Lời Tô Nam Thiên vừa dứt, sảnh chính lại rơi vào một mảnh trầm lặng nghiêm trọng, không thể ngờ được lão Hoàng Đế kia lại sinh nghi tâm đối với Tô gia trong khi họ trung thành và tận tâm như thế. Sau này hành sự nhất định phải càng cẩn thận thêm nữa. Như vậy hôn sự của Tô Thái Tuyết chắc chắn không thể làm trái được.
Tô đại phu nhân sắc mặt ngày càng khó coi, vô lực nhìn nữ nhi của mình.
Mãi cho đến lúc này Tô Thái Tuyết mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này (Băng:…bà này đầu óc chậm chạp ghê.. Mà càng về sau càng ghét bà này = =, tật xấu đến cuối chuyện vẫn không sửa được == ). Chẳng lẽ nàng thực sự phải gả cho Cẩn vương khắc thê kia sao? Không, nàng tuyệt đối sẽ không cưới! Tô Thái Tuyết hừ lạnh trong lòng, nàng phải làm thế nào bây giờ, phụ thân bây giờ không thể trông cậy được gì nữa rồi, không may lại còn có thể mang đến cho Tô gia sự diệt vong, lúc đó nàng sẽ chỉ là một tội nhân.
“Mẫu thân, con không sao!”
Bởi vì Tô Thái Tuyết không có phản đối, mọi người cứ tưởng rằng nàng ta bình yên mà tiếp nhận chuyện vừa rồi. Tuy rằng băn khoăn nhưng cũng không muốn biết nhiều, mọi người lục đục rời khỏi sảnh chính. Cho đến cuối cùng, chỉ còn hai người Tô lão gia và Tô Thái Tuyết. Hai cha con một đứng một ngồi nhìn nhau nửa ngày, Tô Nam Thiên mãi mới chịu tâm tình mở miệng.
“Thái Tuyết, phụ thân thực không muốn gả con đi. Thế nhưng cả Tô gia không dưới trăm người. Chẳng lẽ con muốn vì một mình con ta phải hi sinh mạng trăm người hay sao?”
Tô Thái Tuyết khẽ nhếch bờ môi lên cười cười, lãnh bạc lạnh lùng.
“Phụ thân, con sẽ không cưới. Trăm mạng kia đối với con vốn đâu có quan hệ tình nghĩa gì? Nếu phụ thân vẫn gả con đi thì đừng trách nữ nhi con không tôn trọng phụ thân.”
Tô Nam Thiên nhìn khuôn mặt ngoan quyết của nữ nhi mình (Băng: ‘Ngoan’ ở đây không phải là trong ‘ngoan ngoãn’, ‘ngoan’ ở đây mang nghĩa ‘khó lường’.), quanh thân tỏa ra khí lạnh. Đây chính là nữ nhi của hắn sao? Vì sao chính hắn cũng không nhận ra. Nàng lúc nào lại trở nên độc ác như vậy, hơn trăm mạng người đều không thèm để vào mắt, rốt cuộc là nàng có gì đúng? Tô Nam Thiên thâm trầm nhìn Tô Thái Tuyết, trong mắt tràn ngập tức giận, phẫn hận ngày càng nhiều, hắn sủng ái nữ nhi này bao nhiêu đều rồi bây giờ thực thất vọng bấy nhiêu, đây thực sự là tiểu hài tử mà năm xưa hắn bế trong vòng tay sao? Dù cho không muốn cưới cùng không thể coi trăm mạng người như là cỏ rác được!
“Ngươi có ý gì chứ?” (Băng: Thông thường xưng là ‘con’, nhưng vì Tô lão gia đang tức giận nên ta đổi thành ‘ngươi’ nhé, đứng vì đọc đến đoạn ông ý tiếc 100 người mà nghĩ ông ý tốt, chờ xem, cha với con cùng một giuộc cả >.