Sát Thủ Của Mùi Hương

Tại Diệp Gia, trời đã chiều, ánh mặt trời dần lặn xuống, màn đêm lại bao phủ lấy cả ngôi nhà như mọi khi.

Có một tên người làm bước ra từ phòng giặt ủi, trên tay hắn ta là một chiếc áo khoác nam bằng vải lạnh màu đen được xếp rất ngay ngắn gọn gàng. Hắn đi trên hành lang, tình cờ Tiểu Nhất cũng đang đi tới đối diện hắn, anh sẽ không chú ý nếu như hắn không cầm chiếc áo đó kia ra vẻ cẩn thận, vì tránh để áo nhăn nheo nên tên đó đã phải dùng cả hai tay nâng niu chiếc áo rất kĩ lưỡng như nâng vàng, vừa lướt qua thì anh sực ngạc nhiên, bèn quay lại nhìn bóng lưng đang đi của tên người làm đó lên tiếng

"Này"

Tên kia nghe thấy, bèn quay lại ngạc nhiên hỏi

"Ơ sao vậy? Anh gọi tôi à?"

Tiểu Nhất bước tới, ánh mắt nhìn chầm chầm vào cái áo đen trên tay hắn ta, bật tra hỏi

"Cái áo này là của ai vậy?"

Tên kia cũng ngờ nghệch, đành thật thà đáp

"À, cái áo này mấy hôm trước tiểu thư có mang đến phòng giặt ủi nhờ giặt hộ, và nói chiều sẽ tự mình đến lấy, nhưng kể từ khi cô ấy bị bắt cho đến nay chiếc áo này vẫn còn nằm trong phòng giặt nên bây giờ tôi định mang nó vào tủ đồ bảo quản đằng trước tạm cất giữ"

Nghe vậy Tiểu Nhất sực ngạc nhiên, bèn vội lên tiếng

"Đưa cho tôi xem"

"Ơ...được thôi"

Tên kia bật phút lưỡng lự cũng đành đồng ý, bèn đưa chiếc áo đó cho Tiểu Nhất xem thử. Lúc này anh xem qua chiếc áo một lúc mới cảm thấy kì lạ, tâm trí bắt đầu nổi hứng suy nghĩ

(Đây rõ ràng là áo của đàn ông, tại sao Tinh Nhiên tiểu thư lại có áo của đàn ông chứ? Lại còn mang vào phòng giặt ủi nhờ giặt hộ, rốt cuộc chiếc áo này là của ai?)

Nghĩ xong anh nhìn tên kia lên tiếng

"Chiếc áo này tôi sẽ giữ, chờ đến khi Tinh Nhiên tiểu thư trở về tôi sẽ tận tay đưa cho cô ấy"

"Nếu vậy cũng tốt, phiền anh rồi"

Tên kia cười hiền, cũng không mấy quan tâm đến vì sao Tiểu Nhất lại yêu cầu như vậy, rồi hắn cứ thế quay lưng bỏ đi.

Tối hôm đó, có một cơn mưa rào lớn không dứt, phủ át mọi thứ tiếng động bên ngoài.

Trên dãy hành lang tối tăm, Tiểu Nhất cầm đèn pin đi kiểm tra. Đến một góc cầu thang thì sực dừng chân, vì anh phát hiện khắp chỗ này đều có tàn thuốc lá hút dang dở và bị vứt lung tung nơi này. Anh thấy lạ, vì nơi đây rất ít ai qua lại, đèn bố trí trên tường cũng đã hư nhiều năm không được tu sửa.

Nhìn thấy góc cầu thang này anh mới nhớ ra, ngày hôm đó anh đã đuổi theo một tên lạ mặt chạy đến đây và hắn đã leo lên cầu thang này bỏ trốn mất. Anh định đuổi theo nhưng lại nghe thấy tiếng thét của Tiểu Cường khi bị trúng độc phát lên từ phòng khách nên lập tức quên đi tất cả mọi chuyện.

Lúc này anh mới nhớ, cái áo đen mà anh thấy lúc chiều và cái áo của tên lạ mặt đó hoàn toàn giống nhau y như đúc, đơn giản vì áo chỉ có mỗi màu đen và không có chi tiết gì khác nên khiến anh nhớ rất rõ.

