18.
Khi tỉnh táo, tôi nhận ra mình đang ôm đôi giày đen của nhiếp chính. Tôi giãy dụa đứng lên, chỉnh lại góc áo của mình, muốn bảo trì thể diện còn sót lại của mình.
"Nhiếp chính vương thật đúng là người bận rộn, ta đợi mấy ngày mới có thể nhìn thấy ngài một lần."
“Dù sao ta cũng coi như là người của điện hạ, vậy mà điện hạ vứt bỏ ta?"
Nhiếp chính vương giẫm lên cát thô, mỉm cười hướng ta đi tới,
"Muốn kéo ta xuống nước?"
Tôi thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nhưng tôi không thể không bật cười.
"Điện hạ thật sự là tàn nhẫn a, nếu không phải là mấy ngày hôm trước ta nhịn qua hình phạt, tránh nhắc đến ngài, chỉ sợ sau khi ta nói ra'Ta muốn gặp Nhiếp chính vương', sẽ có dao nhỏ đến cắt cổ ta."
"Không phải ngài phản bội ta trước sao? Cảnh Minh quận chúa gả xa nhiều năm tại sao đột nhiên hồi kinh? tại sao lại trùng hợp gặp phải Gianh thừa tướng chạy trốn như vậy? Còn chuẩn xác tìm được Giang gia tiểu thư?"
“Sau khi Cảnh Minh quận chúa sinh hạ một đứa con trai ở Mông Cổ, trượng phu chết trận, hiện giờ tân vương lên ngôi. Thật vất vả đợi đến thời cơ tân hoàng đăng cơ hồi kinh, tự nhiên là muốn chiếm một vị trí trong cục diện chính trị Sở quốc. Cảnh Minh quận chúa thân phận cao quý, từ nàng vạch trần bí mật của ta là đáng tin nhất."
“Điện hạ, ngươi dám nói trong này không có bút tích của ngươi?"
Nhiếp chính vương tay dần dần buông ra, thấy tôi vạch trần hắn, trong mắt hắn sát ý càng sâu.
“Ngươi muốn giết ta, đơn giản vì ta nhiều năm như vậy mãi không giết chết Thẩm Thuật, mà ngươi lại không thể chờ được, muốn trở thành cửu ngũ chi tôn, làm chủ thiên hạ.”
“Ngươi cảm thấy ta không có tác dụng, muốn diệt trừ ta. Nhưng thân phận của ta, điện hạ thật sự biết sao?”
“Ngươi muốn leo lên ngôi vị hoàng đế kia, là không thể rời bỏ ta.”
Nói xong ta ghé vào bên tai hắn, chậm rãi nói ra bí mật của ta. Truyện Ngôn Tình
19
Tôi chưa bao giờ thấy nhiếp chính vương có vẻ mặt phức tạp như vậy. Đầu tiên là khiếp sợ, sau là mừng rỡ, cuối cùng là sát ý không ngừng. Nhiếp chính độc ác với bất cứ ai, kể cả bản thân hắn.
"Ta đã đem tất cả át chủ bài của ta toàn bộ nói cho ngài, còn muốn... giết ta sao? giết ta, ngài sẽ hối hận cả đời."
Nhiếp chính vương cuối cùng cười nói:
"Xem ra là bổn vương có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, ngươi muốn cái gì?"
“Ta không muốn chết, cầu ngài cứu ta."
Thanh âm lạnh như băng không mang theo bất kỳ tình cảm nào của hắn vang lên trong bóng tối,
"Bổn vương lại không biết, ngươi tiếc mạng như vậy. Ngươi có thể không hề phản kháng đi lên con đường mưu nghịch, lại tiếc mạng như vậy.”
Tôi không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế quỳ lạy. Chúng ta liền dùng tư thế quỷ dị như vậy giằng co.
Không biết qua bao lâu, nhiếp chính vương xoay người rời khỏi nơi này. Chờ tôi phục hồi tinh thần, sau lưng ta tràn đầy mồ hôi lạnh.
Tôi chịu đựng đau đớn bên hông, quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở dốc. Có trời mới biết tôi đã đàm phán với hắn như thế nào.
