Sát Thủ Địa Ngục

chap 76
phần 1. khai chiến
Thứ ánh sáng yếu ớt của mùa đông tắt dần. Màn đêm buông xuống nhẹ nhàng như một dải lụa. Màn đêm huyền bí, đầy bí ẩn, nguy hiểm và cả sự chết chóc. Không khí dường như cũng cảm thấy điều gì đó bỗng trở nên ngột ngạt, lạnh lẽo.
Gió rít qua từng kẽ lá. Lá reo lên những âm thanh lạ lùng. Một bản nhạc mà thứ nhạc điệu vô thanh với một nhạc trưởng ẩn mình ngân nga, da diết, dữ dội, hãi hùng và lạnh lẽo, đáng sợ như chính nơi đây : nơi bắt đầu của gió. Một bản nhạc dường như chỉ có gió và lá, một bản nhạc không phải do con người tạo ra.
Nhưng có lẽ ai đó đã nhầm. Bản nhạc lạnh lẽo đáng sợ kia là do con người tạo ra. Và thứ nhạc điệu vô thanh kia là do một cây đàn tranh trong rừng tạo ra. Thứ nhạc điệu gần như im lặng đó hòa vào gió, vào lá đến nỗi không phân biệt nổi đâu là tiếng gió, tiếng lá. Thứ âm thanh hãi hùng đó ngân lên mà dường như lại là trong vô thức. Màn sương vô hình chắc chắn hơn và mỏng hơn.
Những cơn gió vẫn không ngừng thổi. Từ con đường trước mặt, những chấm sáng nhỏ li ti rồi lớn dần. Tiếng động cơ xé toạc tiếng gió. Hàng loạt những chiếc xe mô tô dừng lại. Gió như gào, như hét lên dữ dội. Thứ ánh sáng duy nhất chiếu sáng nơi đây vụt tắt. Từng đoàn người bước lên đồi, nơi có một bãi đất rộng và một khu rừng.
Đoàn người chia làm hai bên. Giữa họ như có một ranh giới vô hình. Chỉ cần họ vô tình bước qua ranh giới đó thì trận chiến sẽ bắt đầu. Không khi xung quanh họ ngột ngạt và căng thẳng hơn. Bầu không khí như trùng xuống và bị xé toạc ra bởi những cái nhìn đầy hận thù.
Hai bên vẫn chưa có động tĩnh gì. Chưa bên nào động thủ, cũng chưa bên nào mất bình tĩnh. Dường như họ còn đợi một điều gì đó, đợi một cái gì đó gọi là thời điểm hay bản thân họ đang cố gắng thăm dò đối phương.
Không khí dường như ngày càng nặng nề hơn, càng căng thẳng hơn. Giữa lúc đó, ông Lâm nói
- Lâu lắm không gặp ông – Ông cười nhạt
- Lâu rồi không gặp- Ông mạnh cũng đáp lễ bằng một nụ cười
- Chúng ta bắt đầu chứ ?- Ông lâm hỏi. Nhưng thực chất, ông không đợi trả lời cũng không chờ sự đồng ý của ông Mạnh. Ông đi vào khu rừng trước mặt. Ông Mạnh cười nhạt rồi đi theo. Hai người đàn ông khuất dạng trong bóng tối cũng là lúc trận chiến bắt đầu.
Qua bìa rừng, ông Lâm đạp chân xuống đất nhảy lên không trung. Ông Mạnh cũng làm tương tự như vậy. Bây giờ, hai người đàn ông đang ngồi thoải mái giữa không trung, trước mặt họ một bàn cờ vây xuất hiện. Bàn cờ vây này hết sức bình thường chỉ có điều mặt trên của bàn cờ là bản đồ thế giới thu nhỏ. Bất cứ nước đi sai nào, quân cờ đều biến mất. Nếu là cờ của ông mạnh thì thảm họa sẽ ập xuống vùng đất nơi đặt quân cờ đó. Và tất nhiên nếu là cờ của đối thủ thì ông có thể cứu thế giới. Ván cờ này, ông mạnh không được phép thua vì ván cờ này đã đặt cược cả thế giới, con người, sinh linh, địa ngục, thiên đàng tất cả.
Trái với sự yên lặng bên trong rừng, trên bãi đất trống cuộc chiến đã nổ ra. Dữ dội, chết chóc và có cả sự hận thù.
Ở phía gần khu rừng nhất là trận chiến giữa một người giấu mặt với Hùng, Long và Ken. Một chọi ba, như vậy chắc chắn là sẽ thua rồi chỉ có điều sớm hay muộn thôi. Nhưng có lẽ tất cả mọi người đã nhầm. Con người giấu mặt đó không phải là người bình thường càng không phải không có sức mạnh. Anh là một người cực kì tài giỏi với con mắt thứ ba trong truyền thuyết. Anh là sát thủ địa ngục, sát thủ địa ngục cấp cao và là một bác sĩ giỏi. Không ai khác đó chính là bác sĩ Minh.
Long, Hùng và Ken lao vào bác sĩ Minh như những con mãnh hổ sẵn sàng xé nát con mồi của mình. Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Với con mắt thứ ba của mình, anh không chỉ nhìn được bảo ảnh thân hộ pháp mà còn nhìn thấy được cả những đòn đánh của đối thủ trước khi người đó ra đòn. Anh tránh, né một cách nhẹ nhàng. Còn phản công ư ? anh không thể.

Không khí xung quanh bác sĩ Minh bị bóp nghẹt. Long dùng bàn tay của mình, dùng hết lực bóp nghẹt không khí. Xung quanh anh, không phải một mà mấy chục cái xoáy không khí ôm lấy cơ thể anh. Những xoáy này ngày càng nhỏ dần. Trên những xoáy nước hàng ngàn chiếc gai nhỏ, nhọn hoắt nhô ra. Gai bằng lửa, bằng không khí. Tất cả đang chĩa thẳng vào người anh. Anh không thể thoát ra. Phải, anh đã hết đường lui. Đã đến lúc, anh phải tấn công rồi.
Trong bàn tay của bác sĩ Minh một cây tiêu nhỏ được rút ra. Gương mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh không dùng cây tiêu để thổi. Dù muốn thổi nhưng trong không gian chật hẹp như này cũng không thể. Cây tiêu bay lên khỏi tay anh, đập vào những xoáy nước. Trong cái khoảng cách ngày càng gần giữa cơ thể anh và những chiếc gai, cây tiêu chui lọt. Những chiếc gai chọc thẳng vào cây tiêu rồi bị gẫy. Không chỉ một mà hàng ngàn chiếc gai gẫy cùng một lúc. Hàng chục xoáy nước vỡ tan rồi biến mất trước sự ngạc nhiên của chủ nhân của chúng. Chiêu này của H.K.L chưa ai có thể phá được.
Anh Minh nhìn họ cười nhạt. Còn ba con người kia lại càng tức tối hơn. Ken tạo ra một quả cầu lửa vô cùng lớn rồi ném thẳng về phía anh. Anh nhanh chóng xoay người né quả cầu. Cũng vừa lúc đó, một mũi tên bằng không khí vô cùng sắc bay thẳng đến anh. Cũng may, anh tránh kịp. Sém chút nữa là vào da rồi. Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Những đòn đánh tới tấp, không những không yếu đi mà ngày càng mạnh hơn với tốc độ đáng sợ.
Trước những đòn đánh liên tiếp của họ, cuối cùng điều gì đến rồi cũng phải đến. Bác sĩ Minh phản công nhưng anh không dùng hết sức mạnh. Tất nhiên, anh biết không được làm thế vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến Ceo. Mỗi đòn đánh của mọi người bay vào trong không khí rồi cũng đập vào kết giới, lá chắn mà Ceo tạo ra. Dù khi ấy lực không còn mạnh như ban đầu nhưng cũng đủ khiến Ceo nội thương. Vì thế, anh không dùng hết sức và hơn nữa anh biết không cần phải làm vậy.
Trong không khí, những bông tuyết bằng gió và lửa bay thẳng đến chỗ ba người ấy. Ba người đó đều tránh được. Long dùng một lưỡi kiếm bằng không khí chém tan bông tuyết, Hùng lại sử dụng một chú chim nhỏ quẫy đuôi, đập tan bông tuyết. Còn Ken dùng lửa đốt chúng.
