câu hỏi liên tục nảy ra trong đầu Hoàng Nhật Minh, nhưng hắn đã không thể trả lời, hắn cũng không biết câu trả lời, những gì hắn có thể làm là cầu nguyện, cầu nguyện đấng tạo hóa bảo vệ hai anh em hắn.
Nấp phía sau anh trai Hoàng Ngọc Trang cũng biết lũ bắt cóc đang tới gần nàng không dám lên tiếng chỉ có thể nắm chặt góc áo của anh trai.
Đối với nàng góc áo anh trai giờ đây chính là một cột trụ chống trời, có thể bảo vệ nàng khỏi bất cứ nguy hiểm nào, việc của nàng chỉ là giữ chặt góc áo đó là được.
Nhưng Hoàng Ngọc Trang đâu biết rằng anh trai nàng đang sợ hãi tới nhường nào, anh trai nàng giờ đây chỉ có thể cầu xin đấng tạo hóa vươn tay cứu giúp hai anh em họ.
Tiếng bước chân đã tới rất gần, nhưng nó đột nhiên dừng lại.
Hoàng Nhật Minh tuy rất sợ hãi nhưng vẫn thò đầu ra nhìn về nơi tiếng bước chân dừng lại.
Chỉ thấy từ bên trong bụi cây bóng người lần lượt bước ra, chúng không dừng lại mà tiếp tục tiến lên.
Hoàng Nhật Minh hoảng sợ thụt đầu lại, những tên bắt cóc không hề phát hiện ra hai anh em mà tiếp tục tiến tới đi vào trại tị nạn, chúng vượt qua hai anh em chỉ cách một túp lều, nhưng nó cũng là quá đủ để cả hai thoát khỏi nguy hiểm.
Những tên bắt cóc tiếp tục đi sâu vào trại tị nạn, chúng dừng ở một túp lều gần trung tâm quan sát một lúc rồi tiến vào bên trong.
Trời quá tối để hai anh em có thể nhận ra lũ bắt cóc đang ở đâu, và cả hai cũng không quan tâm việc đó, cả hai chỉ biết rằng lần này mình đã thoát một kiếp.
Hoàng Nhật Minh không chần chừ nữa, nắm lấy tay em gái chạy ra khỏi trại tị nạn hướng về thành Vĩnh Đông ở phía xa, mặc cho những chuyện đang xảy ra phía sau lưng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui