Tường Vi tỉnh dậy trong căn phòng của mình tại ngôi biệt thự của ngoại. vết thương ngoài da của cô không có gì đáng lo ngại nhưng trái tim cô thì.. Những giọt nước mắt dài lăn trên bờ mi cô tưởng chừng như không dứt. cô mệt mỏi, đau đớn. Cảm giác bị phản bội choán lấy tâm trí cô. Tiếng chuông điện thoại reo cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô cầm điện thoại lên. Là anh, cô thở dài rồi quẳng nó sang một bên. Chiếc điện thoại vẫn không ngừng reo lên. Cô mặc kệ, quay người ra phía cửa sổ. Đôi mắt vô hồn nhìn vào bầu trời mùa hạ.
Cuối cùng, chiếc điện thoại cũng ngừng reo. Cô trút một tiếng thở dài, mệt mỏi.
... Long thất vọng, vứt điện thoại xuống giường. Trong lòng anh trào lên một cảm giác tức giận. Anh không hiểu sao Vi không nghe điện thoại. Cả ngày hôm qua cũng không liên lạc gì.
Long đang trong trạng thái lo lắng, bực doc thì một vòng tay ấm áp ôm anh từ phái sau. Đó còn là ai khác ngoài Phương, người yêu cũ của anh. anh vốn tưởng chuyện của hai người đã kết thúc, đã không còn gì nữa. anh về Việt Nam với tâm trạng không tốt chút nào nhưng khi thấy Vi, trái tim anh đập liên hồi. Vi xinh đẹp, hồn nhiên và rất giống Phương. Chính điều ấy, đã khiến anh biến Vi thành người thay thế, thành người lấp đầy khoảng trống trong tim anh.
- Anh đang nghĩ gì vậy ?- Phương nhẹ nhàng hỏi. Long hơi giật mình, mỉm cười nhẹ
- Đâu có gì đâu- anh nói, xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏ người mình. Anh đứng dậy
- Anh- Phương giả vờ giận dỗi. Anh quay lại nhìn cô cười cười rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trong lòng anh bây giờ đang rất rối. Mọi thứ tưởng như đã đi vào quỹ đạo của nó nhưng việc Phương trở lại đã khiến mọi chuyện rối tung lên. Anh tưởng đã quên được cô, đã thực sự dành cả trái tim cho Vi. Nhưng có lẽ anh đã nhầm. anh vẫn còn nhớ, còn yêu Phương rất nhiều. Nhưng bây giờ anh biết phải làm gì với Vi ? anh không nỡ buông tay cô, không nỡ rời xa cô nhưng lại càng không thể ở bên cô trọn vẹn. Cả Phương cũng vậy. Anh không biết phải làm gì lúc này. Anh đang đứng giữa hai người phụ nữ anh yêu.
… Lại một tiếng thở dài nữa vang lên trong căn phòng ngập tràn ánh nắng. Vi mệt mỏi, ngồi dậy. Cô đã khóc quá nhiều, nhiều đến mức đôi mắt của cô sưng lên trông rõ. Toàn thân cô mệt mỏi, ê ẩm một phần vì vết thương tối qua, phần khác lại vì nỗi đua trong tim. Cô cầm khung ảnh trên bàn lên. Một giọt nước mắt lắm dài trên mi cô. Đó là ảnh của Lam Hạ, chị gái cô.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Khoa bước vào. Anh đến trước mặt Vi. Vi ngước đôi mắt buồn, chan chứa lệ lên nhìn anh. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống và ôm cô vào lòng. Vi dựa vào ngực anh, khóc thổn thức. Nước mắt lại tuôn ra như một dòng thác. Cô bây giờ giống hệt ngày Lam Hạ mất. Chỉ khóc, khóc rất nhiều mà không nói gì. Anh im lặng, để mặc cô khóc. Hơn mười phút sau, Vi thiếp đi trong sự mệt mỏi.