Nhưng đâu có đơn giản như vậy. Những bông tuyết sau khi bị ba người phá tan lập tức biến thành một thứ bụi trắng bay lơ lửng trong không khí. Một cơn gió nhỏ từ bàn tay anh tạo ra. Thứ bụi ấy bay về phía ba người. Ken dùng lửa thiêu cháy thứ bụi đó trong không khí. Bụi đã nhỏ nay càng nhỏ hơn và đã hòa lẫn vào không khí. Lửa do Ken tạo ra thì dần dần lụi tắt giữa không khí. Long nhanh chóng dùng không khí giữ những hạt bụi ấy lại ném về phía anh. Nhưng vô ích. Long đã không còn nhìn thấy chúng.
Thứ bụi trắng bay lơ lửng trong không khí, chạm vào da thịt ba người. Nóng rát, bỏng và lạnh buốt. Toàn thân họ như tê liệt. Những mạch máu dường như bị co bóp một cách giữ dội. Họ cảm thấy khó thở. Những hơi thở dần trở nên yếu ớt hơn. Nhưng họ không đầu hàng cũng không chịu thua một cách đơn giản như vậy.
Hùng nhanh chóng lôi ra trong túi một lọ nhỏ và đưa cho hai người kia uống. Họ uống xong, cơ thể đã cảm thấy khá hơn. Và cuộc chiến giữa họ tiếp tục.
chap 76
phần 1 : khai chiến (tiếp)
Cách họ không xa là cuộc chiến sớm muộn gì cũng xảy ra giữa Khoa và Trung. Tình yêu, hận thù. Giữa họ có quá nhiều những ân oán, những điều cần giải quyết. Mà với hai con người ấy thì không còn cách nào khác là dùng nắm đấm.
Không khí giữa họ không chỉ căng thẳng, bị xé toạc, bị bóp nghẹt mà còn trở nên ngộp thở, nóng bức. Không khí ấy bị bao trùm bởi hận thù, bởi giận giữ và cả căm ghét.
Giữa không khí ấy một ngọn lửa xanh bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa xanh tuyệt đẹp, bỏng rát mang theo hận thù và đau đớn. Nhưng cùng lúc đó, một cơn gió lạnh lẽo ôm trọn lấy ngọn lửa, bao quanh ngọn lửa như muốn hút trọn ôxi, muốn nuốt chửng ngọn lửa xanh. Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy, dữ dội và mạnh mẽ hơn. Ngọn lửa nuốt trọn cơn gió, bay với tốc độ ánh sáng về phía Trung. Nhanh như cắt, Trung dùng tay bóp nát ngọn lửa bằng không khí.
Trung trở lại tư thế ban đầu thì cũng là lúc một viên đạn xé toạc không khí, bay thẳng vào người cậu. Không kịp tránh, viên đạn găm thẳng vào cánh tay Trung. Bỏng, rát. Từ chỗ viên dạn bắn vào, một ngọn lửa nhỏ bùng cháy. Ngọn lửa xanh đang cháy, lớn dần trên da thịt Trung.
Trung tức giận nhìn Khoa. Anh cười khẩy. Rồi giơ súng lên tiếp tục bắn. Hàng loạt viên đạn bay như tới tấp vào người Trung. Nhưng lần những viên đạn bị xé đôi trong không khí bởi những mũi tên nhỏ trước khi chạm vào người Trung.

Khoa hơi bất ngờ. Thừa cơ, một cơn gió độc xuyên qua người Khoa. Anh đã sơ hở, mất cảnh giác trong vài giây. Và Trung đã lợi dụng vài giây ngắn ngủi ấy để khiến Khoa bị thương. Cánh tay anh bắt đầu tê liệt, không cử động được. Nhưng như thế đâu có nghĩa là Khoa chịu chết. Trên không trung, một con phượng hoàng lửa xuất hiện. Phượng hoàng mở miệng, phun ngọn lửa xanh vào người Trung. Trung tránh được nhưng ngọn lửa đập vào kết giới. Hạ đau đớn.
Phản công lại đòn của Khoa, Trung tạo ra một con quỷ nhỏ bằng gió. Con quỷ mở miệng, thả vào bầu không khí một ngọn gió lạnh lẽo. Con phượng hoàng của Khoa tránh được. Và một lần nữa ngọn gió đó không trúng đối thủ mà đập vào kết giới.
Con phượng hoàng và con quỷ kia không ngừng tấn công đối phương. Nhưng rốt cuộc lại không ai trong hai người bị thương. Và cuối cùng, tất cả những đòn đánh đó đập vào kết giới khiến Hạ đau đớn.
Trên khóe miệng cô, một thứ chất lỏng đỏ tươi trào ra, rơi xuống phía cây đàn. Và bây giờ những sợi dây đàn dã bị nhuốm bởi thứ chất lỏng đó. Đau đớn nhưng Hạ vẫn không ngừng dừng lại. Từ mười đầu ngón tay cô cũng bật máu. Giờ đây, bóng tối và máu bao trùm lên cơ thể bé nhỏ và yếu ớt của cô.
Tiếng đàn tranh vẫn ngân vang và cuộc chiến vẫn tiếp tục. Khu rừng và bãi đất trống dần được nhuốm một thứ màu đỏ tươi và hàng ngàn xác chết. Máu đã đổ, người đã chết nhưng cuộc chiến vẫn chưa dừng lại.
chap 76 :
ngoại truyện
…. Ở một nơi cách đó không xa
Ngoại hướng mắt qua cửa cổ nhìn về nơi bắt đầu của gió. Trên bầu trời những ngọn lửa thi nhau xuất hiện, những thứ ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt. Lòng bà thắt lại, nhói đau như có ai đó cầm dao đâm vào trái tim bà vậy. Rốt cuộc, bà cũng phải chứng kiến cảnh này. Cháu gái bà đang phải chịu đau đớn, chịu hàng trăm hàng ngàn những đòn đánh vô tình.
- Cô …?- Bà Trần mở cánh cửa bước vào. Ngoại quay lại nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng, buồn, xót thương
- Cô sao vậy ?- Bà Trần hỏi. Ngoại không nói gì, chỉ tay ra phía cửa sổ. Bà Trần đến gần nhìn về phía tay ngoại chỉ. Những tia sáng lóe lên trước mắt bà trên nền trời. Bà nhìn chúng ngạc nhiên rồi đau đớn, bà khụy xuống như không còn sức lực. Cõi lòng tan nát, bà cảm thấy mình như một kẻ tội đồ
- Lẽ nào..lẽ nào…- bà ấp úng- Trận chiến bắt đầu rồi sao ? – Đúng lúc đó Mai từ cửa xông vào
- Mấy người nói đi đó có phải sự thật không ? Có phải mọi chuyện đều do Hạ bịa ra không ?- mai hét toáng lên. Tường Vi chạy vào, ôm chặt Mai
- Ngoại với mẹ đừng bận tâm cậu ấy chỉ là kích động quá thôi- Tường Vi nói xong thì mới để ý thấy thai độ lạ lùng của mẹ và ngoại – hai người sao vậy?- Hai người phụ nữ đều lặng yên. Tường Vi buông Mai ra, cô cũng đến bên khung cửa sổ. Mai cũng vậy. Trước mắt hai cô bé 16 tuổi, hiện ra một bầu trời với thứ ánh sáng lung linh như một màn biểu diễn pháo hoa

- Có chuyện gì vậy ạ ?- Tường Vi ấp úng
- Con nghĩ rằng chị con có thể làm những việc đó ư ?- Ngoại lên tiếng-Con nghĩ rằng nó có thể từ bỏ chúng ta một cách dễ dàng ư ?- ngoại tiếp tục hỏi
- Con.. con- tường Vi ấp úng
- Hai đứa có tin Lam Hạ không ?- Ngoại quay mặt vào trong, nhìn thẳng hai đứa hỏi. Tường Vi và Mai lặng yên
- Thật không dễ gì để hai đứa hiểu được con bé. Hai đứa còn quá nhỏ. Nhưng con bé cũng vậy. Nó còn quá nhỏ dể gánh vác mọi chuyện- Ngoại thở dài- Trận chiến đã bắt đầu rồi- Tường Vi và Mai nhìn nhau khó hiểu
- Chẳng lẽ... ?- hai người đồng thanh. Đúng lúc đó, Kiên và chị Yến chạy vào
- Ngôi nhà bị tấn công rồi- Họ hét lên. Ngoại bình thản nhìn xuống dưới đường. Hơn chục kẻ do ông ta phái đến đang cố tiếp cận ngôi nhà
- Mấy đứa đừng quá lo lắng. Hạ đã lo cả rồi- Nói xong, nhất loạt đôi mắt đều hướng ánh nhìn về phía cổng của ngôi nhà. Phải, ngôi nhà đã được kết giới bảo vệ và không kẻ nào có thể tiếp cận ngôi nhà được.
