chap 6
…. Tối hôm đó.
- Chị quen anh Trung à?- Kiên hỏi khi hai chị em đang ngồi ăn cơm
- Gọi là có biết. Nhưng sao ?
- Tại hôm nay anh ấy nhờ người tìm hiểu về chị- Hạ khựng lại. Hạ biết Trung về từ lâu rồi. Nửa năm trước. Trung xuất hiện trước mặt Hạ với vẻ năng động, hút hồn như nhiều năm về trước. Nhưng Trung không biết Hạ. Người Trung tìm là Hàn Băng. Phải rồi, là Hàn Băng, là Hàn Băng để Hạ có thể viện hàng ngàn lý do không gặp Trung, không nói cho Trung sự thật và coi Trung như một hotboy trong trường mà Hạ không bao giờ tiếp xúc.
Văn phòng làm việc của Trung vẫn sáng đèn. Trung trở lại đây được hơn một năm rồi. Nhưng Trung vẫn chưa có tin tức gì về Hàn Băng. Trung tìm kiếm, lật tung từng xó xỉnh nhưng Hàn Băng như một bóng ma, như cố tình lẩn tránh cậu vậy. Trung biết mình đã sai khi trách Hàn Băng. Nhưng bây giờ ngay đến một cơ hội để giải thích với cô ấy cũng không có. Thật là chán.
- Nè, như ông yêu cầu- Nam bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Trung. Nam đặt xuống trước mặt Trung một tờ giấy
- Đúng là ông có khác- Trung cười
- Chỉ có thế này thôi- Nam vừa nói vừa tỏ vẻ mệt nhọc- Không biết con bé đó là ai nữa nhưng có vẻ rất bí mật. Tui chỉ tìm được thông tin từ hai năm trở lại đây còn mọi thứ mù tịt. Cả mối quan hệ giữa Kiên và cô bé ấy nữa
- Không ngờ cũng có một người làm cho ông phải khó khăn đến thế đây- Trung cười
- Thôi đi. Đã giúp lại còn mỉa mai. Tui về đây- Nói rồi Nam bực tức ra khỏi phòng.
Ngoài trời bắt đầu mưa. Một cơn mưa rào. Trung nhìn ra cửa sổ, một nỗi buồn trở lại với Trung. Trung không phải là người bi lụy vì tình nhưng khi đã yêu thì Trung dành trọn trái tim cho người ấy. Và Hàn Băng chính là người đó. Ngay từ nhỏ, Trung bị Hàn Băng thu hút bởi ánh mắt lạnh lùng và quyết đoán. Cô bé ấy đeo mặt nạ khiến Trung thấy tò mò. Và chỉ một lần duy nhất, một lần thôi Trung được nhìn thấy gương mặt dưới chiếc mặt nạ. Một cô bé đáng yêu, xinh xắn nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn vô tận. Nỗi buồn ấy dường như chưa bao giờ hết trong Hàn Băng. Lần cuối cùng, Trung gặp Hàn Băng là hôm ông mất. Hôm đó ánh mắt Hàn Băng vô cùng buồn bã và đau đớn. Nhưng vì tức giận mà Trung không để ý đến nó. Để giờ đây ánh mắt đó đầy ám ảnh với Trung.
Mưa, mưa rơi thật nhiều. Trong căn phòng nhỏ và tối om, Hạ không ngủ được. Cánh tay trái của Hạ lại đau. Mỗi ngày mưa nó đều thế. Nó hành hạ cơ thể của Hạ. Hạ đau đến nỗi không thể nói được, chỉ biết cắn răng mà chịu. Bao lần rồi mà Hạ vẫn không thể quen được với cảm giác đau đớn ấy.