Anh thầm nghi hoặc lẩm bẩm

"Phải rồi, cái áo của Tinh Nhiên tiểu thư sao lại giống với cái áo của tên đó như vậy? Chắc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, làm sao mà cô ấy có thể quen biết tên đó được, điều mình nghi ngờ nhất là Tiểu Hổ, khi mình cố tra hỏi mọi chuyện về tên đó thì hắn lại phớt lờ rồi chạy đi, nhất định là có điều gì đó mờ ám"

Anh chỉ vừa suy nghẫm tự hỏi một lúc, bất chợt có các tiếng bước chân từ đâu đó vang lên ngày càng rất gần, Tiểu Nhất sực giật mình, anh nhận ra tiếng động đó từ trên cầu thang phát xuống, và đang dần dần đi xuống chỗ anh, nhanh trí anh đã nấp dưới góc cầu thang kia để thử xem nửa đêm mưa to gió lạnh, ai lại còn đi loanh quanh chỗ vắng người này.


Và rồi bóng lưng người kì lạ đó cũng hiện ra, lại còn dừng chân ngay chỗ bị vứt các tàn thuốc lá Tiểu Nhất nhìn thấy lúc nãy. Tiểu Nhất lấp ló người ra quan sát, mới thấy người đó đang cầm điện thoại rồi ấn gọi cho ai đó không rõ, lại còn bật loa ngoài khiến anh có thể nghe thấy cả giọng người kia nói chuyện.

"Alo, là tôi đây, mọi chuyện đã tới đâu rồi?"

Tước Thần hỏi, giọng từ điện thoại cũng phát ra, có vẻ như đó là giọng của Phong Tề Dật, anh ta đang ngồi trong phòng, vừa nhấp chiếc laptop của mình vừa tra bản đồ đáp

"Tôi tìm thấy rồi, có một đoạn đường không có camera quan sát, nghe bảo có ai đó đã cố tình dùng sơn đen phủ lấy mặt kính camera, đó có thể là nơi bọn thủ hạ của A Lạc bắt cóc Tinh Nhiên đấy"

Nghe vậy Tước Thần cười nhạt

"Cảm ơn, vất vả cho anh rồi"

Phong Tề Dật bật cười, cầm điện thoại bảo

"Thế bây giờ anh sẽ đến đoạn đường đó nhỉ? Yên tâm, tôi sẽ giúp anh tìm ra Tinh Nhiên càng sớm càng tốt"

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Tước Thần tắt máy đi, bất ngờ lên tiếng

"Anh đã nghe thấy hết rồi nhỉ?"

Tiểu Nhất giật mình, bèn bối rối nấp sau góc cầu thang tối tăm, thầm nghĩ

(Hắn đã phát hiện ra mình ư?)

Tước Thần lại đưa ánh mắt nhìn góc cầu thang tối tăm đó, vì lúc nãy khi từ cầu thang phía trên đi xuống, anh đã thấy ánh sáng của đèn pin nhấp nháy phía dưới, và rồi nhanh chóng bị tắt đi, anh đoán có người nhưng vẫn ung dung thản nhiên lộ diện trước người đó, còn cố tình bật loa ngoài điện thoại cho người đó nghe.

Lúc này Tiểu Nhất đắn đo một lúc, mới chịu bước ra ngoài đối mặt với Tước Thần, bóng dáng anh rời khỏi góc cầu thang tối, cơn mưa bên ngoài không biết đã tạnh đi lúc nào, chỉ có mấy giọt nước từ lá cây bên ngoài cứ đung đưa rơi xuống đất, vì cả không gian bây giờ chỉ còn tiếng "tách tách" của nước mưa, vắng lặng lại yên tĩnh.

Tiểu Nhất đứng cách Tước Thần 2m, tuy nhiên chỉ có thể nhìn thấy bóng hình anh, vì chỗ này tối như mực, nhờ có ánh trăng từ khung cửa kính dài 1m gần đó soi vào, mới thấy được một tí ánh sáng xanh đen của màn đêm, anh bật hỏi

"Sao anh lại biết tôi nấp ở trong này?"

Tước Thần cười nhạt, không đáp câu hỏi dư thừa đó, chỉ hỏi ngược lại, tự mình thừa nhận.