- Rốt cuộc con bé đã xảy ra chuyện gì ?- Khoa lạnh lùng hỏi qua điện thoại. Mai thở dài rồi kể cho anh nghe mọi chuyện
- Đó là tất cả những gì em nghe Vi kể. bây giờ, Vi thế nào rồi ?- Mai hỏi
- Con bé vừa mới ngủ. Lúc anh đến thì nó òa khóc- Khoa thở dài.
- Em sẽ đi cho hắn ta một trận- Mai hét lên, bực tức
- Bình tĩnh đi- Khoa ra lệnh- Đợi con bé tỉnh rồi tính
- Anh ta là bạn của anh nên anh bên chứ gì- Mai hét lên- chuyện này em sẽ làm cho ra nhẽ
- Bộ em muốn để Vi mệt mỏi hơn hả ?- khoa nói giọng lạnh lùng, đầy quyền uy. Mai không nói gì, im lặng
- Cũng được- Một lúc sau, Mai cất lời giọng buồn bã- thế anh chăm sóc Vi nhé?
- Anh biết rồi- Đáp xong, Khoa cúp máy nhìn vào chiếc giường nơi Vi đang ngủ
Ở đầu dây bên kia, Mai ném điện thoại xuống giường, thở dài. Hùng đang chăm chú vào cái máy tính vội ngước lên nhìn cô.
- Có chuyện gì vậy ?- Hùng hỏi. Mai quay lại nhìn anh, buồn. Cô im lặng không nói rồi tiến về phía anh. cô nằm lên giường, ôm chặt cái gối và bắt đầu khóc không thành tiếng
- Em làm sao vậy ?- Anh dịu dàng, Mai lặng im
Cô ngước đôi mắt buồn, ngấn lệ lên nhìn anh. Anh ôm cô vào lòng. Anh hiểu giờ phút này cô không muốn nói gì cả nên việc anh có thể làm bây giờ là ôm chặt cô.
…7h tối,
Long vẫn chưa thể liên lạc được với Vi. Anh gọi cho cô hàng trăm cuộc nhưng vẫn không có kết quả gì. Lòng anh nóng như lửa đốt. Anh không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Trước kia, khi bên cô anh đôi lúc nhớ đến Phương nhưng chỉ như gió thoảng qua. Còn bây giờ, khi Phương quay lại anh lại nhớ cô da diết. Chính bản thân anh cũng không hiểu rốt cuộc bản thân mình bi làm sao nữa.
- Anh- Phương gọi
- Chuyện gì vậy ?- Anh quay ra mỉm cười với Phương
- Chúng ta đi ăn tối nha- Phương nũng nịu. Anh xoa đầu cô
- Được rồi, chiều em- Anh cười- thế em muốn ăn gì ?- Với lấy cái áo khoác anh hỏi
- Ăn món Ý đi. lâu rồi em chưa được ăn- Phương nghĩ ngợi
- ừ, vậy chúng ta đi- Long cười.
tại nhà hàng Ý nổi tiếng nhất thành phố.
- em ăn đi- Khoa giục khi thấy Vi không chịu động dĩa vào món nào
- Không hợp khẩu vị của em ư ?- Anh hỏi. Vi lắc đầu, cười nhẹ
- Em không muốn ăn- Cô nói
- Ít nhất em cũng phải ăn gì chứ- Anh nói- từ chiều đến giờ em đã ăn gì đâu- Khoa lo lắng. Vi không nói gì lơ đễnh đưa mắt hướng ra phía cửa. Cùng lúc đó, một đôi tình nhân cười nói vui vẻ bước vào. Gương mặt Tường Vi thoáng chút nhợt nhạt, biến sắc. Ngay sau đó, chừng vài giây, Vi bỗng cười. Gương mặt cô hơi ửng đỏ, duyên dáng. Cô trở nên vui vẻ. Hơn nữa, cô còn nắm tay Khoa. Khoa nhận ra sự thay đổi ấy, vội quay người lại. Và tất nhiên anh đã biết nguyên nhân của sự thay đổi đó
- Anh à, chúng ta ngồi đâu đây ?- Phương nũng nịu- Em không muốn ngồi ở kia đâu hay chúng ta ngồi cái bàn cạnh cửa sổ đi- Phương nói và chỉ tay vào bàn của Vi
- Thưa tiểu thư, ở đó đã có người ngồi rồi- Người phục vụ lên tiếng
- Tôi không cần biết- Phương cáu
- Em à, nên giữ thể diện cho anh chút- Long nhắc nhở
- Em ứ chịu đâu- Phương giận hờn như trẻ con
- Anh biết rồi- Long nói rồi tay trong tay cùng Phương tiến về cái bàn đó. Lúc anh đến gần thì bắt gặp Vi. Hơn nữa, cô ấy còn đang cười cười nói nói vui vẻ bên người đàn ông khác, trông họ có vẻ rất hạnh phúc. Lòng anh gợn lên hàng trăm con sóng khó chiu, bức bối. Anh tức giận. Lúc đó, anh chỉ muốn cầm lấy tay Vi rồi đi một mạch ra khỏi nhà hàng này
- Anh Khoa- Phương hét lên. Khoa cô lại nhìn cô gái trước mặt.
- Không ngờ lại gặp em ở đây- Anh mỉm cười. Vi cũng cười. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt Long
- Hai người đẹp đôi thật- Môi cô nở nụ cười mê hồn. Long nhìn thấy vậy gương mặt càng nóng bừng hơn. Còn trái tim cô như thắt lại, đau đớn
- Cảm ơn- Phương cười- Mà anh Khoa giới thiệu đi chứ ?- Phương đưa mắt về phía Vi
- À, anh quên mất- Khoa cười- Đây là Vi, bạn gái anh- Nghe xong, trái tim Long như bị ai bóp nghẹt. Anh cố kìm nén sự giận dữ của mình
- Chào cô- Vi gật nhẹ đầu- nếu hai người không phiền có thể ngồi ăn với chúng tôi chứ ?- Cô hỏi
- Tất nhiên là được rồi – Phương cười và kéo Long ngồi xuống.
Bữa ăn diễn ra trong không khí ngột ngạt, căng thẳng được che đậy bởi sự đầm ấm, hạnh phúc bề ngoài.
- chúng ta đổi đĩa đi- Khoa đề nghị. Vi gật đầu, nhẹ nhàng làm theo
- anh nhìn xem họ tình tứ chưa kìa ?- Phương huých nhẹ khuỷu tay vào người Long. Đôi mắt giận dữ ngập tràn sự ghen tuông, sắc bén của anh nhìn Vi không chớp. Vi cảm nhận được cái nhìn đó nhưng cô vẫn mỉm cười, vẫn tỏ vẻ hạnh phúc
- là do cô ấy không ăn được tỏi tây- Khoa vội giải thích
- còn anh ấy nhất quyết không chịu ăn dấm- Vi nói thêm
- Dấm chẳng có gì ngon cả- Khoa tự biện hộ rồi lấy khăn ăn lau miệng cho Vi- Lúc nào ăn cũng thế cả- anh trách. Vi mỉm cười. Nhìn thấy cảnh đó, Long càng tức giận. Không chịu được nữa, cuối cùng Long lên tiếng
- Chúng ta cần nói chuyện 1 lát- Anh nói và nhìn thẳng vào mắt Vi. Vi quay sang nhìn Khoa. Anh gật đầu nhẹ
- Em xin phép- Cô nhẹ nhàng kéo ghế rồi đứng dậy. Hai người đi ra khỏi bàn trước sự ngạc nhiên của Phương. Ra đền cửa, Long giật mạnh cánh tay của Vi lại, giận dữ hỏi
- Rốt cuộc em với Khoa có quan hệ gì ?- Vi nhìn anh vui vẻ trả lời
- Anh đã nghe rồi mà. Cần em nhắc lại sao ?- Cô ngây thơ hỏi
- Em...- Long tức giận- Em coi tình cảm của anh là gì hả ?- Vi nhìn anh rồi cười
- Em có nói là yêu anh sao ?- Cô hồn nhiên hỏi- Nếu có thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra ha. Mà bây giờ, em thấy anh đang rất hạnh phúc. Cô ấy là một cô gái thật may mắn- Vi nói rồi gỡ tay Long ra- Nếu anh không còn gì để nói nữa em nghĩ chúng ta nên vào thôi. Để họ đợi không hay chút nào- Cô cười tinh nghịch rồi bước vào để mặc Long. Cõi lòng anh đang tan nát. Và cô cũng vậy. Hai trái tim đang vỡ nát, đang rỉ máu. Nước mắt cô chảy ngược vào trong cắt cứa da thịt. Vi trở lại chỗ ngồi nhưng Long thì chưa. Mấy phút sau, khoa có việc đi ra khỏi bàn. Lúc này, bàn ăn chỉ còn lại hai cô gái
- Cô với anh Long có quan hệ gì ?- Phương hỏi. Vi ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn Phương rồi bình tĩnh đáp
- Em nghĩ chị nên hỏi trực tiếp anh ấy thì hơn- Vi cười
- Nhưng tôi muốn hỏi cô- Phương gằn từng chữ
- Chị không nên suy nghĩ nhiều. Em với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi- Vi nhẹ nhàng
- Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn cô rất khác- Phương tiếp tuc nói
- Có ư ?- Vi hỏi rồi giả vờ suy nghĩ- Chị nghĩ quá nhiều rồi- Vi dứt lời thì Phương hất ly nước vào mặt Vi. Phương quá tức giận. Từ lúc ngồi xuống bàn này, cô đã nhận thấy tình cảm mà Long dành cho Vi. Có bị mù, cô mới không thấy sự ghen tuông trong ánh mắt đó
- Tôi nói cho cô biết anh ấy là của tôi- Phương gằn giọng
- Thì em có nói là của em ư ?- Vi hỏi lại- Của chị thì chị chị cứ việc giữ còn em không ham- Vi nói rồi đứng dậy. Đúng lúc đó, cô bắt gặp Long và Khoa. Hai người đã đứng đó từ bao giờ. Long nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vi. Vi nhìn anh không chớp mắt rồi cười nhẹ
- Em xin phép- Cô cười nhẹ rồi đi thẳng qua trước mặt anh. Long đứng đó như chôn chân xuống đất.
Trên xe, Vi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Khoa chốc chốc quay sang nhìn đứa em gái của mình.
- Anh xin lỗi- Khoa nói. Vi quay sang nhìn anh mỉm cười
- Anh không cần xin lỗi. Ngược lại em phải cảm ơn anh mới đúng- Vi hồn nhiên
- Chuyện không chỉ đơn giản vậy chứ ?- Khoa nhướn mày. Vi nhìn anh khó hiểu
- Ý anh là gì ?- Cô hỏi. Khoa nhìn cô, thở dài rồi quay đi
- Em đủ thông minh để hiểu anh đang nói gì mà- Anh dứt lời, Vi thở dài
- Thật sự em không thể lừa anh- Vi nói rồi hướng đôi mắt ra ngoài- nếu em hoàn toàn không biết điều gì thì có lẽ dù chuyện đó có xảy ra thì em sẽ một mực khăng khăng giữ anh ấy lại bên mình. Nhưng thực sự lại không phải vậy. Ngay từ ban đầu em đã biết trong trái tim anh ấy không có chỗ cho em. Em chỉ là người thay thế mà thôi- Vi thở dài. Khoa nhìn cô xót xa
- Em nghĩ vậy ư ?- Anh hỏi.
- Đó là cảm giác – Vi cười nhẹ- Em luôn tin vào cảm giác
- Thế tiếp theo em định làm gì ?- Khoa hỏi
- Ngày mai em sẽ ra nước ngoài công tác
- Gấp vậy ư ?
- Cần thiết mà anh- Vi cười rồi im lặng.
Khoa nhìn đứa em gái nhỏ ái ngại rồi thở dài. Anh rất lo lắng cho cô. Tuy Vi luôn hồn nhiên, tính tình trẻ con lúc nào cũng nhõng nhẽo, khi nắng khi mưa thất thường nhưng điều ấy không có nghĩa là Vi không hiểu chuyện. Vi và Hạ đều giấu mọi người suy nghĩ, cảm xúc thật của mình. Că hai đều không muốn mọi người lo lắng. Ai có thể không hiểu điều này nhưng anh thì khác. Anh hiểu, hiểu và biết tất cả.
Vi lại quay mặt sang hướng khác. Không khí trong xe có vẻ nặng nề và ngột ngạt. Cô làm sao lại không hiểu tâm trạng của Khao lúc này. Cô có thể lừa ai nhưng không thể lừa nổi anh. Vì anh luôn hiểu cô, anh biết rõ cô. Nhưng càng như thế, cô lại càng muốn giấu. Có những chuyện cô không muốn anh biết. Có những chuyện có lẽ anh không bao giờ nên biết trong đó có tình cảm của cô.
Khi còn là một đứa trẻ, cô đã dành tình cảm cho anh. Tình yêu của một con nhóc mấy tuổi ngây ngô, trong sáng và hồn nhiên biết bao nhiêu. Nhưng khi cô ý thức được rằng trong trái tim anh chỉ có chị Lam Hạ thì cô đã từ bỏ. Có lẽ lúc đó, tình cảm của cô đối với anh chỉ là gió thoảng qua nên cô mới dễ dàng từ bỏ như vậy. Cô an phận, chấp nhận làm em gái của anh.
Ngày ấy là thế và bây giờ cũng vậy. một lần nữa cô chấp nhận buông tay người cô yêu, chấp nhận rút lui. Có lẽ, cô thật ngốc, ngốc khi không dũng cảm đấu tranh, khi không dám giữ người mình yêu ở bên cạnh.
Cô không cao thượng, chỉ là cô không đủ ích kỉ để làm điều ấy. Nếu ngày trước cô có thể buông tay một cách nhẹ nhàng, không hối tiếc thì bây giờ lại hoàn toàn khác. Trái tim cô đau đớn. Cô dường như không dám tin vào sự thật trước mắt. Có lẽ cô đã yêu anh ấy, yêu rất nhiều, hơn cả bản thân cô.
Trút một tiếng thở dài, Vi càng cảm thấy mệt mỏi, trong đầu cô một hình xăm thoáng chốc hiện lên.
... Mai lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả ngày nay cô chưa ăn gì mà có lẽ bản thân cô cũng không muốn ăn. Cô không cảm thấy đói. Tất cả chỉ là một cảm giác mệt mỏi, chán ngán.
Chuông cửa reo lên, Mai uể oải bước ra khỏi phòng. Cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là cảnh tình tứ của một đôi tình nhân
- Không ngờ em lại ở đây - Long nhìn cô cười đầy ẩn ý. Mai lạnh lùng đưa mắt nhìn Long và Phương
- Anh đến có chuyện gì ?- Bằng ngữ điệu thờ ơ, lãnh đạm hết sức Mai hỏi lại Long. Anh hơi sững người vì thái độ đó của Mai
- Bộ anh làm phiền hai người à ?- Long giả nai. Phương tủm tỉm cười. Mai bực dọc, đẩy cánh cửa ra và nói vọng vào trong
- Có người tìm anh này- Nói xong, Mai để cửa, bỏ vào trong. Cùng lúc đó, Hùng bước ra khỏi phòng tắm. Thấy long và phương, Hùng cười
- Hai người đến tìm tôi có chuyện gì à ?- Hùng hỏi
- Đến thăm bạn không được sao ?- Long đáp rồi ngồi xuống ghế
- Bộ anh không nhớ em hả ?- Phương giả vờ nhõng nhẽo- Hay anh có bạn gái rồi là quên hết bạn bè
- Đâu có- Hùng cười. Cùng lúc đó, Mai đi từ phòng ra tay cầm túi và một chiếc áo khoác mỏng
- Tôi có việc đi ra ngoài. Lúc nào xong, gọi tôi sẽ về- Mai nói và toan bước đi. Hùng giữ tay cô lại
- Em định đi đâu ? – Hùng hỏi, Mai lạnh lùng nhìn anh, không nói gì
- Chắc là Mai có việc- Long xen vào. Cùng lúc đó, Mai quay mặt về phía Long, nhìn anh với đôi mắt sắc lạnh. Đôi mắt ấy dù chỉ trong phút chốc cũng đã có thể phát hiện ra vết xăm đã được che giấu kĩ bởi chiếc cổ áo sơ mi. Mai khẽ nhếch mép, cười nhạt, gạt tay Hùng ra
- Anh không cần phải lo- Nói xong, Mai nhanh chóng đi ra khỏi cửa. Cô đi ngang qua phương. Và trong vài giây ngắn ngủi, cô cũng đã bắt gặp một vết xăm tương tự trên cổ của Phương.
Ở nơi bắt đầu của gió,
Chiếc taxi dừng lại. Mai nhanh chóng ra khỏi xe rồi đi bộ lên đồi. Nơi đó, đã có một người con gái đợi cô từ bao giờ.
- Đến rồi à- vi hỏi, không quay người lại
- Không khiến bà phải chờ quá lâu đó chứ ?- Mai trêu chọc
- Không tồi- Vi cười- Mà bà thấy nó không ?
- Thấy rồi- Mai đáp- Đó là hình xăm của hội ‘Lan quỷ’ đúng không ?
- Đúng vậy- Vi thở dài- Nhiệm vụ lần này của tui là cùng anh Trung tiêu diệt tận gốc hội đó
- Ý bà là ?- Mai ngạc nhiên
- Không bao gồm anh Long, Phương và một số người khác- vi nói
- Tui không hiểu- Mai ngẩn người
- Hội ‘ Lan quỷ’ được lập ra với chỉ 5 thành viên đứng đầu, 10 thành viên thân cận. Anh Long không nằm trong số đó. Kế hoạch tiêu diệt hội này đã được triển khai từ rất lâu. Nhưng một năm trước, do vụ của ba tui nên bị hoãn lại. Bây giờ, nó được tiếp tục. Anh Long cũng giống như Phương và nhiều người khác bị thủ lĩnh của hội khống chế và điều khiển- Vi giải thích
- Vậy hình xăm đó là... ?- Mai ngạc nhiên
- Đó chính là loại chất độc mà tên thủ lĩnh cấy vào người họ. Đến một thời điểm nhấn định, hình xăm đó sẽ nổi rõ. Khi ấy, báo hiểu người này sắp đến lúc phải phục vụ hội. Họ sẽ làm mọi việc mà tên thủ lĩnh sai trong vô thức- Vi nói tiếp- trong mấy năm qua đã tiêu diệt được tất cả bọn họ chỉ còn sót lại tên cầm đầu thôi
- Việc này sẽ rất nguy hiểm- Mai hét lên
- Mạng sống liệu còn quan trọng ?- vi cười nhẹ- ai rồi cũng đến lúc phải chết, sớm hay muộn có quan trọng gì - Vi lẩm bẩm
- Bà nói gì vậy ?- Mai giận dữ. Vi mỉm cười
- Không có gì – Vi đánh trống lảng- tui hẹn bà ra đây là có việc
- Việc gì ?- Mai hỏi
- Bác bảo bà điều tra thật kĩ về tên cầm đầu đó rồi gửi tài liệu cho anh Trung. Anh ấy đang ở Anh. Mai tui cũng qua đó
- Tui biết rồi- Mai buồn bã.
... Trong căn hộ của Hùng
- Có chuyện gì mà hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này ?- Hùng ngồi xuống và hỏi
- Rồng tôm gì ở đây ?- Long hơi nhướn mày- Tao với mày mà còn phân biệt thế à ?- Long hỏi. Hùng nhún vai. Phương xen vào
- Hai người định như thế đến bao giờ ?- cô nàng hơi cáu- Em không đủ kiên nhẫn để ngồi nghe hai người kể lể đâu nha
- Nói tóm lại hai người có chuyện gì thì làm ơn nói nhanh lên tôi còn phải đi đón vợ chưa cưới của tui nữa- Hùng giải thích
- Vợ chưa cưới ?- Phương trợn tròn mắt
- Đừng bảo là Mai đấy nhé- Long cười. Hùng gật đầu- Không ngờ hai người tiến triển nhanh đến thế
- Không phải tiến triển nhanh chỉ là có ai đó chậm như rùa bò thôi- Hùng liếc xéo Long.
- Anh Hùng không cần em nữa ha – Phương giả bộ chu chéo- Chưa chi đã lấy vợ sớm vậy ?
- đến lúc cần thì phải lấy thôi- Hùng nhún vai- Mà rốt cuộc hai người có chuyện gì ?
- Mấy hôm nữa tao sẽ đưa Phương sang Anh để ra mắt bố mẹ tao- Long thông báo. Hùng nhúin vai hờ hững
- Được vậy thì chúc mừng hai người nha- giọng hùng lạnh lùng
- Thái độ đó của anh là gì vậy ?- phương hỏi- không can tâm ư ?- Hùng cười
- Có thể- một nụ cười nở trên môi anh khiến trái tim Phương lỗi một nhịp. Đã lâu lắm rồi cô không thấy nụ cười đó. Thêm nữa trong òng cô cũng có chút vui vui. Chẳng nhẽ thái độ này của Hùng là do anh đang ghen ư ? Có lẽ anh đã yêu cô ?
- Mày tính cướp bạn gái tao à ?- Long cười
- May be- Hùng vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó- nếu hết chuyện rồi hai người có thể về chứ ?
- Chưa chi đã đuổi người ta đi thế à ?- phương chu mỏ
- Tùy em, hiểu thế nào cũng được nhưng làm ơn nhanh nhanh đi về giùm- Hùng nói thẳng. Long sửng sốt trước thái độ đó của Hùng
- Người ta không muốn giữ thì em cũng chẳng cần- Phương phụng phịu- Chúng ta về thôi- Nói xong, Phương kéo tay Long đứng dậy
- Không tiễn- Hùng nói với theo. Long đứng khựng lại
- Em xuống xe trước lát anh xuống sau- Long nỏi. Phương hơi phụng phịu mọt chút nhưng rốt cuộc cũng đồng ý
- Thôi được- Nói xong, cô ta bỏ đi.
- Mày bị làm sao thế ?- Long hỏi. Anh phải làm cho ra nhẽ cái thái độ đó của thằng bạn
- Chẳng có chuyện gì - Hùng vẫn giữ một thái độ hờ hững
- Có phải vì chuyện của Vi ?- Long hỏi. Hùng hơi nhướn mày
- Có vẻ mày cũng không khờ khạo đến nỗi bị người ta dắt mũi đâu nhỉ ?- Hùng cười chế nhạo. Long tức giận túm lấy cổ áo Hùng
- Vi đã là người yêu của Khoa. Mày biết chưa ?- Long hét lên. Hùng nhếch mép
- Mày tin điều đó ư ?- hùng cười khẩy rồi thì thầm vào tai Long- Mày đừng tưởng tao không biết mày đang làm gì. Cả mày và Vi đều đang cá cược mạng sống của mình vào trò chơi này đấy
- Mày đang nói gì vậy ?- Long gắt lên
- Ngày mai Vi sẽ sang Anh- hùng thông báo- Cô ta cũng đã biết rồi nên mới cố tình đưa mày sang Anh- Hùng giải thích- Mày nghĩ cô ta không biết gì ư ? – Hùng cười khẩy- Phương cũng là một con cáo già đó
- Sao mày không nói cho tao biết trước- Long tức giận, gằn từng chữa vào tai Hùng
- Thì bây giờ tao nói rồi còn gì – Hùng cười khẩy- Nhưng mày yên tâm. Bác ý sẽ không để Vi đi nếu không đảm bảo được sự an toàn cho cô ấy. Vụ lần này sẽ huy động tối đa lực lượng của chúng ta. Ở đây chỉ còn lại tao và Mai cắm chốt thôi. Mày không phải lo- Hùng dứt lời thì Long buông cổ áo Hùng ra, thở dài
- Nếu cô ấy có chuyện gì tao sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân- long buồn bã nói rồi bỏ đi. Hùng cũng thở dài.