chap 72 : kế hoạch
….. 9h sáng, 3 ngày trước trận đấu
Cuối cùng Hạ cũng hoàn thành xong khóa huấn luyện. Tuy thời gian kéo dài hơn so với cô dự định nhưng như thế cũng là nhanh lắm rồi.
- Con nên nghỉ ngơi chút đi – Ngoại khuyên
- Con cần phải làm việc ngoại à- Hạ cười nhẹ- Con đi đây- Nói rồi, Hạ đứng dậy chạy ra ngoài.
Hạ đã gầy hơn, xanh xao hơn. Trên người con bé cũng nhiều vết bầm dập hơn. Bà không thể ngăn con bé được. Con bé cố gắng quá, trút hết sức lực vào luyện tập. Mong là sẽ thành công.
Ở nhà Tường Vi.
Bà Trần ngồi trên bàn làm việc của mình. Bà đang nhận điện thoại :
- Mấy phút nữa tôi sẽ đến- Giọng một người con gái từ đầu dây kia lạnh lùng
- Có chuyện gì ?- Bà Trần hỏi
- Rồi bà sẽ biết. Không cần phải lo lắn, tôi là người của gia tộc họ Lê do trưởng họ cử tới- Nói xong, người đó nhanh chóng cúp máy.
Bà Trần cũng gắc máy. Bà thở dài. Đã bao lâu này bà không có bất cứ liên lạc nào với gia tộc họ Lê để giữ kín bí mật này. Gia tộc họ Lê có ơn với bà, đặc biệt là người phụ nữ tên Hoa, người bạn thân của bà. Ngày đó, nếu không có bà ấy thì bà đã chết rồi. Dù bây giờ phải sóng trong danh nghĩa người ấy nhưng bà cũng vui lòng. Vì bà được sống, được sống bên cạnh người mình yêu dù trái tim người đó không thuộc về bà. Không sao cả. Bà chấp nhận điều đó.
Tiếng còi xe cắt đứt dòng suy nghĩ của bà. Bà nhìn ra cửa sổ. Một người con gái bước xuống xe. Bà trông dáng người này rất quen nhưng tạm thời bà chưa nhớ ra được.
Vài phút sau, trong phòng làm việc của bà
- Cảm ơn chị- Người con gái trước mặt bà khẽ gật đầu với cô giúp việc. Bây giờ, bà mới nhìn rõ người con gái ấy. Một người con gái rất xinh đẹp với nước da trắng mịn màng. Gương mặt thanh tú đẹp nhưng buồn. Đôi mắt rất đẹp và trông rất quen thuộc. Đôi mắt ấy... Chẳng nhẽ ?? Một lúc sau
- Chị ra ngoài đi – Bà Trần nói với người giúp việc. Đôi mắt bà liếc ngang qua những vết thương trên bàn tay người con gái đó
- Mẹ thật không nhận ra con ư ?- Người con gái đó nói. Môi nở một nụ cười mỉm
- Chẳng lẽ...- Bà ấp úng- Lam Hạ ?
- Bà ngoại nói đúng mẹ là người rất thông minh- Hạ nâng trách tà lên
- Tại sao mày lại đến đây ? Mày đến đây để làm gì ?- Bà Trần đột ngột thay đổi
- Mẹ không cần phải diễn kịch- Hạ nhẹ nhàng đặt tách trà xuống- Con biết hết rồi. Mẹ Trần – Hạ nói xong thì bà Trần sững người lại. Con bé đã biết tất cả ư ?
- Mẹ không cần ngạc nhiên như vậy – Hạ nói. Bà Trần trấn tĩnh lại
- Con biết rồi ư ?- Đôi mắt bà buồn bã
- Mẹ không cần phải như vậy. Cái gì đã qua thì hãy để cho nó qua – Hạ nhìn vào khoảng không vô tận
- Mẹ xin lỗi- Bà nghẹn ngào
- Mẹ đừng như vậy- Hạ nói- Con đến đây là để đón mẹ, anh Cường, Tường Vi và chú Lam đến nhà ngoại. ở đây không an toàn với mọi người- Hạ giải thích
- Chẳng lẽ ... ?- Bà Trần ấp úng
- Ông ta đã trở lại. Dù ông ta không biết mẹ không phái là mẹ ruột của con nhưng cũng rất nguy hiểm- Hạ ôn tồn
- Thôi được- bà Trần đứng dậy
- Mẹ chuẩn bị đi- hạ cũng đứng dậy- Mà con báo vớii mẹ một tin mừng. Con đã tìm thấy 2 người con trai của mẹ. Chỉ có điều họ sẽ tham gia vào cuộc chiến. Con không thể ngăn cản nhưng chắc chắn sẽ bảo vệ họ. Mẹ đừng lo- Nói rồi, Hạ bước ra khỏi phòng.
Bà Trần đứng đó một lúc lâu rồi cũng bắt tay vào công việc thu dọn của mình
chap 72 : kế hoạch ( tiếp)
Sau khi đã đưa mọi người đến nhà ngoại. Hạ lập tức rút điện thoại ra và gọi :
- Cô có phải là Mai không ?- Hạ hỏi
- Đúng vậy- Mai trả lời
- Bạn cô, Lam Hạ đang ở trong tay tôi. Bây giờ cô hãy đến nơi bắt đầu của gió, đi một mình không được cho ai biết cả- Hạ lạnh lùng. Cô đã dùng máy đổi giọng nói nên Mai không thể phát hiện ra
- Làm sao tôi biết lời của cô là thật ?– mai hỏi
- Cô cần bằng chứng. Được thôi- Nói rồi, Hạ bật một cuộn băng ghi âm có giọng nói của mình- Bây giờ cô đã tin chưa ?
- Bao giờ tôi có thể gặp cô ?- mai tiếp tục hỏi
- Ngay bây giờ. Càng nhanh càng tốt- Nói xong, hạ cúp máy. Tường Vi bước vào phòng.
- Chị ??- Tường Vi gọi. Cô đã được ngoại kể ọi chuyện
- Sao vậy ?- Hạ hỏi. Gương mặt cô mệt mỏi
- Em có thể giúp gì chị được không ?- tường vi đến bên cạnh cô
- Ngốc, điều em cần làm bây giờ là chịu khó học hóa trang thật tốt. Chút nữa có việc cần- Hạ mỉm cười
- Chuyện gì hả chị ?- tường vi tò mò
- Chuyện này có thể gọi là một mũi tên trúng hai đích- Hạ đứng dậy- Vừa có lợi cho chị vưa có lợi cho em
- Cho em ?- tường vi ngạc nhiên
- Để kiểm tra xem ai đó có yêu em thật lòng không ?-hạ cười rồi bỏ ra khỏi phòng. Còn lại một mình Tường Vi với một dấu hỏi lớn.
Ở nơi bắt đầu của gió
Mai không muốn bị ai phát hiện nên đã lẻn đi lúc mọi người không chú ý. Mai bắt xe buýt đến đây. Ngọn đồi vắng vẻ dường như chỉ có tiếng rì rào của gió, của lá.
Vài phút sau, một chiếc ô tô màu đen dùng lại trước mặt cô. Một người con gái trông chạc tuổi cô bước ra. Cô ấy mặc một chiếc quần jean và một cái áo bóng chày trông rất trẻ trung. Gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp. Và dáng người đó trông rất quen
- Lam Hạ đâu ?- Mai hỏi
- Cô ấy vẫn ổn- người con gái cất tiếng nói. Giọng nói này thực sự rất quen, rất quen
- Lam Hạ ?- mai buột miệng. Lập tức một dải nước cuốn lấy người cô, hất cô ngã xuống. Mai dần lịm đi nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ thì Mai nghe được một vài âm thanh nữa
- Xin lỗi bà- Người con gái đó nói. Sau đó, Mai ngất đi và không còn biết gì nữa.
Mai được đưa về nhà ngoại. Nhờ tài hóa trang của Tường Vi mà Hạ đã có một bức ảnh rất đẹp : bức ảnh với hai cô gái máu me be bét, quần áo rách rưới. Hạ lập tức gửi bức ảnh đó cho hai người với cùng một nội dung : muốn cứu người nay bây giờ gặp tôi tại nơi bắt đầu của gió.
Hạ đứng dựa lưng gốc cây trên đồi, thở dài. Mong là họ sẽ đến. Kế hoạch này thực chất rất mạo hiểm vì nếu hai người đó không tới thì Hạ coi như xôi hỏng bỏng không. Nhưng cô chấp nhận rủi ro. Cách này là cách nhanh nhất. Hơn nữa, cô có thể thử thách tình yêu của hai người con trai đó. Như vậy, chẳng phải rất thú vị sao.
Một lúc sau thì hai chiếc mô tô dừng lại trước mặt cô. Hùng và Long xuống xe, tháo mũ bảo hiểm ra. Long hùng hổ đén trước mặt cô
- Tường Vi đâu ? Cô ấy mà có mệnh hệ gì thì tối ẽ không để yên cho cô đâu – Long nói. Hạ cười nhạt
- Mày bình tĩnh chút đi. Chắc chắn cô ta có âm mưu gì đó- Hùng nói
- Hai người đó vẫn ổn. Chẳng qua tôi muốn nhờ hai người chút việc nên mới giữ họ- hạ nói
- Chuyện gì ?- Hùng và Long đồng thanh
- Tôi muốn hai người đưa dung dịch này cho quân mấy người uống. Lọ màu xanh là cho cấp dưới còn lọ vàng vàng này là cho những người đứng đầu- Hạ yêu cầu
- Cô muốn chúng tôi cho họ uống thuốc độc hay sao ?- Long điên tiết
- Chúng tôi không thể làm hại bọn họ được- Hùng thêm vào
- Mấy người yên tâm đó không phải là thuốc độc, không chết người. Nếu hai người không muốn làm thì đừng mơ gặp lại hai cô gái đó. Và nói cho hai người biết không có hai người tôi cũng có thể cho họ uống thứ này- Hạ cười nhạt. Nói rồi, Hạ dúi vào tay họ hai lọ dung dịch- Mấy người có thể kiểm tra nó tùy thích. Hai người cứ suy nghĩ đi. Ngày mai, giờ này gặp tôi tại đây. Mà tôi nhắc nhở hai người, chuyện này tuyệt đối không được nói với bất cứ ai không thì ngày mai thứ tôi gửi cho hai người là những cái xác đó. Hơn nữa nếu hai người làm theo lời tôi thì bố mẹ hai người cũng được an toàn- Nói xong, Hạ bỏ đi.
chap 72 : kế hoạch ( tiếp)
12h trưa, ở văn phòng làm việc của bác sĩ Minh
Anh đang bù đầu trong công việc. Chưa bo giờ anh cảm thấy đầu óc cứ quay như chong chóng thế này. Anh tưởng như mình càng làm thì công việc ngày càng tăng. Ceo vẫn biệt tích. Trung hì chưa lấy lại tinh thần. Vì vậy, anh phải cáng đáng biết bao nhiêu là việc để lo cho cuộc chiến ấy. Mong anh còn đủ sức.
Một cô gái bước vào phòng anh mà không thèm gõ cửa. Anh ngẩng đầu lên
- Ceo ? – Anh bất ngờ
- Không ngờ anh có thể nhận ra em- Hạ mỉm cười ngồi xuống trước mặt anh. Phải, cô đã thay đổi gương mặt của mình. Nhưng bác sĩ Minh là sát thủ địa ngục với con mắt thứ ba, có thể nhìn thấy dung mạo thật sự sau lớp bảo ảnh thân hộ pháp
- Bình thường thôi- Anh cười
- Mà em có chút chuyện nhờ anh- Hạ đang định nói thì điện thoại của cô reo lên- Em xin lỗi
- Em cứ tự nhiên- anh nói
- Alo, ngoại ạ- hạ hỏi
- Ừm, ngoại gọi để báo cho con một tin vui. Yến đã mang thai. Con bé được gửi đến nhà ta để coi chừng. Mà bà cũng đón Kiên về đây rồi- Ngoại thông báo
- Con biết rồi. Cảm ơn ngoại- hạ cười rồi tắt diện thoại. Cô quay ra bảo bác sĩ Minh- Em muốn nhờ anh một vài chuyện
- Anh sẵn sàng giúp- Anh nói- Nhưng trước hết hãy cho anh biết em biết ông ta vẫn còn sống từ khi nào ?
- Anh hỏi vậy là có ý gì ? Em mới biết gần đây mà- Hạ tỏ vẻ ngơ ngác
- Đừng có giấu anh- Bác sĩ Minh cười- Em diễn xuất rất giỏi. Nhưng đó không phải là gương mặt ngạc nhiên của em. Và ánh mắt đó chỉ có nỗi buồn chứ không có sự ngạc nhiên
- Đúng là không có gì giấu nổi anh – Hạ cười nhẹ- Tại sao anh biết ?
