1.
Tháng giêng, ngày ngắn đêm dài, mây che trăng, thích hợp giết người phóng hỏa. Trong hoàng cung nguy nga tráng lệ giăng đèn kết hoa, tiếng nhạc vang lên, náo nhiệt dị thường.
Tôi nằm trên chân Thẩm Thuật, cầm lấy rượu đưa tới trước mặt hắn, ôn nhu nói:
"Hôm nay là năm thứ hai thần thiếp và bệ hạ thành thân, thần thiếp kính bệ hạ."
“Chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Thẩm Thuật nghiêm mặt đem rượu trắng tôi đưa đổ xuống đất, cười lạnh:
"Nhiếp chính vương bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chỉ biết mấy trò vặt này."
Tôi cụp mắt nhìn về phía rượu hợp cẩn rơi từ trong tay tôi, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Niên trước cửa mặt đỏ bừng, ôm bụng trúng chiêu. Thu hồi chủy thủ phía sau, tôi bất đắc dĩ nói: "Ai, Hoàng thượng thật sự là thần cơ diệu toán, thần thiếp lại thất bại.."
"Hừ, đã hai năm rồi, ngươi vẫn không có khả năng gi.ết ch*t trẫm, sớm thu tâm tư này đi!"
Tiểu Niên run rẩy vươn tay nói:
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tài muốn đi nhà xí."
Thẩm Thuật đưa mắt tới, tôi chỉ coi như mắt điếc tai ngơ, an ủi Tiểu Niên:
"Hôm nay ta chỉ hạ mười phần, vất vả ngươi chạy nhà xí một đêm rồi."
Tiểu Niên đối với sự nhân từ của tôi cảm động tới rớt nước mắt, ôm bụng run rẩy rời đi.
Để mà nói thì Hoàng đế và tiểu thúc của hắn, Nhiếp chính vương, đã kế thừa một cách hoàn hảo "truyền thống tốt đẹp" của hoàng gia từ hàng ngàn năm - tự giết lẫn nhau, tranh quyền đoạt vị.
Mà Sở quốc, vì vừa trải qua một đời hoàng đế, lòng dân còn chưa yên ổn, những tranh đấu này không thể bày ra ngoài sáng, chỉ có thể âm thầm tiến hành sau lưng.
Nhưng tính toán sau lưng thật sự rất hên xui, quá nhiều biến số, bọn họ lại khẩn trương muốn ta sống ngươi ch*t.
Trong điều kiện lịch sử nhất định đó, tôi, bia đỡ đạn đáng thương này liền oanh liệt ra sân.
Không biết tương lai tôi với tư cách là hoàng hậu đầu tiên bị ban ch*t trong lịch sử nước Sở, sẽ bị đối xử như thế nào. Chứ điều duy nhất mà tôi có thể chắc chắn là sớm hay muộn gì tôi cũng tèo.
2.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống sót trong cuộc chơi giữa Hoàng đế và Nhiếp chính vương.
Giống như đêm trước khi tôi gả cho Thái tử, Nhiếp chính vương đã đè tôi xuống bàn. Hắn cầm ngân châm xăm lên eo tôi rồi cười nói: “Tiểu Nhu, m.ạng của ngươi do ta làm chủ”
Nghe vậy, tôi cố chịu đựng, tỏ ra thản nhiên: “Dù sao cũng ch*t, có gì khác biệt sao?”
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào eo tôi
“Ngươi biết thủ đoạn của ta mà, đừng nghĩ đến việc phản bội ta.”
Tôi vô cùng chế nhạo lời đe dọa này. Nhưng khi trong cơ thể dâng trào khí huyết, sau đó càng ngày càng khó thở, cuối cùng toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất, tôi lập tức tin.
“ Tìm đường sống trong chỗ ch*t. Chỉ cần đưa Thẩm Thuật vào chỗ ch*t, ngươi có thể sống. Hãy sống sót trở về.”
Nhận lấy thuốc giải độc hắn đưa cho, tôi khiêm tốn nói:” Ta biết rồi”
Tôi sẽ ch*t trong tay Thẩm Thuật.
Trở về hiện tại, Thẩm Thuật đang đen mặt châm chọc tôi
“Ồ, hai năm qua ngươi vẫn chỉ biết dùng những thứ không lên nổi mặt bàn này, ta thật sự không biết vì sao hoàng thúc phái ngươi đến ám sát ta.”
Tôi ngồi vào bàn bên cạnh, chậm rãi rót cho mình một tách trà.
“Mấy ngày trước có người bị ta đá xuống hồ, hắn khóc lóc cầu xin ta cứu, không biết là ai nữa?”
Mặt Thẩm Thuật đã đen như đít nồi. Nhưng tôi vẫn không im lặng,
“Ta còn nhớ rõ có người đã nhe răng chọc tức ta trong đêm tân hôn, sau đó bị ta trói treo trên cây cả đêm…”
Thẩm Thuật bị những lời không biết xấu hổ của tôi chọc tức đến suýt nữa không thở được, tôi sung sướng uống trà, tiếp tục chọc chóa
"Còn có vài ngày trước bệ hạ từ trên kiệu ngã xuống..." Tôi uống thêm một ngụm trà nữa cho nhuận giọng rồi từ tốn lấy từ ống tay áo ra một con dao nhỏ, khoe khoang nói: "Là ta tự tay cưa đứt đấy!"
Thẩm Thuật không thể nhịn được nữa, một tay đập lên mặt bàn, "Thì ra là ngươi!" tôi lại tốt tính nhắc nhở:
“Bệ hạ, cổ trùng, trong người ngươi có cổ trùng nha, xin đừng tức giận. Tức giận sẽ ch*t đấy.”
“Giang Nhu,ngươi đợi đấy cho ta”
Tôi cười cười “được, ta sẽ đợi.”