chap 80: trở về
….8h sáng, tại sân bây Nội Bài
Một chiếc máy bay đang hạ cánh. Lơ đãng, Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ. Có chút gì đó quen thuộc, có cái gì đó lạ lẫm. Hạ lại thở dài. Ba năm qua cô vẫn cố nhớ mọi chuyện đã xảy ra nhưng tất cả chỉ vô dụng. Cô chẳng nhớ được gì. Mọi thứ như một màn sương dày mà cô không tìm được lối thoát. Và ba năm qua, giấc mơ đó vẫn ám ảnh cô. Một chàng trai đứng đó, nhìn cô rồi tan biến như chưa hề tồn tại. Một cảm giác quen thuộc, hình dáng đó rất quen nhưng cô lại chẳng nhớ là ai và gương mặt người đó bị che khuất.
Máy bay đã hạ cánh. Cô thoát ra khỏi ý nghĩ của mình. Hạ bước xuống máy bay.
Sân bay ồn ã, tấp nập. Kẻ đón, người đưa. Hạ lạnh lùng đưa mắt nhìn xung quanh. Chiếc va li của cô không biết đã có ai lấy nhầm rồi. Trút một tiếng thở hắt, cô lôi điện thoại ra:
- Jim, mất va li rồi- Cô nói
- Mất rồi à ?- Jim cười- Không ngờ bồ cũng có ngày để mất va li
- Người ta cầm nhầm- Cô lạnh lùng- Giúp đi
- Thôi được- Jim dứt lời thì cô cũng cúp máy. Cô không thích những việc này.
Jim là người bạn mà cô quen bên Anh. Chơi cũng được. Jim tốt tính nhưng lại trẻ con. Chỉ có điều, Jim cũng không phá vỡ được cái vỏ bọc lạnh lùng cố hữu đấy của cô. Có lẽ chỉ có Bi và Bun mới đủ khả năng làm điều đó.
Đôi mắt cô lướt ngang qua những người cũng xuống chuyến bay đó. Chợt, đôi mắt cô dừng lại ở một người con gái. Một người con gái đẹp, đang bị bâu xung quanh bởi một đám nhà báo. Nhưng điều quan trọng là không phải cô chú ý đến điều đó mà là chiếc va li cô ta đang kéo. Đó là va li của cô.
Cô sải những bước dài đến phía cô ta.
- Xin hỏi, cô có dự định gì trong tương lai khôn ạ ?- Một tay nhà báo hỏi
- Chuyến đi nước ngoài của cô có thuận lợi không ?- Một người khác hỏi. Còn cô ta chỉ nói đúng một câu
- Xin lỗi, bây giờ tôi có việc phải đi- Nói rồi, cô ta nhanh chóng kéo va li đi.
- Đứng lại- Một tiếng nói lạnh lùng vang lên khiến cô ta giật bắn người như kẻ trộm. Cô ta quay đầu lại. Trước mặt cô ta, một người con gái xinh đẹp. Tuy ăn mặc rất đơn giản (một chiếc áo sơ mi trắng, quần sóc bò, cộng thêm cái kính đen) nhưng phải công nhận rằng người con gái này rất nổi bật, hơn cả cô
- Có chuyện gì ?- Cô ta hơi ngạc nhiên- Hay cô muốn xin chữ kí của tôi ?- Cô ta đánh liều phát biểu. Đằng nào cô ta cũng là người nổi tiếng mà
- Xin lỗi, tôi không có ý đó- Hạ nhếch mép- Cô cầm nhầm va li của tôi rồi – Nói xong, Hạ nhanh chóng giật lại cái va li từ tay cô ta
- Cầm nhầm ư ?- Cô ta khinh bỉ-Nó là va li của tôi. Cô ăn nói lịch sự chút đi
- Tôi đã hết sức lịch sự với cô rồi- Hạ nhún vai kiểu không quan tâm
- Cô...cô- Cô ta tức tối. Còn cánh nhà báo xung quanh thấy có chuyện nên càng bám dai, chụp ảnh lia lịa
- Nếu không tin thì chúng ta cùng vào kiểm tra- Nói rồi, Hạ xách thẳng va li vào trong
- Được- Cô ta đắc chí- Nói trước cho biết đến lúc đó thì đừng có vênh mặt lên với tôi.
Hạ mặc kệ cô ta. Cô bước vào trong phòng kiểm tra đồ thì Jim đã ở đó. Jim nhìn cô, trông cô bây giờ cũng chẳng khác gì hai năm trước cả, vẫn cái vẻ lạnh lùng, bí ẩn mà đầy quyến rũ , thu hút ấy.
Năm phút sau
Cho đồ vào va li, Hạ hỏi Jim
- Bây giờ đi được chưa ?