chap 76:
phần 2. trận chiến không cân sức và nỗi đau
.... Trở lại trận chiến
Điều gì đến rồi cũng phải đến. Những vết thương trên cơ thể Hạ ngày một đau đớn hơn. Những hơi thở của cô trở nên nặng nhọc hơn. Thứ chất lỏng kia không ngừng tuôn ra. Nhưng cô không thể dừng lại. Bây giờ, chỉ cần tiếng đàn dứt thì tất cả những việc cô đã làm sẽ trở nên vô ích. Cô sẽ ngừng nhưng không phải bây giờ.
Ngoài cánh rừng, hai bên vẫn không ngừng lao vào nhau. Người chết nằm ngổn ngang, máu nhuộm cả đất, cả cỏ cây. Tang tóc. Nhưng họ đâu để ý đến điều đó. Với họ, bây giờ tất cả chỉ còn là đối thủ, là việc phân thắng bại.
Khoa không ngừng phóng những quả cầu lửa màu xanh về phía Trung nhưng tất cả đều bị Trung né một cách dễ dàng. Và chúng đập vào kết giới một cách không thương tiếc. Những ngọn lửa cháy dữ dội, bỏng rát đập vào kết giới như thiêu đốt chính cơ thể Hạ. Mỗi đòn đánh khiến cơ thể cô như yếu dần, như sắp ngã quỵ nhưng rồi cô vẫn tiếp tục, bỏ mặc sự đau đớn của bản thân.
Đáp lại Khoa, Trung dùng gió chăng một loại mạng nhện giữa không trung. Những quả cầu lửa của Khoa bị dính vào mạng nhện không thể di chuyển tiếp được. Mạng nhện với những quả cầu lửa nhanh chóng bị Trung quấn lại và tạo ra một con nhện khổng lồ. Nhện nhả tơ. Thứ tơ dính và chắc chắn từ lửa và gió về phía Khoa. Khoa né. Những sợi tơ chăng đầy xung quanh người anh khiến anh dường như phải đứng yên một chỗ.
Khoa dùng lửa đốt những sợi tơ ấy nhưng vô ích. Chúng vô cùng chắc. Những sợi tơ phóng ra ngày càng gần co thể anh hơn. Anh không thể tránh được vì những sợi tơ đã cố định vị trí của anh. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Khoa đánh liều rút súng bắn một viên đạn về phía con nhện. Con nhện không chết. Nhưng đó không phải mục đích chính của Khoa. Anh đánh lạc hướng Trung bằng cách bắn vào con nhện rồi từ đó tìm cách thoát ra khỏi đống tơ này.
Kế hoạch của anh thành công. Trong vài giây, Trung chỉ chú ý vào đòn phủ đầu của Khoa nên đã không lường trước được việc Khoa thoát ra khỏi những sợi tơ. Và khi Trung phát hiện ra điều đó thì đã muộn, Khoa đang dí súng vào đầu Trung.