"Anh đã nghe hết rồi chứ? Cuộc điện thoại vừa rồi, tôi đang nói chuyện cùng Phong Tề Dật"

Nghe vậy Tiểu Nhất sực ngạc nhiên

(Phong Tề Dật, là người đứng thứ ba trong Tứ bang, chuyên thu thập tin tức và vị trí các tội phạm đang trú ẩn rất chính xác, nghe nói anh ra thậm chí còn hợp tác với cảnh sát để tìm ra các nghi phạm bỏ trốn, hơn hẳn lâu lâu còn sang đây chơi cờ cùng ông chủ Diệp, mà khoan đã, tại sao hắn ta lại nói cho mình biết chuyện này chứ?)

Tiểu Nhất ngạc nhiên thầm nghĩ một lúc, sau đó bèn nheo mày hỏi

"Sao anh lại nói cho tôi nghe chuyện này? Hơn nữa anh và Tinh Nhiên tiểu thư có quan hệ gì?"

Tước Thần xoay lưng đi, lạnh lùng đáp

"Câu hỏi này tôi không nhất thiết phải trả lời, ngược lại tôi thừa biết anh là ai?"

Nghe vậy Tiểu Nhất bật kinh ngạc, Tước Thần nghoảnh mặt lại nhìn anh bằng một ánh mắt như đã biết tất cả.


Tiểu Nhất bèn bật cười nhẹ, không hiểu chuyện gì nên nheo mắt hỏi

"Anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Thậm chí tôi còn không biết anh là ai? Có quan hệ gì với tiểu thư nhà chúng tôi, lại còn lén lút sống ở đây một thời gian qua, nếu tôi nói chuyện này với ông chủ Diệp, anh sẽ bị tình nghi nhất về vụ bắt cóc Tinh Nhiên tiểu thư đấy"

Tước Thần chỉ nhắm mắt cười như không cười, thoạt đáp

"Tôi chỉ nói như vậy thôi, với lại không lí nào...tôi lại đi bắt cóc người con gái tôi xem như sinh mạng của mình"

Tiểu Nhất sực ngạc nhiên

"Nói vậy...anh chính là..."

( Không lẽ đây chính là người bạn trai bí mật mà mọi người hay đồn đại của Tinh Nhiên tiểu thư, không còn nghi ngờ gì nữa, cái áo đen hôm đó Tinh Nhiên mang vào phòng giặt nhờ giặt hộ, chính là của hắn)

Nghĩ xong, Tiểu Nhất bật cười nhạt, khẽ đáp

"Xem ra tôi đã hiểu lầm anh, Hàn Tước Thần"

Tước Thần bật ngạc nhiên, cau mày hỏi

"Sao anh lại biết tên tôi?"

Tiểu Nhất bật cười nhạt trả đũa

"Câu hỏi này của anh, tôi không nhất thiết phải trả lời"

...

Sáng hôm sau, A Lạc vứt cho Thiển Linh một túi đồ vào người, sau đó ngồi xuống sofa bảo

"Thay đi"

Thiển Linh ngạc nhiên, bèn mở túi đồ ấy ra, bên trong là một bộ tóc giả cùng với một bộ đồ khá quen, cô nhìn hắn nheo mày hỏi

"Cái này là gì?"

A Lạc gác chân này lên chân kia, giương ánh mắt giễu cợt nhìn cô đáp

"Đây là đồ được làm giống với thứ vải trên người Hạ Tinh Nhiên đang mặc, cô sẽ phải cải trang thành cô ta sau đó đi loanh quanh những chỗ đông người, nhằm để cho họ tưởng rằng, Hạ Tinh Nhiên không hề bị bắt cóc"

Thiển Linh kinh ngạc, bèn nheo mày hỏi tiếp

"Nhưng tại sao lại là tôi chứ?"

A Lạc bình thản đáp

"Vì dáng người cô khá giống với cô ta, chỉ cần cải trang một chút sẽ giống hệt như đúc, nhanh đi"


Hắn ra giọng thúc giục, Thiển Linh khó hiểu thầm nghĩ

(Hắn đã cho người bắt cóc Hạ Tinh Nhiên chốn đông người, bây giờ lại dùng mình cải trang thành cô ta để giúp hắn tránh tội lỗi sao? Dù sao cũng tốt, lần này mình có thể ra ngoài tự do, mình sẽ tìm cách trốn thoát khỏi hắn)

Một lúc sau, Thiển Linh đã cải trang xong, cô bước ra, A Lạc ngồi ở sofa mới thật sự ngạc nhiên, hắn nhìn từ đầu tới chân cô, vì bây giờ trông cô không khác gì Hạ Tinh Nhiên hàng thật.

