Kiên - Thư ( phần 2)
Thư cúp máy rồi thở dài. Chị không có mặt ở đây để chứng kiến sự trưởng thành này của cô. Chị không ở đây để nhìn thấy cô đã lớn. Cô có được ngày hôm nay cũng là nhờ chị.
- cô bé, đang nghĩ gì vậy ?- Một giọng nói trầm, ấm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư. Cô quay lại, một người con trai đang dựa lưng vào gốc cây. Cô không nhìn rõ mặt nhưng dáng người thì rất quen. Nhưng cô có quen ai trong trường là con trai đâu?
- Xin lỗi, chúng ta quen nhau ư ?- Thư hỏi. Người con trai nhún vai, im lặng
- Tùy anh, tôi có việc bận rồi- Nói xong, Thư quay người đi, sải những bước nhanh trên đường. Chợt đôi tay cô bị một bàn tay rắn chắn kéo lại. Cô quay lại, mất đã, ngã vào ngực của người con trai đó
- Nhóc con định trốn đến bao giờ vậy ?- Kiên thì thầm vào tai cô rồi nhìn thẳng vào mắt Thư
- Anh..?- Thư ngạc nhiên nhìn cậu không chớp mắt. Trái tim đập liên hồi
- Nhóc con – Kiên chạm nhẹ vào vết thương trên khóe miệng cô- Để người khác đánh đến như thế này mà không biết chống cự là sao ?- Thư đơ người mất vài giây rồi lấy lại tinh thần
- Chuyện đó, không có gì đâu ạ- Thư cười- Mà anh cũng đi du học ạ ? Sao em không nghe ngoại nhắc gì cả ?- thư chuyển chủ đề
- Em mới gặp anh lần đầu ở đây ư ?- Kiên suy tư
- Vâng ạ- thư đáp ngây thơ rồi gỡ tay Kiên ra- Bây giờ em đang có chút việc. Khi nào anh em mình liên lạc sau nha – thư nói rồi quay đi, cố gắng giấu đi cảm xúc thật của cô lúc này
- Ừ, khi nào gặp lại em sau – Kiên nói rồi rời đi.
Mười lăm phút trước.
Sau khi thức dậy, Kiên đã xuống phòng của bà quản gia ( bà và Thư ở chung phòng). Và cậu vô tình đã thấy được chiếc máy tính bảng của Lam Hạ. Cậu không chỉ đã xem đoạn băng mà chị gửi cho Thư mà còn tình cờ thấy được đoạn băng thứ hai.
‘ Thư ngốc, chắc không phải em rồi ( Hạ cười) chắc là Kiên. Nhưng cũng là Kiên ngốc. Thích người ta mà chẳng dám nói ra.
Cả hai đứa đều ngốc cả. Chắc phải để chị ra tay. Nhưng chị không có nhiều thời gian nên chỉ có thể giúp được nhiêu đây thôi.
Chị nghĩ Kiên, em nên tấn công đi. Thư yếu đuối lại rất hay xấu hổ. Em nên chơi trò mèo vời chuột với con bé. Như thế tuy hơi tốn thời gian nhưng ít ra con bé cũng không bị sốc vì mọi thứ đến quá nhanh. Đừng dùng chiến thuật tốc chiến, tốc thắng, đánh nhanh thắng nhanh mà anh Hoàng chỉ cho em để cua gái, không dùng được trong trường hợp này. Mà mấy cái anh Nam dạy cũng vứt hết đi, không dùng được đâu, ngốc ạ.
Chung chung vậy thôi nha. Có gì em tùy cơ ứng biến. Chị tin em sẽ thành công. Chúc hai đứa hạnh phúc nha. Đừng buồn vì sự ra đi của chị. Tuyệt đối không được buồn nếu không đừng trách chị’
.... hiện tại
Kiên dút tay vào túi quần, vừa đi vừa cười tiến về phái xe. Còn Thư cô núp vào gốc cây gàn đó, sau khi thấy Kiên đi khuất mới thở phào nhẹ nhõm. Khi ấy, trái tim cô mới trở lại nhịp đập bình thường.
Mong là Kiên không biết cô làm việc trong nhà anh.
... Ở nhà Kiên
Bây giờ là buổi tối, sau một thời gian vật lộn với đống tài liệu, Thư trở về biệt thự của Kiên.
- Ba à, chuyện gì vậy ?- Thư hỏi giọng hơi mệt
- Con à – Ông nói- Vụ của con đổi giờ xử 3h chiều ba ngày nữa.
- Thế thì sao ạ ?- thư hỏi
- Con có thể làm thêm một vụ nữa không ?- Ông hỏi- xử vào 2h hai ngày nữa
- Vụ nào ạ ?- Thư hỏi
- Vụ công ti dòng họ Lê
- Con có thể- thư nói- Ba gửi tài liệu qua cho con đi
- Không cần gửi đâu – Ông nói- Ta gửi cho Kiên rồi- Ông dứt lời, Thư nhìn ra phía cửa, Kiên đang đứng dựa lưng vào cửa
- Con biết rồi- Thư đáp rồi cúp máy- hóa ra là anh biết rồi- Kiên quay lại nhìn cô, nhún vai
- Mười phút sau, chúng ta sẽ bắt đầu- Nói xong, Thư nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Mười phút sau,
Trong phòng làm việc của Kiên, một đống giấy tờ, tài liệu được bày ra. Thư chăm chú nhìn vào đống tài liệu, hết lật lật cái này lại giở giở cái kia. Trong khi đó, Kiên lại chăm chú quan sát cô. Công nhận khi làm việc, trông cô rất khác.