- Anh đặt máy quay trong phòng này. Anh đã nhìn thấy việc em phát hiện ra thân phận thực sự của anh. Đó mới là gương mặt ngạc nhiên của em- Anh nói rồi nhìn thẳng vào mắt cô
- À, hóa ra vậy- Hạ trầm trồ- Thế anh nghĩ B.L.S là ai ?
- Tại sao em hỏi vậy ?- Anh ngớ người- theo anh nhớ thì hắn ta là một thiên tài về máy tính. Anh đã gặp cách đây 9 năm
- B.L.S là viết tắt của blue summer- Hạ nhỉ nhảnh- Đó là em. 9 năm trước người anh gặp là em
- Không ngờ em qua mặt được anh – Anh cười khổ
- Không có gì-hạ cũng cười- Mà anh giúp em ọi người uống cái này nhé. Cái màu xanh cho cấp dưới, màu vàng vàng này ấy người quan trọng- Hạ đặt lên bàn anh 2 lọ dung dịch
- Bảo ảnh thân hô pháp ?- Anh hỏi
- Có thể gọi như vậy- Hạ ngẫm nghĩ- Mà cũng không phải như vậy
- Bao giờ phải cho họ uống ?- Anh hỏi
- Ngày mai- Hạ đáp- anh cũng phải uống đo- anh nhún vai
- Chỉ cần nó không có mùi như cá sống thì ok – Bác sĩ Minh nói. Anh dị ứng với cá- Mà bên kia thế nào ?
- Cũng vậy- Hạ tinh nghịch- Em đã ‘bắt cóc’ Mai và Tường Vi để có thể khống chế Hùng và Long. Mong họ không làm em thất vọng
- Nhỡ họ không làm thì sao ?- Anh hỏi
- Em tin rằng họ sẽ làm- hạ cười nhẹ
- Mà anh giúp em không công thế này hả ?- Anh nói- phải có gì cho anh chứ, em gái ?
- Em sẽ nói cho anh biết chỗ của mẹ anh và em trai anh . ok ?- hạ trao đổi
- Anh biết họ là ai- anh đáp hờ hững. Hạ vội đứng lên
- Anh đã phát hiện ra người đó là mẹ mình ?- hạ hỏi
- Ừm- Anh đáp
- Vậy đổi điều kiện nhé. Ém ẽ bảo vệ mẹ của anh. Em nghĩ chắc anh biết em trai mình đang ở chỗ của ông ta rồi nhưng không biết đó là ai- Hạ dừng lại một chút- Trước ngày đấu em sẽ tiết lộ với anh danh tính em trai anh và sẽ cố bảo vệ người dó. Ok ?
- Nhưng sao em biết đó là em trai anh ?- Anh hỏi
- Bên đó cũng nhờ em làm một số tài liệu bí mật- Hạ cười- Thế nhé
- Không, anh vẫn chịu thiệt- Bác sĩ Minh càu nhàu
- À, quên mất. Em sẽ bảo vệ chị hai của em và đứa cháu của em nữa
- Chị hai ? Cháu của em ?- bác sĩ Minh ngẩn người
- Bình thường anh thông minh lắm mà cũng có lúc mặt đần thúi như thế này hả ?- Hạ trêu- là chị yến và con anh đó. Ngốc- Hạ cười rồi nhanh chóng đi ra khỏi cửa- Thỏa thuận xong. Anh trai cố gắng lên.
Hạ nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ Minh . Hạ như cơn gió đến và đi đều nhanh như vậy.
Hạ leo lên chiếc mô tô và đến quán bar. Hạ cần một nơi để thu thập thông tin. Và bar là nơi tốt nhất để làm việc đó.
chap 72 :
Ở nhà ngoại
Mai đã tỉnh. Đầu cô nhức quá. Cô không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Tường Vi bước vào
- Cuối cùng bà đã tỉnh. Tui cứ lo mãi- Tường Vi ngồi xuống bên cạnh Mai. Mai ngạc nhiên
- Tui đang ở đâu ? Tại sao bà lại ở đây ? Chuyện này là thế nào ? Lam Hạ đâu ?- Mai hỏi liên tục. Tường Vi nhìn nhỏ bạn mà bật cười
- Bà làm gì mà gấp gáp vậy- tường vi mỉm cười- Đây là nhà ngoại của tui và chị. Chị ấy đi có việc rồi. Bà sẽ ở đây cho đến hết cuối tuần
- Tại sao ? Tui còn phải tham gia vào cuộc chiến đó- Mai thắc mắc
- Không được – Một giọng nói vang lên
- Ngoại- Tường Vi vội vàng đứng dậy
- Với sức lực của cháu thì tham gia vào cuộc chiến sẽ mất mạng như chơi hơn nữa cũng ảnh hưởng đến kế hoạch của Hạ. Cả 2 đứa phải ở đây- Ngoại ôn tồn
- Kế hoạch ?- Mai và Tường Vi ngạc nhiên
- Ta sẽ giải thích cho 2 đứa sau. Nói tóm lại hai đứa phải ở đây- Ngoại nói rồi bước ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa ngoại ngoái đầu lại- À, mà quên chút nữa hai đứa xuống ăn cơm nha. Ở đây hai đứa không lo buồn đâu. Thằng Kiên và Yến cũng đến rồi- Nói xong, ngoại đi ra ngoài
- Kế hoạch này là sao ?-Mai hỏi Tường Vi
- Tui cũng chịu- Tường Vi nhăn nhó- Tui chỉ biết chị sẽ dùng cách nào đó cho cả 2 bên uống một thứ dung dịch được gọi là bảo ảnh thân hộ pháp rồi sau đó thế nào cũng không rõ. Nhưng có lẽ chị sẽ không trở về nữa- tường vi buồn rầu
- Không trở về nữa là sao ? Chẳng lẽ Lam Hạ phải chết ?- Mai hốt hoảng
- Tui nghe lén ngoại và mẹ nói chuyện. Mẹ bảo chị chấp nhân lời tiên tri đó đồng nghĩa với việc tự kết án tử hình bản thân mình. Cơ hội trở về của chị sau cuộc chiến là rất ít ỏi
- Lam Hạ đang ở đâu ? Biết thế mà mấy người vẫn để cô ấy làm ư ? Mấy người còn chút lương tri không vậy ?- Mai hét lên trong đau đớn
- Bà làm ơn bình tĩnh chút đi – Tường Vi an ủi
- Bà bảo tui làm sao bình tĩnh được. Bà bảo tui đứng đó nhìn bạn của mình đi vào chỗ chết ư ? Không thể. Tui không thể- Mai gào khóc. Tường Vi cũng khóc
- Cháu bình tĩnh chút đi. Chúng ta không ai muốn điều đó cả- Bà Trần bước vào phòng an ủi. Bây giờ bà đã trở lại với gương mặt thật sự của mình
- Mẹ - tường vi nói trong nước mắt
- Tại sao ?- Mai hét lên trong tuyệt vọng
- Đó là số phận của con bé. Chúng ta không thể thay đổi- Bà Trần thở dài- Con bé biết mình sẽ chết nhưng vẫn chấp nhận vì nó hiểu đó là định mệnh. Mạng sống của nó có thể hy sinh nhưng đồng thời cũng có thể cứu lấy rất nhiều người. Con bé đã chọn con đường này. Chúng ta không thể ngăn cản và cũng không được phép làm điều đó. Việc duy nhất chúng ta có thể làm để giúp con bé là cố gắng vui vẻ, mỉm cười. Đừng để con bé phải bận tâm- Bà nói xong thì bước ra ngoài.
‘ Cố gắng vui vẻ, mỉm cười’ ư ? Làm sao Mai có thể làm điều ấy ? Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt.Cô nức nở trong nước mắt và nõi đau. Đứng nhìn bạn mình đi vào chỗ chết mà không thể làm gì ư ? Cô không thể. Cô làm sao có thể làm được. Thà cô chết đi còn hơn là nhìn thấy cảnh đó. Không bảo vệ được người bạn của mình. Cô thật sự vô dụng. Tại sao ? Tại sao nhất định phải là Lam Hạ, chứ không phải là ai khác ?
Nhìn thấy Mai đau đớn như vậy Tường Vi cũng chẳng thể cầm lòng được. Cô gần tưởng như mình đã chết đi khi nghe cái tin động trời ấy. Bố cô vẫn còn sống, mẹ cô đã chết và chị gái cô cũng sắp chết. Cô không thể làm gì. Từ khi còn nhỏ, chị luôn là người bảo vệ cô. Còn cô, chỉ là gánh nặng cho chị. Cô không thể giúp gì cho chị mà chỉ trở thành vật cản đường mà thôi. Chị cô sắp phải đối mặt với tử thần mà cô cũng có thể làm gì được đâu. Cô đúng thật là vô dụng mà.
... Trong phòng làm việc của ngoại
- Bọn trẻ sao rồi ?- Ngoại hỏi bà Trần
- Chúng khóc rất nhiều. Cả hai đứa đều cảm thấy bất lực và đang tự trách mình- Bà Trần thở dài
- Đến ngay cả những người như chúng ta cũng chẳng thể làm gì được ngoài việc đẩy một đứa trẻ vào chỗ chết- Ngoại cũng thở dài
- Cô đừng tự trách mình như vậy – Bà Trần khuyên
- Cô đã sống đến tuổi này, đã làm trưởng tộc cũng được hơn 60 năm. Ai cũng bảo ta có quyền lực, có sức mạnh. Nhưng rốt cuộc ta cũng chẳng hơn gì một kẻ vô tích sự - Bà nói trong nghẹn ngào- Gần hai chục năm trước, ta đứng giương mắt nhìn con gái đi vào chỗ chết. Và đến bây giờ, ta đứng nhìn đứa cháu gái đi vào vết xe đổ của mẹ nó
- Tất cả cũng là lỗi tại cháu – Bà Trần nức nở
- Cháu không có lỗi gì cả. Tất cả là do sự lựa chọn của chúng. Hồi trước và bây giờ cũng vậy. Ta là mẹ, là bà mà cũng chẳng làm được gì- Nói xong, bà nhìn ra ngoài bầu trời. Trước mắt bà, một bầu trời u ám và nặng nề hiện ra.
chap 72 (tiếp)
Trong phòng làm việc của bác sĩ Minh
Anh đang rất vui mừng vì có hể gặp lại Ceo. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thi nỗi buồn đã đến. Trong tập hồ sơ của mình, anh đã đọc được lời tiên tri đó. Một lời tiên tri mà Ceo đã giấu anh.
- Alo, bà ạ- Bác sĩ Minh gọi điện thoại
- Cháu có chuyện gì vậy ?- Ngoại hỏi- Con bé đã đến gặp cháu rồi à ?
- Có phải lời tiên tri là sự thật không ạ ?- Anh hỏi. Ngoại thở dài
- Đúng vậy. Con bé nói cho cháu sao ?
- Không ạ. Cháu tự tìm hiểu- Nói xong, anh mơ hồ cảm nhận được sự mệt mỏi và đau đớn của người mình đang nói chuyện. Bà im lặng
- Lời tiên tri có nói gì về kết cục của cuộc chiến không ạ ?- Anh phá tan bầu không khí nặng trịch giữa hai người
- Lời tiên tri không nói gì hết. Nhưng- Ngoại dừng lại- Cháu cũng phải hiểu kết cục dường như chỉ có một. Những hy vọng sống sót rất mong manh
- Cháu hiểu rồi. Cảm ơn bà- nói xong, anh cúp máy.
Vậy là anh đã cảm nhận đúng. Lúc gặp Ceo, dường như anh cảm thấy điều gì đó từ đôi mắt và nụ cười con bé. Một điều gì đó luyến tiếc, buồn bã. Ceo hôm nay cười thật nhiều. Anh cũng thấy lạ. Bình thường con bé cười rất ít kể cả khi vui.
Anh thở dài. Con bé này, đúng là ngốc thật mà. Nó cứ cố gắng giấu diếm những điều đau khổ. Như vậy thì có ý nghĩa gì chứ ? Giấy không bọc được lửa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Và người cuối cùng chịu thiệt vẫn là nó. Biết mình không còn con đường nào khác ngoài cách chấp nhận điều đó vẫn không một lời kêu ca, vẫn luôn cố gắng hết sức.
Anh không hiểu, không thể nào hiểu nổi. Ceo quá tốt hay con bé qáu nhẫn tâm ? Ceo sẵn sàng hy sinh mà chẳng hề mảy may một lời kêu ca. Con bé muốn cứu sống mọi người hay muốn trả thù cuộc đời. Chứng kiến cảnh con bé đi vào cõi chết tất cả mọi người đều cảm thấy bất lực. Và khi con bé chết nỗi đau còn tăng lên bội phần. Anh không hiểu, thực sự không hiểu.