- Tất nhiên là đi được rồi- Jim nhún vai- Thực chất bồ đi lúc nào mà chẳng được- Jim nói rồi quay lại liếc xéo cô ta- Xin quý khách lần sau cẩn thận chút
- Anh...- Cô ta tức giận- Chẳng qua là quen biết nên cô ta mới thắng. Mấy người cứ đợi đấy – Lúc này Hạ đã xếp đồ xong, chuẩn bị ra khỏi cửa.
- Nguyễn Hoàng Phương, tôi nghĩ cô nên cản thận với lời ăn tiếng nói của mình. Một người mẫu nổi tiếng như cô nên có chút lòng tự trọng đi- Nói rồi, cô nhanh chóng đóng cửa lại để lại bên trong một con người giận dữ và một nụ cười khẽ.
chap 80 : trở về (tiếp)
Bây giờ, Hạ đã ra khỏi sân bay. Tốn thời gian quá. Nhưng may mà người đón cô chưa tới. Cô không muốn làm phiền ai nhưng ngoại, bác và cả anh hai không cho cô đi một mình.
Trong lúc chờ, cô rút điện thoại ra, gọi
- Mọi chuyện thế nào ?- Cô hỏi
- Vẫn bình thường – Một giọng nam đầu bên kia trả lời
- Giúp tôi – Hạ nói- Che vụ ở sân bay đi. Ngày mai không một tờ báo nào được đăng tin đó
- Có đủ khả năng làm sao lại nhờ ?- Giọng bên kia hỏi lại
- Không thích- Hạ lạnh lùng
- Tại sao phải che giấu vụ đó ?
- Nhiều chuyện- Hạ thở dài- Tôi không thích lên báo dù gì cô ta cũng là người của công ti. Chuyện bé xé ra to sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến việc chung
- Ok- Người đó nói xong thì Hạ cúp máy. Cùng lúc đó, một chiếc ô tô cũng đến đậu trước mặt cô
- Xin lỗi... ?- Người tài xế hỏi. Cô chưa kịp nói gì thì ả người mẫu Hoàng Phương xen vào
- Anh Tùng- Cô ta hét lên như vớ được vàng- anh đến đón em hả ? Em biết ngay mà thế nào anh ý cũng bảo anh đến đón em
- Xin lỗi, Phương tiểu thư- Người tài xế nói- Tôi đến đây theo lệnh của chủ tịch và để đón một người khác- Người tài xế dứt lời thì đã thấy Hạ ngồi trong xe, va li của cô đã để vào trong cốp từ lúc nào
- Đi thôi. Tôi không muốn bác ấy phải chờ- Hạ lạnh lùng buông một câu. Nhanh chóng, người tài xế trở lại vị trí của mình. Chiếc xe phóng đi để lại một cái đầu đang nghi ngút khói
- Cô cứ đợi đấy – Cô ta lầm bầm.
Hạ chẳng thèm để ý đến cô ta làm gì. Cô đeo heartphone vào. Đôi mắt mơ màng nhìn cảnh vật lướt qua ô cửa kính. Mọi thứ quen thuộc mà lạ lại lạ lẫm. Đúng thật là.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại. Một toàn nhà lớn hiện ra trước mặt cô
- Đến nơi rồi – Người tài xế nói- Đồ của tiểu thư sẽ được chuyển về biệt thự- Người tài xế dứt lời cũng là lúc Hạ đi ra khỏi xe.
Nhanh chóng, Hạ bước vào trong. Hàng chục con mắt đổ dồn vào người con gái trẻ xinh đẹp này.
Cô không đến quầy lễ tân mà đến thẳng chiếc thang máy chuyên dụng cho nhân viên cấp cao. Thấy vậy, một người bảo vệ và một cô lễ tân nhanh chóng đuổi theo cô.
Chiếc thang máy dừng lại. Cô quẹt thẻ. Thang máy mở ra. Nhanh chóng cô bước vào trong trước sứ ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Cô là nhân viên ở đây sao ? Sao họ chưa từng biết cô ? Sao cô chưa từng đến đây một lần?
Cánh cửa thang máy khép lại trước đôi mắt ngạc nhiên, bất thần của tất cả mọi người. Người bảo vệ nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho tổ trưởng tổ bảo vệ
- Thưa tổ trưởng, có chuyện rồi ?- Anh ta nói
- Chuyện gì vậy ?- Một giọng nói vang lên
- Ken hả ?- Anh ta hỏi lại- Anh Bình đâu ?
- Ảnh đi vệ sinh rồi. Có gì cứ nói với em – Ken trả lời
- Chẳng phải giờ này em đang họp sao lại xuống phòng bảo vệ ?- Anh ta thắc mắc
- Mấy cuộc họp đó chán kinh điển- Ken thở dài- Mà chẳng phải anh bảo có chuyện gì gấp sao
- À, ừ anh quên mất- Anh ta cười cười- Chuyện là thế này…- Anh ta bắt đầu kể.
Cánh cửa thang máy mở ra. Hạ bước ra khỏi thang máy, nhìn xung quanh một lượt. Hình như đang có cuộc họp.
- Xin lỗi- Người thư kí nói- Cô có phải là Lê Hạ phải không ?- Hạ khẽ gật đầu
- Gọi tôi là Su được rồi – Hạ nói- bác đang họp phải không ? Tôi sẽ ngồi chờ chị cứ đi làm việc của mình đi- Nói rồi, Hạ ngồi xuống ghế, lôi laptop ra rồi làm việc.
Người thư kí hết sức ngạc nhiên trước hành động của người con gái này. Có thể đoán ra được là công ty có họp thật không phải là dạng thường. Hơn nữa, cô gái này bước ra từ thang máy của nhân viên cấp cao lại càng không thể xem thường được. Tuy ăn mặc đơn giản nhưng cô gái đó vẫn đẹp lạ lùng. Có điều gì bí ẩn. Chị nghĩ nhưng nhanh chóng gạt ra khỏi đầu. ở đời này, biết nhiều quá không tốt.
Đôi mắt Hạ tuy nhìn vào màn hình nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của người thư kí đó. Nhưng cô không bận tâm. Cô bây giờ còn có việc phải làm.
Cánh cửa thang máy bỗng mở ra. Ken cùng với hai người bảo vệ bước vào.
- Ken, chẳng phải giờ này em đang họp hay sao ?- Người thư kí ngạc nhiên- Mà mang bảo vệ lên đây làm gì ?
- Có người lạ vào công ti- Ken nói rồi chỉ tay về phía Hạ. Cô vẫn làm như không để ý đến hành động đó của cậu
- Đó là khách của chủ tịch- Người thư kí trả lời. Lúc này Ken sốc toàn tập
- Khách của chủ tịch ?- Ken hỏi lại
- Ừ- Người thư kí khẳng định. Bấy giờ, Ken mới để ý Hạ. Thật sự, rất đẹp. Một vẻ đạp rất cuốn hút. Chỉ có điều là cặp kính đen đã che đi đôi mắt. Ken hơi tiếc. Và cậu cũng tò mò xem sau cặp kính ấy là một dôi mắt như thế nào. Ken ra hiệu cho hai người bảo vệ xuống trước. Còn cậu, tiến lại gần phía cô
- Em gái à – Ken chuyển giọng ngọt ngào- Em có quan hệ gì với chủ tịch vậy?- Hạ im lặng. Căn bản là cô ghét mấy trò tán tỉnh này lại càng ghét mấy thằng con trai dở hơi, rỗi việc
- Em để yên cho người ta đi- Người thư kí xen vào
- Em chỉ muốn nói chuyện một chút cho cô ấy đỡ buồn thôi- Ken cười, một nụ cười chết người. Đến ngay cả người thư kí tuy đã quen với điều đó nhưng cũng phải đơ mất vài giây. Còn Hạ, cô vẫn không phải ứng gì – Em bao nhiêu tuổi rồi ?- Ken tiếp tục hỏi. Hạ không trả lời
- Em có biết ngay từ phút đầu tiên em đã rất cuốn hút anh rồi không ? Em có biết sắc đẹp của em làn trái tim anh loạn nhịp không ?- Ken tiếp tục huyên thuyên. Hạ vẫn không nói gì. Cô không thích. Chợt, cô ngước mắt lên đồng hồ. Cũng chỉ còn một hay hai phút nữa cuộc họp sẽ kết thúc
- Tôi có thể vào phòng bác ấy đợi được không ?- Hạ hỏi người thư kí
- Tất nhiên là được rồi- Người thư kí trả lời. Nhanh chóng, Hạ đứng dậy, một tay cầm laptop, một tay với lấy cái túi xách
- Em à, việc gì phải vội vậy ? Ở đây nói chuyện với anh chút nữa- Ken nói rồi kéo nhẹ tay Hạ. Hạ gạt tay cậu ra
- Ken, cậu không thấy là từ nãy đến giờ cậu đang độc thoại ư ?- Hạ hơi nhướn mày- Cậu còn chưa đến hai mươi tuổi đừng xưng anh, em với tôi, bất lịch sự lắm- Nói xong, Hạ bỏ đi. Ken ngạc nhiên
- Cô ấy biết em ?- Ken hỏi. Người thư kí chỉ nhún vai. Cô cũng khó hiểu.
Hạ bước vào trong phòng. Cô cảm thấy hơi khó chịu một chút vì cậu nhóc hay lải nhải đó. Có gì đó quen quen nhưng lại không nhớ ra. Cô chỉ biết rằng ngay từ lúc gặp cậu ta cô đã cảm thấy một điều gì đó kì lạ. Những thông tin về cậu ta lần lượt hiện lên trong đầu cô như một ảo ảnh. Có phải cô đã từng quen cậu nhóc đó ?