- Thế nào, còn lời chăng chối gì không ?- Khoa mỉa mai
- Anh nghĩ tôi chết ?- Trung hỏi lại
- Sao lại không chứ ?- Khoa cười – chỉ một viên đạn thôi. Đơn giản lắm mà chú em cũng không còn đường thoát đâu
- Anh coi thường tôi quá đấy – Trung đáp lại
- Chỉ là một thằng nhóc con việc gì phải sợ chứ ?- Khoa kích đểu
- Nhóc con ư ? Rồi anh sẽ thấy- Trung dứt lờ thì một cơn gió cơn gió lạnh thổi đến. Nhanh chóng, Trung quay người lại giật khẩu súng trên tay Khoa
- Mày nghĩ chỉ đơn giản thế ư ?- Khoa cười rồi nhanh chóng từ đâu một khẩu súng nữa dơ lên. Không gian như dừng lại, Khoa bóp cò. Tiếng đạn vang lên, xé toạc khoảng cách gần như rất ngắn ngủi giữa hai người- Tạm biệt- Khoa nói. Viên đạn bay gần đến gương mặt của Trung, lập tức bị bóp vụn, vỡ nát
- Anh nghĩ với thứ này có thể giết chết tôi ư ? Lầm to – Trung cười. Cậu dùng chính khẩu súng của Khoa bắn hàng loạt viên đạn về phía anh. Khoa bất ngờ, quay người lại. Trung vẫn chưa chết. Và trước mặt, hàng chục viên đạn đang bay tới tấp về phía anh như muốn cướp đi mạng sống của anh
- Mày cũng khá đấy- khoa nhếch mép. Một ngọn lửa trong không trung xuất hiện. Những viên đạn bùng cháy rồi biến mất.
- Anh chỉ có vậy thôi ư ? Tầm thường quá đấy – Trung kích đểu. Không gian lại một lần nữa bị xé toạc bởi những mũi tên kì lạ, vô hình. Những mũi tên của gió và lửa từ chính những viên đạn của Khoa
- Còn mày đã quá khinh thường tao rồi đấy. Mày nghĩ tao chỉ có vậy ư ? hãy chờ xem – khoa nói. Cùng lúc đó những mũi tên lập tức quay ngược trở lại phái Trung. Những mũi tên nhọn hơn và lửa bùng cháy dữ dội hơn. Giờ chúng là những mũi tên lửa, thứ lửa màu xanh nóng rát đến bội lần
- Anh đã nói vậy thì tôi sẽ chờ để xem điều đó như thế nào- trung nói rồi tạo ra một cơn gió thổi bay những mũi tên .
Những mũi tên bị gió thổi đi chệch hướng và cắm phập vào kết giới. Kết giới xuất hiện những vết nứt nhỏ. Có vẻ sẽ không lâu nữa kết giới sẽ vỡ. Còn Hạ, cô thổ huyết. Máu lênh láng xung quanh cây đàn. Gương mặt đau đớn, bất thần. Cơ thể cô không chịu nghe lời cô. Những đau đớn dằn vặt cơ thể nhỏ bé ấy. Những ngọn lửa xanh vô hình dường như đang cháy trên chính cơ thể cơ thể cô. Bỏng rát, nóng và lạnh. Những cơn gió len lỏi trên da thịt cô như cắt cứ như làm cho cơ thể cô yếu hơn
Đến lúc rồi. Hạ thở khó nhọc. Đôi tay cô lướt nhanh trên những chiếc dây đàn đầy máu. Một khúc nhạc khác vang lên nhưng vẫn trong câm lặng. Khúc nhạc không ai oán, da diết mà trầm bổng du dương như một bản hòa ca của thiên nhiên, vui tươi, rộn ràng. Bản nhạc ngân vang hòa vào gió vào cỏ cây. Tiếng gió cũng không rít lên từng hồi rùng rợn nữa mà nhẹ nhàng, dìu dịu, rì rào. Cây lá hòa theo khúc nhạc đó. Trên không trung, trước mặt Hạ một cây kiếm dài xuất hiện, một cây kiếm sắc bén và đang phát sáng trong bóng tối. Cây kiếm được tiếng đàn tiếng gió, tiếng cỏ cây tạo ra, trong suốt tuyệt đệp. Cây kiếm là vật truyền từ đời này sang đời khác của những truyền nhân bảo ảnh thân hộ pháp. Mỗi một đời, tùy vào truyền nhân mà cây kiếm có những hình dạng, kích thước và đặc tính khác nhau. Cây kiếm trước mặt Hạ là Vũ Lôi Phong, cây kiếm tượng trưng cho gió và nước đồng thờ cũng có sức mạnh vô cùng lớn.
Cây kiếm đã được gọi ra chứng tỏ cuộc chiến sắp đi vào hồi kết. Nhưng trước lúc đó, trước lúc mở nút thắt vô hình này, bản thân Hạ phải cố gắng để cây kiếm đạt được sức mạnh tối đa của nó. Và trước lúc ấy,trận chiến vẫn tiếp tục.
chap 76:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận