chap 30
….. Trong phòng làm việc bác sĩ Minh đang gọi điện
- Hạ sao rồi ?- Ông Mạnh hỏi
- Ceo đã tỉnh lại. Con bé còn rất yêu nhưng …- Bác sĩ Minh ấp úng
- Nhưng sao ?
- Đúng như chú dự đoán, sức mạnh của con bé đang hồi phục và có phần mạnh hơn. Đó là lý do tại sao mà dạo gần đây sức khỏe con bé không ổn lắm
- Được rồi. Cảm ơn cháu- Ông Mạnh ôn tồn- Cháu nhớ chăm sóc con bé cẩn thận. Sức mạnh cảu con bé đã trở về tức là hắn đã trở lại. Hắn sẽ tiếp cận con bé bằng mọi giá
- Chú cứ yên tâm- Bác sĩ Minh vừa nói xong thì đầu bên kia cũng ngắt máy. Tất cả chỉ còn là những tiếng tút tút liên hồi vang trong không gian tĩnh lặng.
chap 30 (tiếp)
….. Ở bệnh viện
Một chàng trai trẻ với gương mặt không tì vết đang ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ của một phòng bệnh. Chàng trai đó tên là Mạnh Khoa, một sát thủ địa ngục.
Khoa nhảy vào phòng bệnh một cách dễ dàng. Trong phòng bệnh, một đôi trai gái đang ngủ rất say. Khoa mỉm cười, một nụ cười đầy sát khí. Sắp chết đến nơi rồi mà hai người đó vẫn có thể ngủ được.
Khoa trở lại chỗ ngồi yêu thích của mình : trên bậu cửa sổ . Khoa lôi cây tiêu ra thổi. Cây tiêu này giống hệt cây tiêu của Hạ. Nhưng khúc nhạc mà nó cất lên thì hoàn toàn khác.
Cây tiêu vang lên. Một đoạn nhạc réo rắt và ớn lạnh. Đôi trai gái thức giấc. Hai người đó không ai khác chính là Khánh My và Minh Quang. Họ nhìn thấy Khoa. Đôi mắt họ rực lửa. Họ gào thét. Hai người như hai con thú dữ muốn lao tới mà cấu xé Khoa. Nhưng tất nhiên đó là chuyện không thể.
Họ hét lên trong đâu đớn và tuyệt vọng. Từ người họ ánh lửa xanh bùng cháy. Ánh lửa đẹp, rất đẹp nhưng nóng dữ dội. Hai người đó không ngừng gào thét trong cái nóng cháy da, cháy thịt
- Anh muốn gì ?- Khánh My hét lên
- Chúng tôi có thể cho anh rất nhiều tiền. Gia đình chúng tôi rất giàu- Mạnh Quang đế thêm vào. Khoa cười nhếch mép. Một nụ cười đáng sợ và ớn lạnh.
Khoa tiếp tục thổi. Một khúc nhạc lạnh lẽo khác vang lên và bội phần đau đớn. Hai người không ngừng thi nhau hét lên
- Nóng quá, nóng quá- Khánh My hét
- Mẹ ơi cứu con … me ơi – Minh Quang cũng hét lên. Bố mẹ của họ lập tức chạy vào. Nhưng tất nhiên họ không thấy ngọn lửa xanh dữ dội ấy. Chỉ những người sắp chết mới có thể thấy nó
- Hai con làm sao vậy ?- Bà mẹ ân cần
- Mẹ ơi cứu con. Mẹ ơi- Mạnh Quang tiếp tục kêu lên
- Nóng…nóng- Khánh My cũng không ngừng hét
- Có gì đâu… hai con làm sao vậy ?- Bà mẹ hốt hoảng.
mà t giới thiệu chút nha:
sát thủ địa ngục có vũ khí là một cây tiêu, khi khiêu chiến hoặc cướp đi mạng sống của người khác họ sẽ thổi tiêu
nhưng mỗi cây tiêu, mỗi sát thủ có một đặc tính riêng (và khi lên đến nhất đẳng thì đặc tích đó của họ là mạnh nhất, có thể có thêm các đặc tính khác, cái này thì tùy )
Của Hạ là Phong (gió) và Hạ đã lên đến nhất đẳng, cô có thêm đặc tính thủy và một số sức mạnh mới(sau này sẽ rõ lý do và sức mạnh đó)
Mai là tam cấp đặc tính nước
Mạnh Khoa là nhất đẳng, đặc tính Hỏa ( chủ yếu là ngọn lửa xanh) và một số sức mạnh khác
chap 30 (tiếp)
Ngọn lửa xanh nóng và thật đẹp. Ngọn lửa xanh cháy từ bên trong cơ thể họ. Cháy từ lục phủ ngũ tạng, từ máu, từ thịt. Ngọn lửa không bao giờ có thể tắt cho đến khi người đó chết.
Ngọn lửa xanh trước mặt Khoa đang bùng cháy dữ dội. Những tiếng kêu thất thanh càng khiến cho Khoa thích thú. Làm sát thủ địa ngục, công việc anh yêu thích nhưng điều anh thích nhất chính là được nghe những tiếng hét vô vọng từ những con người sắp chết. Tại sao ư ? Đơn giản vì bản thân họ không thích sống, không muốn sông nữa, đã làm những việc không ra gì mà đến lúc phải chết lại sợ hãi đến thế ư ? Thật nực cười.
Ngọn lửa đã tàn, tàn để lại hai con người đã chết. Đôi mắt trợn trừng và toàn thân thì bỏng rát.
Khoa bỏ đi để lại tiếng kêu khóc thảm thiết của hai bà mẹ. ‘ Tự làm tụ chịu giờ còn trách ai. May mà ta còn tha mạng cho bố mẹ các người đó’. Khoa lẩm bẩm