Tôi không biết mình có thể sống sót qua ngày mai hay không, tôi lấy ra cúc áo vừa mới móc ra, ngậm vào trong miệng.
Hoa văn Hắc Mãng, vừa nhìn đã biết là đồ của Nhiếp Chính Vương. Nếu tôi còn sống đến ngày mai, sẽ không ai biết rằng Nhiếp chính đã nhìn thấy tôi.
Nhiếp chính vương quả thật nhất ngôn cửu đỉnh. Ngày hôm sau tôi liền còn sống đi ra địa lao giám sát ti. Điều khiến tôi bất ngờ là Thẩm Xu.
20.
Tôi vốn tưởng rằng, hắn sẽ cùng đồng hương nào đó khanh khanh ta ta, ba hoa khoác lác.
Tôi đã nghĩ anh ấy cũng sẽ bỏ rơi tôi.
Nhưng để cho tôi không nghĩ tới chính là, tôi ở ngục mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều ở bên ngoài cung Thái hậu quỳ.
Hắn thanh cao nhất, không quen nhìn người thô tục như ta. Nhưng hắn lại vì tôi mà nói dối trước mặt Thái Hậu.
Hắn nói, tôi là thị nữ của tuần phủ Giang Nam, là lúc đi Giang Nam đối với tôi nhất kiến chung tình, cảm thấy thân phận của tôi thấp kém, cho nên mới chế tạo thân phận giả.
Thân tín của Hoàng thượng, tuần phủ Giang Nam, tự mình vào kinh làm chứng cho tôi. Thuận đường còn bịa ra rất nhiều chuyện tốt của tôi ở Giang Nam, cái gì tôi đỡ bà cụ qua đường, cái gì bảo vệ nhỏ yếu......
Dưới sự khoác lác ba hoa chích chòe của hắn, nửa đời trước thiện lương dũng cảm của tôi nghiễm nhiên thành hình.
Thái hậu vốn là bán tín bán nghi, nhưng hắn không nghĩ tới, Nhiếp chính vương như nước với lửa với Hoàng thượng cũng đi ra làm chứng cho tôi.
Dưới sự nỗ lực chung của nhiều thế lực, tôi bị tuần phủ Giang Nam nhận là nghĩa nữ ngay tại chỗ. Mà tôi, thay đổi thân phận, được cứu một mạng. Quả nhiên là thổn thức.
Ngày ra tù, mặt trời đặc biệt lớn, trong lòng tôi lại đặc biệt lạnh, tôi thật sự mệt mỏi không chịu nổi. Đi tới đi lui, tôi lập tức ngã xuống.
Tôi có một giấc mơ. Mơ thấy cha tôi, ông nắm tay tôi đứng trên tường cung điện, thao thao bất tuyệt với tôi. “Tiểu Nhu, tương lai chờ sau khi ta chết, thiên hạ này sẽ giao cho con bảo vệ. "
Lúc đó, tôi chỉ lo vẽ đầu heo trên tường đỏ, mắt điếc tai ngơ đối với lời của cha.
"Cơ nghiệp của tổ tiên giao vào tay ta, là ta không có năng lực... là ta không có bản lĩnh..."
Tôi phản bác một câu,
"Nếu giao vào tay phụ thân đã là một thứ rách nát không chịu nổi, phụ thân có thần thông quảng đại cũng không thể khởi tử hồi sinh, muốn ta nói, tổ tông này cũng không được tốt lắm!"
Hình ảnh vừa chuyển, mùa đông rét lạnh, tôi chân trần, trộm một cái bánh bao, bị người đuổi đánh. Nam nhân cường tráng đánh chửi tôi nhỏ yếu, nhưng tôi lại nở nụ cười như là không sợ đau. Họ càng đánh tôi, tiếng cười của tôi càng lớn.
Một thời gian sau, tất cả mọi người nói tôi là kẻ điên, cũng không muốn đánh tôi nữa. Về sau, tôi bởi vì tướng mạo xuất chúng, ở bên đường hành khất bị nhiếp chính vương dẫn về.
Đến lúc này, cuộc đời sau này của tôi chỉ vì ám sát Thẩm Thuật