A Trạch đứng bên cạnh cũng khá ngạc nhiên thay, bèn lên tiếng

"Giống quá"

A Lạc chỉ nhếch môi, ra giọng bảo

"Ta đoán không sai, nhất định cô ta thay đổi sẽ rất giống Hạ Tinh Nhiên, bây giờ thì làm theo kế hoạch đi, hãy dẫn cô ta đến những nơi đông người"

A Trạch tuân lệnh, liền đi cùng Thiển Linh ra ngoài chỗ đậu xe.

Một lúc sau Thiển Linh ngồi trên xe mới cảm thấy nghi hoặc, vì bây giờ cô chỉ đi cùng mỗi A Trạch, hoàn toàn không có đến tận một đám người mà cô đã thầm nghĩ.

(Kì lạ, A Lạc chỉ cho mỗi A Trạch lái xe đưa mình đi, hắn không sợ mình bỏ trốn thật sao?)

Xe vừa dừng tại trung tâm mua sắm, A Trạch mới lên tiếng

"Ra ngoài đi, cô sẽ phải đi xung quanh nhằm để mọi người nhìn thấy cô, càng nhiều càng tốt"

Thiển Linh bèn mở cửa xe, cô bước xuống nhìn A Trạch bật hỏi

"Nhưng chỉ mình tôi sao? Anh không đi cùng à?"

A Trạch đáp gọn, không thèm nhìn cả mặt Thiển Linh trả lời.

"Không"

Thiển Linh sực có chút thầm mừng, nhưng cô lại không tỏa ý đó ra bên ngoài để A Trạch thấy, bèn quay lưng bảo

"Vậy tôi đi đây, tạm biệt"

Thấy Thiển Linh đã đi vào trung tâm mua sắm, A Trạch mới cầm điện thoại gọi cho A Lạc, lên tiếng

"Kế hoạch đã vào bước một, cô ta đã vào trong rồi"

Lúc này A Lạc chỉ việc ngồi tại chỗ trên sofa, quan sát mọi hành động của Thiển Linh từ chiếc máy nghe lén đeo trên tai, vì không phải ngẫu nhiên hắn lại thả cho Thiển Linh đi tự do như vậy, hắn cầm điện thoại cười nhạt bảo

"Rất tốt, trở về đi"

A Trạch ngạc nhiên vọng giọng ra điện thoại hỏi

"Ơ vậy không lẽ anh định cho cô ta đi tự tung tự tác sao? Nhỡ cô ta bỏ trốn thì..."

A Lạc cắt lời, môi cong nhẹ, hàm ý sắc bén giàn tà đáp

"Yên tâm, ta đã lo liệu tất cả, giờ thì chỉ cần theo như đúng kế hoạch thôi"

...

Lúc này Thiển Linh đi dọc quanh trung tâm mua sắm, đúng là có nhiều người nhìn cô bằng một ánh mắt ngạc nhiên không tưởng, cô lấy tay che bên má mình, thầm nghĩ

(Không ngờ cải trang thành người nổi tiếng sẽ có cảm giác như này, tên A Lạc đó thật mất cảnh giác, mình sẽ trốn khỏi tay hắn thôi)


Tại Diệp Gia, bất chợt ông chủ Diệp hay tin có người nhìn thấy Tinh Nhiên xuất hiện tại trung tâm mua sắm, thậm chí cô còn không mang kính râm hay mũ để che mặt mà thản nhiên đi xung quanh, làm mọi người chú ý càng lúc càng nhiều.

Ông chủ Diệp cảm thấy lạ, bèn cho người đến trung tâm đó đưa cô về một cách nhanh chóng.

Khi Thiển Linh vừa rời khỏi thang máy, bất ngờ có vài tên kì lạ đứng chặn trước thang máy khiến cô nheo mày cảnh giác, bèn lấp mấp hỏi

"Các người...các người là ai?"

Cô lo lắng, sợ đây là người của A Lạc được cử đến giám sát hoặc bắt mình về, nhưng có lẽ không phải. Một tên trong số đó bỗng lên tiếng

"Tiểu thư, ông chủ Diệp có lệnh nhờ bọn tôi đến đưa cô về"

Nghe vậy Thiển Linh sực ngạc nhiên

(Ông chủ Diệp là ai vậy? Nghe có vẻ như ông ta là người thân của Hạ Tinh Nhiên, nếu mình theo họ trở về, nhỡ bị bại lộ thi toan mất, nhưng mình có thể lợi dụng điểm này để có nơi nương náo, dù sao nhà mình bây giờ cũng bị cảnh sát phong tỏa cả rồi, mẹ thì đang ngồi tù, mình trở về đó nhất định sẽ bị A Lạc bắt lại)

Sau khi suy nghĩ mọi chuyện, cô theo người của ông chủ Diệp trở về Diệp Gia.

Bước tới cửa, cô được người của ông chủ Diệp đưa vào trong. Khi Thiển Linh đi vào, mọi phong cảnh hiện tại đều làm cô cảm thấy choáng ngộp. Có rất nhiều người bên trong đều đang đứng trò chiều bỗng chốc nhìn sang cô bằng những ánh mắt ngạc nhiên, trong số đó có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở sofa, bộ dạng khá quyền lực bỗng đứng dậy, trầm giọng lên tiếng

"A Nhiên, là con thật sao?"

Thiển Linh kinh ngạc, bất chợt nhận ra người đàn ông này, đó chính là người trong tấm ảnh mà A Lạc mang tới đưa cho mẹ cô xem hôm đó, nhưng mẹ cô đã nhanh chóng phủ nhận nói rằng không quen biết ông ta, bây giờ cô mới tận mắt chứng kiến, không sai, chính là ông ta.

Ông chủ Diệp tiến tới, lại hỏi

"Đúng là con rồi, con đã đi đâu suốt bốn ngày nay, tưởng rằng con đã bị bắt cóc ở trung tâm mua sắm nên hôm đó ai cũng ráo riết đi tìm"

Thiển Linh sực bất giác nghĩ

(Dựa theo sự quan tâm của ông ta, rất có thể ông ta là ba của Hạ Tinh Nhiên chăng? Khoan đã nếu mình ở lại đây, mình có thể biết quá khứ của ông ta và mẹ mình như thế nào? Rốt cuộc khi xưa đã có chuyện gì mà lại khiến mẹ phủ nhận sự quen biết với ông ta như vậy?)

"Thật ra con đã bị A Lạc bắt giữ, rất may khi hắn không cảnh giác con đã trốn thoát được"

Cô tìm cớ trả lời, ông chủ Diệp bỗng kinh ngạc

"Vậy sao?"

Rồi ông hạ giọng mỉm cười bảo

"Dù sao ta cũng rất vui vì con đã trở về nhà an toàn, mau lên phòng tắm rửa sạch sẽ sau đó xuống dùng cơm, kể lại cho ta nghe toàn bộ mọi chuyện bốn ngày qua nhé"

Thiển Linh gật đầu, nhưng vì cô không biết phòng của Tinh Nhiên chính xác ở đâu, nếu không cẩn thận một chút sẽ bị bại lộ, cô nhanh trí, bèn ngã xuống đất vờ như ngất xỉu. Thấy vậy ai nấy đều kinh hoảng, trong khi đó Tiểu Nhất đã vội chạy ra đỡ cô ngồi dậy liên tục gọi

"Tinh Nhiên tiểu thư, cô sao vậy?"

Bất ngờ anh nhìn thấy có các dấu vết bầm trên cổ và vai cô, anh kinh ngạc, hai mắt giản to, lên tiếng

"Ông chủ, trên cổ và vai cô ấy..."

Ông chủ Diệp cúi xuống thoạt nhìn, bất ngờ ông giật bắn người, từng vết bầm chưa tan hết khi Thiển Linh bị năm tên đòi bại kia làm nhục vẫn còn in chưa mất hẳn. Vì thế điều này làm ông chủ Diệp lầm tưởng trong thời gian Tinh Nhiên bị bắt, cô đã bị làm gì đó không hay.

Thấy vậy chợt ông ra lệnh

"Mau bế con bé lên phòng, hãy gọi bác sĩ đến đây kiểm tra đi"

Tiểu Nhất tuân lệnh, bèn bế Thiển Linh lên tay rồi bước đi mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận