Sát Thủ Của Mùi Hương

Từ ngày đó đến nay đã trôi qua một tuần, Trúc Nhi và Chính Lâm cứ như hai người xa lạ, ngoài công việc ra thì chẳng còn gì để nói, việc ai nấy làm, thật quá ngột ngạt.

Khi bên trong căn phòng làm việc trống vắng ngập thoang thoảng mùi hương máy lạnh ấy, không biết Chính Lâm đã cắm mắt chăm chú vào đống tài liệu trên bàn suốt bao lâu nên toàn thân đã hơi co cứng mệt mỏi, và việc ngay lúc này như thường lệ mỗi buổi sáng và chiều tối, anh sẽ có ngay một cốc cafe nóng do chính tay Trúc Nhi pha lấy để trên bàn mà không cần phải nhắc nhở dù chỉ một câu, vì thói quen của anh, đố ai hiểu rõ bằng cô thư kí lạnh nhạt này. Nhưng có vẻ hôm nay có chút khác hẳn đi vì từ sáng tới giờ anh chẳng thấy nỗi mặt mũi cô đâu cả. Trong lòng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cố gắng tập trung vào công việc để hoàn thành các dự án cho ngày mai nên trông anh khá bận rộn, chả muốn quan tâm gì đến dù cho có cafe hay không, và rồi...

"Cốc cốc cốc". Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên làm Chính Lâm sực ngưng bút, vì rất ít người có thể đến phòng làm việc của anh nên anh cũng thừa biết Trúc Nhi đang đứng bên ngoài, lòng bắt đầu bồn chồn bối rối, anh liền nhanh chóng dùng chiếc lược cất dưới hộc bàn chải chuốc tóc qua lại. Sau đó tiếp tục loay hoay lục thêm hộc tủ thứ hai lấy ra một lọ nước hoa xịt khắp cả người đến mức nồng nặc thơm phức. Vội chỉnh thái độ nén lòng mình, mắt anh định thần ra vẻ tập trung vào giấy tờ trên bàn làm việc, ảm đạm lên tiếng

"Vào đi"

Nghe thấy giọng anh phản hồi, Trúc Nhi vặn nhẹ cửa của căn phòng làm việc ấy, nhìn vào bầu không khí bên trong đúng là có hơi trở nên khác hẳn ngày thường. Nhưng cái mùi nước hoa nồng nặc này làm cô phải dị ứng mà hắt hơi một tiếng, che mũi nghĩ

(Mùi này chẳng phải mùi nước hoa sao? Chính Lâm cậu ấy sắp định đi đâu mà lại dùng nước hoa nồng đến thế này?)

Cô nhìn Chính Lâm đang ngồi giữa căn phòng làm việc, lòng nghi hoặc quan sát vì đầu tóc anh hôm nay giống như vừa được chải gọn đi nên khá suôn mượt, không giống như những ngày cô mở cửa đi vào bất ngờ, kết quả bộ dạng Chính Lâm mà cô thường hay thấy là một chàng trai với mái tóc rối tung lên sau khi vừa vùi đầu vào công việc đến mức chán ngắt, vì thế anh đã dùng hai tay vò khắp đầu cổ mình nhăn mày cáo mặt, trông ngóng xong hết công việc để được cùng cô đi ăn tối trong khi các tài liệu kiểm tra và chưa kí tên đã dày đặc đến mức chồng lên nhau khá ngán ngẩm.

Thấy anh đang chăm chú bận rộn công việc, cô bước tới mấp môi, trên tay lại cầm thêm một sấp tài liệu khác tiến tới bàn anh đang ngồi, cúi đầu nói

"Nhạc Tổng, đây là tài liệu của ngày hôm nay, mời ngài xem qua"

Trúc Nhi vừa dứt lời, tuy nhiên anh vẫn cứ cắm mắt viết sổ sách trên bàn mặc cho cô đang nói, thấy anh im lặng dần thì cô bật ngượng nên để tài liệu phía bên cạnh bàn anh nói tiếp

"Vậy tôi để nó ở đây, một lát nữa...ngài xem quá nhé"

Sau đó cô nhanh chóng quay lưng đi để tránh khỏi bầu không khí căng thẳng này, anh không nói cũng không đáp, cũng chẳng cần biết cô nói gì, nhưng khi cô vừa quay lưng đi, anh đã dừng bút trên tay, ngẩn mặt nhìn Trúc Nhi lên tiếng

"Khoan đã"

Nghe thấy tiếng anh, cô bật đứng lại quay mặt gượng hỏi

"Có...có chuyện gì sao?"

"Pha cho tôi cốc cafe"

Anh lạnh nhạt đáp một câu, sau đó chuyển mắt sang chăm chú vào màn hình laptop bên cạnh. Thấy thái độ anh giống như chẳng còn quan tâm đến cô nữa nên Trúc Nhi có phần hơi hụt hẫn, đành gật đầu hỏi

"Vâng, ngài vẫn thích...cafe nhiều đường nhỉ?"

Chính Lâm lại vùi mắt vào sổ sách, vừa viết vừa trả lời

"Không, hôm nay tôi muốn uống cafe đắng, nó y như tâm trạng của tôi lúc này vậy"

Cô bật ngạc nhiên, đành cúi mắt hỏi

"Là tại tôi sao?"

Anh im lặng hờ hững, cô bèn quay mặt đi tiếp lời

"Vậy tôi sẽ pha cafe, Nhạc Tổng đợi một lát nhé"

Nói xong cô liền đi ra cửa mất thì anh cũng vừa dừng chiếc bút đang nhủ mực động một ít trên ngòi. Bèn đập lưng ra chiếc ghế xoay phía sau ngẩn mặt trên trần nhà, thở một hơi dài trong sự ngột ngạt căng thẳng. Vì tâm trí cứ lao đao quanh quẩn mỗi chuyện của cô gái ấy, anh đã viết nhầm ba chữ " Đường Trúc Nhi" vào khắp các trang tài liệu trên bàn.

"Hỏng rồi, tệ thật, sao mình có thể hồ đồ đến vậy chứ?"

Anh cầm hai ba tấm giấy tờ lên, vẻ mặt chán chường than vãn. Chỉ tự hỏi nếu như cứ gặp nhau mỗi ngày như thế, liệu bản thân anh có chịu đựng được hay không?

Nhưng đúng là hết chuyện này lại đến chuyện khác, hôm nay Tống Lục Tài lại đến công ty anh làm loạn, hắn thậm chí còn dẫn theo cả đám người phía sau tiến vào khắp các văn phòng phá hoại làm ai nấy đều hoang mang sợ hãi. Vừa nghe tin hắn đến phá rối, anh đã tức giận đi từ phòng làm việc của mình rồi tiến thẳng xuống tầng một gặp hắn cho rõ chuyện.

Bước xuống hành lang, chứng kiến đống đổ nát từ các chậu cây trang trí, tàn thuốc vứt lung tung do hắn và đám thuộc hạ làm ra khiến anh không khỏi bứt xúc. Vừa đứng trước cửa của một văn phòng nhân sự mở toan toác, đi vào đã thấy tên Tống Lục Tài ngang ngược túm cổ áo một nhân viên văn phòng sợ sệt, thấy vậy anh lên tiếng hỏi lớn

"Tống Lục Tài, mày muốn chết hay sao mà dám đến công ty tao làm loạn?"

Nghe thấy giọng anh, hắn động đậy hai mắt liên liếc qua lại, buông cổ áo nam nhân viên kia ra rồi nhìn anh bằng một thái độ hênh hoang cười cợt

"Nhạc Chính Lâm, mày tưởng chuyện hôm đó đã chơi tao một phen thì tao sẽ bỏ qua chắc, mày nên nhớ động tới Tống thiếu này thì đừng nghĩ sẽ được sống an nhàn"

Chính Lâm nắm chặt hai lòng bàn tay mình, nheo mày nhìn hắn hỏi

"Thế mày muốn gì?"

Hắn bật cười đáp

"Số vũ khí tao đã bỏ lại đây tổn thất không nhỏ đâu, mày nên bỏ một chút tiền ra đền bù đi chứ hả?"

Chính Lâm bật cười nhạt

"Vậy sao? Với chút tiền mỏn mọn này thì có là gì, với lại tao thừa biết hôm nay mày không phải đến vì số vũ khí đó, mày rốt cuộc muốn gì?"

Tống Lục Tài tiến tới Chính Lâm vài bước, hai người nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn, không ưa cũng không thích. Nào ngờ thân hình cao lớn của hắn đã áp đảo đi chiều cao của Chính Lâm tận 10cm, và anh chỉ có thể ngước lên nhìn gương mặt vênh váo của hắn trong sự khó chịu. Ai bảo tên họ Tống kia lại cao gần tới 1m9, tự hỏi rốt cuộc hắn ăn cái giống gì mà lại cao hơn người bình thường thế này.

Tống Lục Tài bắt đầu vểnh đôi lông mày lên, đưa cặp mắt tinh răng nhìn trực diện Chính Lâm mà nghiêng đầu

"Nếu không nhờ bạn gái mày năm đó vác mặt đến cầu xin tao bỏ qua cho mày thì mày nhắm mày có ngày hôm nay không?"

Nghe vậy Nhạc Chính Lâm bật ngạc nhiên, bèn nheo mày hỏi

"Mày nói gì vậy?"

Hắn cười cợt, ngẩn mặt lên trần nhà, đưa bàn tay che mặt lại nói

"Mày đúng là không biết chuyện, nhiều năm trước cô ta đã vác mặt lên sân thượng ở trường rồi quỳ xuống cầu xin tao bỏ qua cho mày đấy, nhưng do Tống thiếu tao còn chút tình người nên mới chấp nhận lời thỏa thuận của cô ta, nếu không cái ngày mày đánh thắng tao trước trường, mày nhắm tao sẽ bỏ qua cho mày chắc"

Chính Lâm bật cắn răng, bèn hỏi

"Cô ấy đã thỏa thuận cái gì với mày? Mày đang nói dối phải không?"

Tống Lục Tài nhe răng nhẹ, đưa cặp mắt gian tà đáp

"Cô ta đã trở thành người phụ nữ của tao, cũng chỉ để bảo vệ tính mạng của mày đấy thằng ngu"

"Mày đang nói bậy cái gì vậy?"

Không thể kìm nỗi sự tức giận, Chính Lâm đã nắm chặt lòng bàn tay mình bất ngờ đấm mạnh vào mặt hắn một phát trước bao người đứng nhìn, sau đó gào lớn

"Mày chỉ giỏi bịa chuyện thôi, tao cấm mày nói xấu cô ấy dù chỉ một câu, thằng khốn"

Vừa ăn quả đấm của Chính Lâm, hắn đã ngã lùi về phía sau rồi đập mạnh lưng vào cạnh bàn làm việc của nhân viên, sổ sách và giấy tờ trên bàn cũng vì thế mà bay khắp lung tung ra đất. Đôi chân hắn loạng choạng, giẫm cả giày vào những giấy tờ dưới chân, rồi ôm mặt cười lớn

"Haha, mày tin bạn gái mày quá đấy, à mà quên, tao nghe nói mày theo đuổi cô ta suốt những năm trung học, tới bây giờ vẫn bị từ chối, thật là thất bại"

Bỗng những người nhân viên vây quanh đó bắt đầu che miệng nhau xì xào, đúng là việc anh theo đuổi Trúc Nhi họ đã biết từ lâu, nhưng đường đường là một tổng giám đốc lại đi theo đuổi một cô gái tầm thường thật khiến họ không khỏi bỏ qua sự thắc mắc mà bàn tán. Họ cho rằng đầu óc anh có vấn đề, vì biết bao cô gái xinh đẹp bên ngoài, lí gì anh lại đi chọn một nhánh hoa nhỏ mọc trên đồi không ai để ý.

Chính Lâm lúc này đã máu nóng dồn lên não, hai bàn tay nắm chặt nhìn tên khốn Tống Lục Tài đang đứng dậy dần dần trước mặt, hắn cười cợt nói

"Tao thật không hiểu một con nhỏ tầm thường nhàm chán như vậy lại khiến mày chao đầu không ngừng nghỉ, nếu năm đó mày chịu qua phe tao thì bây giờ đã ngồi lên chiếc ghế thứ năm của ngũ phái bang rồi"

Chính Lâm nhếch môi

"Ai mà cần ngồi vào chiếc ghế đó chứ, tao không giống mày, mày chỉ là một tên cầm thú không biết tình yêu là gì, đừng có nói như mình am hiểu lắm"

Nghe vậy Tống Lục Tài bật nghiếng răng

"Mày..."

Chính Lâm lại tiếp lời

"Tao thừa biết tình tính Trúc Nhi ra sao? Nếu nói cô ấy đã là người phụ nữ của mày thì có thừa quá không? Vì suốt thời gian cô ấy có thể ra khỏi nhà thì tao đều ở bên cạnh cô ấy không rời, mày vốn dĩ không có cơ hội"

Lúc này tên Tống Thiếu đã không nhịn nỗi sự nóng giận, hắn đưa tay nhấc chiếc ghế lên ra vẻ hung tàn.

"Nhạc Chính Lâm, mày sẽ phải hối hận khi dám nói mấy lời này với tao, đi chết đi"

Khi nhìn thấy tên côn đồ ấy đang nhấc chiếc ghế nhào tới, cứ tưởng mình sẽ phải động tay động chân với hắn tại công ty mình, nhưng ngạc nhiên thay, từ cửa đã vang lên một giọng nói của một cô gái vừa chạy toạt mạng đến, cô thở dốc liên tục, sau đó cắn răng lớn tiếng can ngăn

"Khoan đã, đừng...đừng đánh anh ấy"

Chính Lâm bật ngạc nhiên, bèn quay lại nhìn Trúc Nhi đang gập người thở hỗn hển, anh mấp môi nhẹ

"Trúc Nhi, em..."