- anh nhìn gì vậy ?- Thư bất ngờ quay sang hỏi Kiên
- À- Kiên cười trừ và gãi đầu- Anh có làm gì đâu
- Nếu anh không có việc gì làm thì đi ra ngoài đi đừng nhìn em chằm chằm như vậy. Em không quen- Thư thẳng thắn. Công nhận là khi làm việc cô bạo dạn hơn rất nhiều.
- Ừ, được rồi- kiên nói rồi đứng dậy.
Thư nghe tiếng bước chân và tiếng cánh cửa đóng lại rồi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục công việc của mình. Cũng may là cô không nhìn theo,không thì cô sẽ phát hiện ra rằng Kiên chưa đi ra khỏi phòng. Cậu chỉ đơn giản thay đổi điểm nhìn và vị trí của mình thôi. Bây giờ, cậu đang ngồi ở một chiếc ghế cách đó không xa. Tuy ở đây không nhìn rõ cô như vị trí trước nhưng bù lại cậu có thể thấy những cử chỉ, hành động tuy hết sức bình thường nhưng lại vô cùng đáng yêu của Thư.
Thư cứ ngỡ Kiên đi ra khỏi phòng rồi nên thoải mái làm việc mà không hề biết rằng có một đôi mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của cô. Thư nhẹ nhàng gỡ dây buộc tóc ra. bình thường cô toàn búi tóc trước mặt người khác nhưng khi ở một mình, nhất là khi làm việc thì cô lại có thói quen thả tóc. Đôi mắt Thư díp lại. Ngày hôm nay với cô khá dài và mệt mỏi. Thư ngáp dài một cái rồi lại tự gõ vào đầu mình. Kiên không nhịn được nữa, bật cười trước hành động vô cùng đáng yêu đó của cô.
Nghe thấy tiếng cười, Thư nhíu mày, quay lại
- Anh – cô bất ngờ. Kiên vẫn chưa ngừng cười. Thư đứng dậy, giận dữ đi về phía cậu- Anh giải thích đi
- Giải thích gì ?- Kiên thôi cười, nhướn mày lên nhìn cô
- Anh bào anh đi ra ngoài mà – Thư hét lên. Cô đang giận . Chưa kịp để Thư nói thêm điều gì, Kiên đứng thẳng dậy, hôn cô. Thư sững người, mở to mắt, nhìn thẳng vào cậu. Thư bất ngờ, đẩy Kiên ra nhưng không được. Trong phút chốc yếu lòng, Kiên không dứt ra nổi đôi môi ấy và Thư cũng đáp trả cậu trong vô thức. Kiên đẩy Thư xuống chiếc ghế sofa gần đó.Người cậu đè lên cơ thể cô. Kiên rời bờ môi ấy trườn xuống cổ cô
- Anh đang say à ?- thư hỏi trong vô thức. Kiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô
- Anh đang say ư ?- Kiên cười rồi ngồi dậy, kéo cô vào lòng mình, cắn nhẹ vào tai cô – nếu anh nói anh yêu em thì em có nghĩ đó là lời nói của một kẻ say không hả cô nhóc ?
- Anh… - Thư ngạc nhiên. Cô không tin vào tai mình. Trái tim cô đập liên hồi. Cô tưởng như mình ngừng thở trong vài giây rồi
- Anh đang trêu em phải không ?- Thư đứng bật dậy rồi hỏi – Cứ coi như những chuyện vừa rồi chư từng xảy ra đi – Thư nói rồi định đi ra khỏi phòng. Nhanh chóng, Kiên ôm cô từ đằng sau
- Nhưng anh không thể - Kiên thì thầm- Anh yêu em- Trái tim Thư dường như ngừng đập
- Em yêu anh- Thư thì thầm nhưng đủ to để Kiên nghe thấy
Ngoài khung cửa sổ, tuyết vẫn rơi, rơi thật nhiều. Lạnh giá nhưng có hai trái tim đang sưởi ấm cho nhau, cùng chung nhịp đập. Hai trái tim rỉ máu, tìm đến vét nhau, xoa dịu nỗi đau, yêu thương nhau.
Bà quản gia nhìn hai con người đang âu yếm bên nhau, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại và mỉm cười
Bi- Bun
Hai tháng sau khi Hạ tỉnh lại
Trong một ngôi nhà nhỏ ở một khu phố yên tĩnh không lúc nào ngớt tiếng động. Khi thì tiếng cười, lúc lại là những tiếng đổ vỗ khi khác là những tiếng mắng mỏ.
- Bi, Bun- Yến hét lên. Bác sĩ Minh đang ngồi đọc báo giật mình, ngó vào trong bếp, lắc đầu rồi cười.Ngày nào cũng như ngày nào, người vợ yêu quý của anh cũng cất giọng oanh vàng thánh thót vào sáng sớm, đặc biệt là chủ nhật mà hôm nay là một ví dụ điển hình. Còn lý do thì, lúc nào cũng vậy : hai nhóc con nghịch hơn quỷ
- Lại làm vỡ đĩa rồi ? Bao giờ hai đứa mới hết chơi mấy trò này đây ?- yến quát nhưng đôi tay vẫn không ngừng chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà- Hai đứa đi dọn đi
- Vâng ạ- Bi và Bun lí nhí.
Tuy mới được một tuổi nhưng Bi và Bun rất nghịch. Mỗi ngày đến, Yến lại ong đầu nhức óc với hai tiểu quỷ này. Vì mỗi ngày những trò nghịch của chúng lại tinh quái hơn. Ngày đầu tiên, chúng chơi trò đĩa bay trong nhà, ném bóng bay có nước vào con nhà hàng xóm. Ngày thứ hai, vẫn trò đó nhưng chúng đổi cách thực hiện, tinh vi hơn. Những chiếc đĩa vẫn cứ bay loảng xoảng trong nhà nhưng đến lúc cô quay ra thì lại nhìn thấy hai đứa đang ngồi xem ti vi. Và phải mất một lúc lâu cô mới bắt được tận tay. Còn bóng nước cứ bay thẳng vào mặt hàng xóm không biết từ đâu. Đến ngày thứ ba, lúc Yến cầm đĩa lên thì lập tức nó rơi xuống, vỡ loảng xoảng, không rõ nguyên do. Tường trong phòng hai đứa nhóc thì lấm lem đầy sơn nhưng đến lúc cô gọi chúng vào thì lại sạch sẽ như cũ. Mấy người hàng xóm đi ra ngoài, trời nắng tự dưng ướt sũng người, bị gió lột hết quần áo… Nói chung, những trò nghịch của chúng ngày càng nhiều và tinh quái hơn.
Chuông cửa reo lên, bác sĩ Minh đứng dậy, ra mở cửa
- Anh – Khoa gọi
- Em đến rồi à – bác sĩ Minh cười- Em vào nhà đi
- Vâng – Khoa nói và bước vào nhà. Đúng lúc đó, mấy quả bóng bay thẳng vào mặt anh rồi một quả bóng khác bay thẳng vào chiếc áo sơ mi của Khoa. Bây giờ cả chiếc áo sơ mi loang lổ màu vẽ mà còn là màu vẽ khô nữa chứ. Bác sĩ Minh đứng bên cạnh cười lớn
- Em không biết rút kinh nghiệm gì cả. Lần trước đã bị như thế, lần này còn thảm hại hơn – Bác sĩ Minh cười
- Anh còn cười được à ?- Khoa giận dữ. Đúng lúc đó, Bi và Bun chạy ra phòng khách. Nhìn thấy Khoa, chúng bò lăn ra cười những tràng lớn. Thấy có chuyện Yến cũng đi ra
- Có chuyện gì à ?- yến hỏi. Và khi trông thấy bộ dạng của Khoa suýt chút nữa là cô cũng bật cười Nhưng thấy tình hình không ổn, cô cố nhịn- Em đến đấy à?- yến hắng giọng. Ba con người đang cười ngặt nghẽo kia ngừng cười, ho sặc sụa rồi dứt hẳn- Em đi thay quần áo đi- yến nói rồi trở vào bếp đến lúc đó, cô mới bật cười. Nhưng tiếng cười rất nhỏ nên không ai nghe thấy.
Khi Khoa thay quần áo xong, Yến vẫn đang ở trong bếp chuẩn bị nốt bữa sáng, bác sĩ Minh trở lại vị trí yêu thích của mình. Còn Bi và Bun đang khúc khích cười, trên tay hai đứa nhỏ cầm một quyển anbuml
- Anh hai trông buồn cười chưa nè – Bun nói và chỉ vào tấm ảnh của Khoa
- Đúng là khoảnh khắc có một không hai – Bi cười lớn. Lúc đó, Khoa đã ngồi xuống bên cạnh Bi
- Dám chơi xỏ chú lại còn chụp lén nữa à ?- Khoa nói giọng đe dọa. Hai đứa nhỏ cùng ngẩng đầu lên, nhìn Khoa
- Tại chú chứ bộ- Bun chu mỏ
- Ai bảo chú không cẩn thận- Bi cười- chú cứ như dì xem, có bao giờ bị dính chưởng đâu
- Đúng đó- Bun hùa theo- Dì chẳng bao giờ lâm vào cảnh thê thảm như chú cả
- Cái gì cũng chỉ có dì thôi- Khoa nói và giả bộ thở dài
- Chú nên học tập dì đi- Bi nói và quay trở lại xem kiệt tác của mình
- Mà dì con đi đâu rồi ?- Khoa hỏi
- Dì đi công tác rồi- Bun hồn nhiên trả lời rồi cúi xuống xem tiếp
- Anh – Khoa gọi. bác sĩ Minh ngẩng đầu lên- Con bé vừa mới tỉnh lại sao lại làm việc vậy anh ?
- Em nghĩ Ceo chịu ngồi ở nhà sao ?- Anh hỏi- Khi con bé tỉnh lại, tuy không nhớ gì cả nhưng cái tính ương bướng ấy vẫn còn. Và sau khi được biết những điều cần thiết con bé trở lại làm việc, nhất quyết không chịu ở nhà – bác sĩ Minh nói giọng buồn buồn
- Em biết rồi – Khoa nói
Ba nói xấu dì nghe – Bi lên tiếng- Lúc về con sẽ méc dì – Bi dọa
- Cả chú nữa- Bun nói- Chú nói xấu dì. Tụi con không những méc dì mà chú sẽ thê thảm luôn
- Dám dọa ba ư ?- bác sĩ Minh đặt tờ báo xuống- Xem các con chạy đi đâu- Nói xong, anh lập tức đuổi tụi nhỏ vừa đuổi lại vừa giả tiếng gầm của sư tử
- Mẹ ơi, cứu con có thú dữ- Bi và Bun vừa chạy vừa hét ầm lên. Yến quay ra nhìn ba cha con mỉm cười
- Vào ăn sáng đi- yến ra lệnh. Lập tức trò đùa dừng lại, mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn
- Dạo này công việc của em thế nào rồi ?- Yến đặt chiếc đĩa cuối cùng xuống bàn và ngồi xuống cạnh chồng
- Ổn chị ạ- Khoa nói rồi iếng bánh vào miệng
- Khoa thì em không phải lo đâu – Anh nói, nhìn vợ âu yếm rồi cười
- Nhìn ba mẹ kìa- Bun chỉ- Ba mẹ ơi đang ở trước mặt tụ con đó- Bun hét lên
- Ba mẹ là người lớn nên kiềm chế tình cảm chút đi- Bi nói giọng nghiêm trọng. Bác sĩ Minh cố vào đầu thằng nhỏ- Á, đau- Bi kêu lên
- Còn dám dạy ba à ?- Anh cau mày
- Con không dám- Bi nhe răng cười
- Mà mai hai đứa chuẩn bị đi- yến nhắc- Hai đứa sẽ sang nhà nội chơi – Yến nói
- Mẹ ơi, tụi con mới một tuổi mà- Bun nói- phải có ba hoặc mẹ đi cùng tụi con chứ ?
- Hai đứa đi cùng một người bạn của mẹ rồi chú sẽ đón ở sân bay- yến nói
- Nhỡ tụi con bị bắt cóc, bị lạc thì sao ?- Bun ỉ ôi
- Tụi con muốn ở nhà cơ- Bi tham gia- Đi một mình rất nguy hiểm. Hơn nữa tụi con là trẻ con không nên đi xa, tụi con mới một tuổi thôi mà – Bi nhìn yến với gương mặt đáng thương
- Anh dẹp cái mặt đó đi ẹ nhờ- yến nói- Mới một tuổi mà hai đứa còn khôn như mọt, thêm nữa sức mạnh cũng không nhỏ có thể tự giải quyết. sang bên đó tha hồ mà chơi, mà phá không lo gì. Nội con đi du lịch ít nhất một tuần nữa mới về. Ở nhà chỉ còn chú thôi. Mà hai đứa cũng biết thừa tính chú rồi còn gì- yến giải thích
- Ba mẹ muốn đuổi tụi con đi để tiện hoạt động ý gì ?- Bi cười gian xảo
- Có người muốn đuổi tụi con đi thì tụi con sẽ đi, không ở lại làm kì đà cản mũi mất- Bun nói rồi nhanh chóng tụt xuống ghế, chạy lên phòng. Bi sau đó vài giây cũng làm tương tự. Yến nhìn hai đứa nhóc mà mỉm cười
- Hai đứa nói vậy có ý gì vậy ?- Khoa hỏi
- Hai đứa đó đang sướng điên lên đấy – Anh giải thích- Tụi nó chỉ giả vờ thôi
- Cho hai đứa sang bên đấy giúp chú Cường luôn- Yến nói rồi đứng dậy dọn bàn
- Em không hiểu - Khoa nói
- Rồi em sẽ rõ- Anh cười bí hiểm.
Sáng hôm sau, sau hơn 4 tiếng ngồi máy bay, Bi và Bun đã có mặt tại thành phố Pari hoa lệ, thủ đô của Pháp.
Trong lúc đợi làm thủ tục nhập cảnh, Bi và Bun đã tranh thủ lên mạng coi tin tức
- Anh coi nè- Bun chỉ vào màn hình- Đâu đâu cũng thấy xuất hiện hình chúng ta. Chú Cường nổi tiếng quá đi- Bi nhìn vào màn hình, mỉm cười
- Nhà chúng ta ai mà chẳng nổi tiếng- Nói xong, Bi nghĩ ngợi một chút- Chú Cường rất nổi tiếng. Vậy nên sẽ có rất nhiều người muốn bắt cóc chúng ta suy ra nên cải trang để được an toàn
- Anh hai nói chí lí- Bun hùa theo. Lúc này, người bạn của Yến ngồi xuống nói chuyện với hai đứa nhỏ
- Cô có việc đi trước- Người đó giải thích- hai con có thể tự mình chờ chú Cường đến không ? nếu không được cô sẽ ở lại thêm chút nữa
- Không cần đâu cô ạ- Bi nhanh nhảu
- Có thật không vậy ?- cô hỏi lại nghi ngờ
- Không sao đâu mà cô- Bi và Bun hùa theo
- Thôi được rồi- Cô cười- Đây là số điện thoại của cô, có gì cứ gọi điện cho cô nha
- Vâng ạ- Bi và Bun ngoan ngoãn. Người bạn của Yến rời đi.
Nhanh chóng, Bi và Bun lôi một ít đồ trong va li ra. Hai đứa nhóc đã hóa trang thành công. Và bây giờ, chúng ung dung ra khỏi sân bay. Đâu đâu cũng thấy những băng rôn, khẩu hiện đón hai đứa nhóc.
- Hai ơi, sao nhiều người đón chúng ta vậy ? Biết được ai mới là người của chú?- Bun thắc mắc
- Ngốc – Bi cười- đó là những người muốn lấy lòng chú. Có rất nhiều người muốn trở thành thím của chúng ta- Bi giải thích
- Thế bây giờ chúng ta phải làm gì ?- Bun hỏi
- Chuồn lẹ ra taxi về nhà chú- Nó xong, Bi nhanh chóng kéo tay Bun chạy đi trước khi bị mọi người phát hiện ra.
Và hai đứa nhóc đã tới được điểm cần đến một cách dễ dàng.
- Hai à, làm sao đây ?- Bun hỏi và chỉ vào cửa- Cửa khóa rồi
- Chúng ta có thể đợi chú về hoặc gọi điện cho chú – Bi nói
- Như thế chẳng vui gì cả- bun nhõng nhẽo
- Công nhận còn chán hơn ở nhà- Bi chán nản
- Hay chúng ta trốn đến công ty chú chơi đi ?- Bun đề nghị
- Ý kiến hay đó- Bi hùa theo
- Nhưng chúng ta phải làm gì với đống đồ này ?- Bun hỏi và chỉ vào đống vali
- Chúng ta sẽ cho vào nhà- Bi cười- Em có mang theo chiếc may bay mà ba với dì làm cho chúng ta không ?- Bi hỏi
- Có- Bun trả lời
- Bây giờ thế này. Em sẽ lôi chiếc máy bay đó ra, lắp ráp cho nó hoạt dộng được. Anh sẽ tắt thiết bị báo trộm và tường bảo vệ của ngôi nhà. Sau đó em điều khiển máy bay đưa đồ vào tỏng,ok ?- Bi lên kế hoạch
- Nhưng cái má bay này đâu thể- Bun xị mặt rồi chợt như nhớ ra điều gì- Em có thể dùng sức mạnh được không ?
- Tất nhiên rồi – Bi cười
Mười lăm phút sau, mọi việc đã xong. Bi và Bun vui vẻ đến công ty của chú chơi.
11h trưa, tại công ty Fun( công ty chuyên sản xuất đồ chơi và thức ăn cho trẻ em nổi tiếng toàn cầu).
Bi và Bun không khó khăn mấy để vào được phòng làm việc của chú mình mà không bị phát hiện. Đơn giản thôi, việc này đối với hai đứa dễ như ăn cháo. Vì cả hai đứa không ít lần trốn vào phòng làm việc của Yến ở công ty quậy phá và phòng của bác sĩ Minh trong bệnh viện để chơi trò đi tìm kho báu.
- Anh hai, chú không có ở đây ? – Bun vứt cái túi của mình xuống ghế
- Chú đang đi họp- Bi giải thích0 Kiếm cái gì ăn trước đã rồi tính- Nói xong, Bi chạy đến tủ lạnh ( trong phòng này đầy đủ tất cả : đồ ăn, nước ngọt, rượu... giường ngủ, tủ quần áo)
- Anh hai- Bun hét lớn-Xem em thấy cái gì nè- Bun chỉ tay vào giường
- Cái gì thế ?- bi tay cầm hộp kem chạy đến. Trước mắt hai đứa trẻ là một người phụ nữ đang ngủ chỉ với một chiếc áo sơ mi trên người hơi nữa còn không cài cúc.
- Thật là..- Bi lắc đầu. Trong lúc đó, Bun đã nhanh chóng chụp lấy một bức ảnh để tìm kiếm người này là ai
- Siêu mẫu Thu Hoa, người nổi tiếng tỏng nghề không chỉ bởi sắc đẹp và tài năng mà còn bởi lòng đố kị, lắm mưu nhiều kê..- Bun đọc- Chúng ta nên làm gì đây ?- Bun hỏi
- Có trò vui rồi- Bi nháy mắt. Bun cười
Sau đó, hai đứa nhóc nhanh chóng bắt tay vào trò đùa của mình. Bun lấy trong túi ra mấy lọ keo 502 rồi trộn vào với kem sôcôla. Sau đó, cô bé trèo lên giường quay người cô siêu mẫu kia lại. Bun thành thạo quết hỗn hợp đó lên người cô siêu mẫu trước khi keo khô mất. Bun quét xong phần bụng thì dùng sức mạnh của mình đưa cô người mẫu xuống nền nhà, cởi áo ra, quét tiếp phần ngực và chân. Thu Hoa vẫn ngon mà không hề hay biết gì.
Bi cùng lúc đó đã nhai xong mấy chục cái kẹo cao su. Mái tóc của cô ta khá dài, vàng óng. Chẳng mấy chốc chằng chịt đầy kẹo cao su. Chúng dính trên mái tóc cô ta trông như một cái mạng nhện cỡ lớn.
Bấy giờ, hỗn hợp kem keo đã khô. Bun lấy những chiếc bánh quy, bên trên có quét mù tạt, nước mắm sau khi được nướng để lên bụng cô ta một cách khéo léo trông như những bông tuyết. Còn Bi, sau khi đã hoàn thành cái mạng nhện của mình thì chuyển xuống dưới gương mặt xinh đẹp không ít lần phẫu thuật kia. Tương ớt, kem tươi được phủ lên mặt cô ta với đủ các loại hình dáng khi thì li ti như mụn lúc lại to đùng như bớt. Cậu nhóc còn rắc bột óng ánh vào đó làm gương mặt cô ta trông càng tức cười hơn.
Mười phút sau, tác phẩn đã hoàn thành. Thu Hoa từ một người mẫu xinh đẹp đã biến thành một bức tranh biếm họa thức ăn đặc sắc với đầy đủ hương vị, ‘mùi thơm’, đặc biệt là lớp mật ong trên đùi cô đang thu hút không ít kiến.
Sau khi làm xong, Bi và Bun chụp lại một tấm ảnh, thu dọn đồ đạc rồi tìm một chỗ trốn vừa không bị phát hiện lại có thể dễ dàng quan sát được mục tiêu của mình.
Năm phút sau, người thư kí bước vào
- Á- người thư kí hét lên kinh ngạc. Thu Hoa bị tiếng hét thất thanh làm tình dậy, vội ngáp dài ngáp ngắn rồi ngồi dậy. Đưa tay lên đầu, cô vô cùng kinh ngạc, sau khi nhìn thấy cơ thể mình cô lại càng sửng sốt hơn.
- Á- cô cũng hét lên thất thanh. Cô vội vàng đứng dậy, kiến đang bu đầy đùi cô- Kiến..kiến- cô ta hét lên. Nhân viên trong công ty vừa tan họp nghe thấy tiếng hét thất thanh vội chạy đến. Mấy vài giây kinh ngạc sau đó họ vội bật cười
- Các người…các người…- Thu Hoa tức giận vừa xấu hổ lại bị chọc quên tức tối bỏ ra ngoài
- Có chuyện gì vậy ? -cường bước vào. Mọi người đều im bặt. Thư kí nhanh chóng thuật lại mọi chuyện. Anh nghe xong mỉm cười
- Mọi người ra ngoài đi – Anh ra lệnh. Mọi người tuy không hiểu gì nhưng nhanh chóng làm theo. Đến lúc bấy giờ, anh mới điềm tĩnh nói- Hai đứa còn không chịu ra đi ?- Anh dứt lời thì Bi và Bun nhanh chóng chạy ra
- Chú- hai đứa chạy đến ôm chầm lấy Cường
- Hai đứa nghịch quá đấy- Anh cười và xoa đầu hai đứa nhỏ
- Chú ơi tụi con đó- Bun nói và nhăn nhăn cái mặt
- Chú ơi, chúng ta đi ăn đi- Bi nài nỉ
- Ừ, được rồi- Anh cười rồi đứng dậy- lấy đồ của các con đi
- Vâng ạ- hai đứa tươi cười
Cái tên Lam Phong sẽ gợi cho người ta liên tưởng đến gì ? một thằng con trai lạnh lùng, vô cảm nhưng lại có một vẻ ngoài hút hồn hay một tên côn đồ nguy hiểm ? Tất cả đều có ở nó chỉ có điều, nó lại là một đứa con gái, một đứa con gái lạnh lùng, bí ẩn.
Tiếng trống trường vang lên giải thoát cơn buồn ngủ của tất cả mọi người trừ nhỏ. Nhỏ chưa bao giờ ngủ trong giờ học, chưa bao giờ vi phạm bất kì nội quy nào của trường học. Điều này thật vô lí mà cũng thật nực cười.
Nhỏ với lấy cái cặp, đeo lên vai rồi đi ra khỏi lớp khi mọi người đã về hết.
- Con kia mày đứng lại cho tao- Một giọng oanh vàng thánh thót vang lên sau lưng nhỏ. Nhỏ không phản ứng gì cũng không có ý định quay lại. Nhỏ tiếp tục bước đi
- Chặn nó lại cho tao- Đứa con gái ra lệnh. Nhưng dường như tất cả là vô ích. Tuy nhìn nhỏ đi thong thả vậy chứ tốc độ thì như tên bắn luôn nên không ai cản lại được.
Vậy là nhỏ đã thoát, một cách dễ dàng và nhanh chóng. Không phải, nhỏ không có sức đánh lại chỉ đơn giản với nhỏ chuyện đó không cần thiết. Nhỏ không muốn mua rắc rối vào mình. Nhỏ lang thang trên sân trường thấy một đám người đang đánh một thằng con trai nhừ tử. Nhỏ nhìn lướt qua với ánh mắt sắc lạnh, vô cảm. Gương mặt không chút phản ứng. Và sau vài giây ngắn ngủi, nhỏ dời mắt khỏi bọn họ, tiếp tục con đường của mình.
Nhưng cái nhìn đó của nhỏ đã khiến một người chú ý. Đó là Duy Anh- một hotboy của trường, được mệnh danh là Gió Quỷ- một người có tốc độ hạ gục đối phương rất nhanh, thoáng ẩn thoáng hiện. Giây phút, Duy Anh ngẩng mặt lên cũng đúng lúc bắt gặp cái nhìn của nhỏ. Một cái nhìn vô cảm, không có chút gì của sự sợ hãi. Trong ánh mắt ấy chứa đựng những tia lạnh lẽo, cô độc, không chút thương xót, không chút biểu cảm. Tất cả chỉ là sự lạnh lùng. Và nó làm Duy Anh trong phút chốc rùng mình, ngạc nhiên. Một đứa con gái bình thường làm sao có thể có được cái nhìn ấy ?
- Điều tra con nhỏ đó cho tao- Duy Anh ra lệnh
- Vâng ạ- Một tên đàn em cung kính.
Nhỏ bước vào phòng, mệt mỏi đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh. Trong phòng trống trơn, không còn một chút đồ đạc của nhỏ. Nhỏ không ngạc nhiên cũng không hoảng hốt. thời gian qua, sống trong ngôi nhà này đã dạy cho nhỏ phải biết cách giấu tất cả vào bên trong, mọi thứ kể cả nụ cười. Đã lâu lắm rồi, nhỏ không cười, lâu lắm rồi nhỏ không khóc. Những giọt nước mắt vốn phải lăn trên gương mặt nhỏ thì lại chảy ngược vào trong cắt cứ tâm can nhỏ.
Nhỏ nhìn lại căn phòng một lần nữa rồi khép cửa, quay bước ra ngoài.
- Lam Phong, xuống đây ba bảo- Ba nhỏ từ dưới nhà kêu. Nhỏ nhanh chóng xuống dưới, ngồi trước mặt ông. Đối diện nhỏ là một người đàn ông tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất phong độ, trẻ trung. Nhỏ không nói gì, nhìn thẳng vào mắt ông.
- Đồ đạc của con đã được chuyển sang nhà chồng con- Ba nhỏ nói- Việc này thực ra có hơi gấp nhưng bà thông gia tức mẹ chồng của con có một số việc nên rút ngắn thời gian- Ba nhỏ ôn tồn giải thích- từ tối nay, con sẽ ở bên nhà chồng. Nhà đó chỉ có hai vợ chồng con thôi- Nhỏ nghe xong, không phản ứng gì. Nhỏ đứng dậy, cúi đầu trước ông rồi ra hiệu cho con chó yêu quý của nhỏ : Phong Quỷ
- Phong Quỷ sẽ đi theo con. Ba đừng phản đối- Ngữ điệu lạnh lùng, không chút cảm xúc như gương mặt nhỏ vang lên
- Được- Ba nhỏ đồng ý. Và cũng chỉ cần có vậy, nhỏ ra khỏi nhà với con chó to, lông xù yêu quý của mình.
Đầu óc nhỏ trống rỗng. Nhỏ không vui cũng không buồn. Nhỏ từ lâu đã hiểu sự tồn tại của mình trên thế gian chỉ còn là một con rối cho ba giật dây. Ba muốn con trai và nhỏ phải trở thành một đứa con trai bất đắc dĩ. Cả tủ quần áo của nhỏ toàn quần jean rồi áo phông, giầy thể thao, không kiếm đâu ra một chiếc váy. Con trai không được khóc và nhỏ cũng vậy. Con trai phải hoàn hảo. Nhỏ không kém cạnh. Mọi thứ, mọi thứ từ chơi đàn nấu ăn đến bơi lội, đấu kiếm, lái xe mô tô… nhỏ đều học và thành thạo cả. Con trai phải lạnh lùng, cương quyết. Và nhỏ cũng phải như thế. Tất cả những gì con trai làm được nhỉ đều phải làm thậm chí phải xuất sắc hơn.
Nhưng như thế thì đã sao ? nhỏ quen rồi. Quen đến nỗi bây giờ chúng đều trở thành tính cách của nhỏ. Ba muốn nhỏ lấy chồng, nhỏ sẽ lấy quyết không ca thán hay phản đối một lời giống như bao năm qua nhỏ đã gắng chịu đựng. Số phận của nhỏ vốn không phải do nhỏ quyết định. Nhỏ không có cái quyền đó. Nhỏ không có bất cứ quyền gì. Với nhỏ, mọi thứ đều ngoài tầm tay, vô nghĩa.
Phong Quỷ hiểu được những gì nhỏ đang nghĩ. Nó dụi dụi đầu vào chân nhỏ. Nhỏ cúi xuống nhìn nó. Vẫn ánh mắt lạnh lùng ấy nhưng dường như có len lỏi chút ấm áp. Phong Quỷ hiểu được những gì mà nhỏ dành cho nó, vội quẫy đuôi. Nhỏ nhìn nó hồi lâu rồi tiếp tục bước tiếp. nếu không có nó, nhỏ sẽ không thể nào chống trọi, chịu đựng đến ngày hôm nay. Nhỏ bây giờ chỉ còn là một con rối nhưng ít ra nhỏ cũng có một người bạn. Ít ra, mỗi ngày nhỏ cũng có chút việc để làm : cho nó ăn, có chút mục đích sống : được gặp nó. Ít ra, nhỏ còn có chút hy vọng. Nếu không, sự tồn tại của nhỏ sẽ lặp lại những chuỗi ngày vô nghĩa, làm những việc như một con rôbot được lập trình sẵn.
Điện thoại nhỏ rung lên. Ba nhắn tin địa chỉ ngôi nhà cho nhỏ và nói ở đó sẽ có sẵn người đưa chìa kháo cho nhỏ. Nhỏ lướt qua dòng tin nhắn rồi vội gấp lại. Nhỏ đói. Về nhà, nhỏ chưa kịp ăn gì cả mà có lẽ Phong Quỷ cũng chưa ăn. Vì thế, nhỏ vội vàng đến siêu thị, mua chút đồ.
Mười lăm phút sau, nhỏ đã có mặt trong ngôi nhà mà sau này sẽ là nhà của nhỏ. Nhỏ đặt túi đồ xuống bếp rồi nhanh chóng nấu ăn. Nhỏ nấu không phải cho bản thân nhỏ mà cho Phong quỷ. Nhỏ chỉ là người ăn ké phần thức ăn của nó mà thôi. Một lúc sau, cả nhỏ và nó đều ngồi trước bàn ăn. Phong quỷ rất thông minh. Nso hiểu nhỏ, luôn nghe theo lời nhỏ. Nó ngồi ăn ngoan ngoãn, thi thoảng lé mắt sang nhìn nhỏ.
- Cuối cùng thì cô vợ yêu quý của tôi cũng đến rồi- một gọng nói vang lên xóa tan bầu không khí im lặng. Nhỏ và nó vội ngẩng đầu lên. Phong Quỷ nhìn hắn vẻ ngây ngô. Còn nhỏ, vẫn ánh mắt đó, không vui, không buồn, không ngạc nhiên chỉ độc vẻ lạnh lùng.
- Thái độ với chồng mình như vậy là sao ?- Duy Anh nhếch mép. Hắn khó chịu khi mẹ ép hắn cưới một người con gái mà hắn chưa một lần gặp mặt. Nhưng hắn nhanh chóng thay đổi quyết định sau khi nhìn thấy ảnh nhỏ. Hắn cảm thấy có chút gì đó, thú vị, thu hút. Nhỏ sau vài giây ngẩng lên nhìn hắn thì vội cúi xuống ăn tiếp. Một tên chồng từ trên trời rơi xuống xuất hiện. Nhỏ không ngạc nhiên sao được. Nhưng tất cả những điều đó được giấu thật sâu trong đôi mắt nhỏ. Nhỏ biết hắn : Nguyễn Duy Anh- hotboy nổi tiếng của trường nhỏ, con trai một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới. Thảo nào, ba nhỏ sẵn sàng cho nhỏ đi lấy chồng một cách dễ dàng đến như vậy. Nhổ được cái gai trong mắt lại được một món hời.
- Cũng ngon đấy chứ ?- hắn lấy một cái dĩa cuốn mì bỏ vào miệng rồi nhận xét. Nhỏ không phản ứng gì, đẩy cả đĩa mì cho hắn rồi đứng dậy. Phong Quỷ thấy vậy cũng vội vàng làm theo. Nhỏ đến bên bếp cho nốt mấy túi đồ vào tủ, lấy hai quả táo ra gọt, một cho nhỏ một cho hắn
- Vợ rất ngoan- Hắn phán- Chỉ có điều bỏ cái bộ mặt ấy đi trông cứ như chồng ức hiếp vợ vậy- Hắn nâng cầm nhỏ lên và nói. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Đôi mắt của hắn như muốn dò xét, muốn nhìn thấu đôi mắt lạnh lùng của nhỏ nhưng rốt cuộc cũng chẳng thu được gì. Sau một lúc, nhỏ gạt tay hắn ra, đứng dậy về phòng. Phong Quỷ cũng làm tương tự. Hắn ở đó, mỉm cười, thích thú.