Cô đi tới lướt ngang qua Chính Lâm đang đứng như kiểu không quan tâm, sau đó đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Tống Lục Tài trước mặt trong nũng nịu

"Em đã chấm dứt với anh ta rồi, anh đừng có gây chuyện nữa được không?"

Chính Lâm bật ngạc nhiên, to mắt đờ cả người hỏi

"Trúc Nhi, em đang nói cái gì vậy?"

Trúc Nhi quay lại nhìn anh một vài giây thì cô đã bị một vòng tay của Tống Lục Tài choàng qua cổ cặp kề thật thân mật, sau đó hắn bắt đầu vênh váo nhìn anh nói

"Mày còn chưa hiểu sao? Cô ta đã là người phụ nữ của tao từ rất lâu rồi"

Chính Lâm bật sốc, tiến tới phất tay hắn ra khỏi người Trúc Nhi rồi nắm lấy hai vai cô nghiêm mặt hỏi

"Em đừng đùa nữa có được không? Anh thừa biết em và hắn không thể nào tiến tới với nhau được, dù anh đã phũ phàng với em mấy ngày qua nhưng em cũng đừng làm anh sốc đến mức này chứ?"

Trúc Nhi bật gạt tay anh ra, đưa mắt lạnh nhạt đáp

"Tôi không đùa, anh ấy chính là chồng sắp cưới của tôi"

Nghe vậy Chính Lâm bỗng có chút nực cười, đưa mắt nhìn chỗ khác rồi quay lại đảo mắt nhìn Trúc Nhi và Tống Lục Tài đang đứng kề bên nhau thân mật trước mặt. Chỉ là có hơi khó chịu, vì trước giờ nét mặt nũng nịu ấy của cô anh chưa từng thấy bao giờ, nhưng ngay lúc này nó lại hướng về cái tên không ra gì kia, còn là kẻ thù của anh khiến anh không khỏi bứt xúc.

Tống Lục Tài đảo mắt quan sát nhìn nét mặt anh và Trúc Nhi vài giây, sau đó nhếch miệng lên tiếng

"Tao biết là mày sẽ không tin, nhưng bà của cô ta bệnh nặng cần rất nhiều chi phí điều trị, năm đó cô ta vì không muốn nợ mày nên đã tới sân thượng cầu xin tao giúp đỡ một ít, dù ban ngày mày có thể ở bên cô ấy nhưng ban đêm cô ấy sẽ chuyển sang làm người của tao, mày biết không hả?"

Chính Lâm cao mày, đưa mắt nhìn Trúc Nhi lớn tiếng hỏi

"Nhưng rõ ràng anh đã đưa em 200 triệu, em đang cấu kết với hắn lừa anh có phải không? Hắn đã cho em bao nhiêu tiền? Hơn nữa quan hệ giữa em và hắn là cái gì chứ?"

Trúc Nhi nhìn chỗ khác đáp

"Tóm lại tôi đã chọn anh ấy, hôm nay tôi đã quyết định chuyển sang sống chung với anh ấy rồi"

Chính Lâm bật cười nhạt một tiếng

"Sống chung? Đường Trúc Nhi em không có não sao? Anh nghĩ là em thừa biết con người hắn ra sao chứ? Với lại em đang nói dối anh có phải không? Có ngon nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói này"

Trúc Nhi vẫn liếc mắt chỗ khác thì đã bị hai bàn tay anh áp vào má xoay lại trực diện, cô ngượng đỏ mặt khi phải nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh, lòng đang bối rối không cất nỗi nên lời thì Tống Lục Tài đã đứng giữa chen ngang, đưa tay đẩy mạnh người Chính Lâm ra sau vài bước rồi lên tiếng

"Thôi dẹp ngay cái trò này đi, tao phát chán với tụi mày rồi đấy"

Chính Lâm khựng hai chân lại mấp môi hỏi

"Như vậy là sao?"

Tống Lục Tài quay lại nhìn anh, hắn đưa tay mình kéo tay Trúc Nhi lên tiếp lời

"Tóm lại hôm nay tao cần cô ta một ngày, mày đừng có lôi thôi nữa"

Sau đó hắn ngang nhiên kéo tay Trúc Nhi đi trước mặt anh khiến anh tức giận lên tiếng

"Khoan đã mày định đưa cô ấy đi đâu?"

Phía dưới công ty, chưa kịp đuổi theo thì anh đã thấy tên Tống Lục Tài đưa Trúc Nhi lên xe hắn rồi nhanh chóng phóng đi mất dạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui