Sát Thủ Mù – The Blind Assassin

Giọng điệu của Jung YunHo khi mang theo âm mũi dày đặc, nếu như âm cuối không dừng lại đúng lúc thì nghe giống hệt như đang nũng nịu.

Lúc Jung YunHo ăn trông rất chuyên chú, chôn đầu quét sạch không chừa một miếng, vừa nhanh lại vừa nhiều.

Jung YunHo ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa gửi tin nhắn, chỉ trong vòng vài phút là có thể ngủ gục ngay tức khắc, lay hoài cũng không tỉnh.

Khi tắm, Jung YunHo sẽ ngêu ngao hát trong phòng, bình thường ít nhất là ba bài, nhưng hát lại giống hệt nhau.

Lúc Jung YunHo ngủ, miệng sẽ hơi mở ra, đôi khi còn nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.

Có thể nói Jung YunHo là một người rất thân thiết chu đáo, bất ôn bất hỏa1.

Jung YunHo làm việc rất thô bạo, bên ngoài lại khiêm tốn lễ phép.

Jung YunHo có tinh lực dùng hoài không hết, như thanh niên được ánh mặt trời chiếu rọi.

Jung YunHo nhảy rất giỏi, khi nhảy thì cả biểu cảm lẫn động tác đều hòa làm một.

Jung YunHo không thích nợ nhân tình, lại rất thích suy nghĩ vì người khác.

Tên ngốc Jung YunHo, cha muốn thứ gì hắn sẽ chuẩn bị tất cả; cha nghĩ không ra, hắn sẽ thay cha nghĩ.



“Còn có cái gì nhỉ, chờ chút, để con nhớ lại đã.”

“Báo cáo theo thường lệ? Cha có thể tắt điện thoại không?”

“Không được! Phải kìm nén, không được nói một câu nào đã khiến con sắp chết tới nơi rồi, dù như thế nào thì cha cũng phải tiếp tục nghe.” Mình bị gặp họa, nói thế nào thì cũng phải kéo một người theo để chết chung chứ.

“Cha đâu bảo con giả làm kẻ câm đâu.” Cha vô tội nói.

“Cũng tại cái tên ngốc kia cho là như vậy chứ bộ.”

“Con cũng có thể nói con không phải mà, ai bảo con nhìn người ta trông đẹp mắt quá, lập tức trợn tròn con mắt, nhất thời quên nói làm chi.”

“Cái gì a, hắn ngoại trừ trông cao một chút, dáng người nhìn được một chút, ngũ quan tinh xảo một chút, khuôn mặt nhỏ một chút thì còn có cái gì để nhìn cơ chứ?”

“Chứ không phải con đang quan sát à?”

“Ách… cũng phải ha… A a, phiền quá đi.”

“Cuống lên rồi sao?”

“Chán ngấy rồi.”

“Có nhìn thấy manh mối nào không?”

“Nếu như phải chọn ra một thanh niên xuất sắc nào đó, con nhất định sẽ bầu cho hắn một phiếu.”

“Ha ha ha ha.”

“Cười cái gì, là thật mà, ít nhất trong phạm vi mà con nhìn thấy, Jung YunHo hoàn toàn là một người tốt.”

“Còn phạm vi mà con không nhìn thấy thì sao?”

“Hắn trung bình một ngày rời con chưa tới hai giờ, trừ khi hắn là Suppaman2 của làng Chim Cánh Cụt, ăn một miếng ô mai liền có thể biến thân.”

“Vậy, có muốn quay về không?”

“Thời gian không phải còn chưa tới sao, dù sao cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ, chưa tới một tháng mà.” Ừm, làm người phải giữ chữ tín.

“Ngoan thật~~ Không hổ là đứa con giỏi giang của cha.”

“Ít buồn nôn đi… Nhưng mà hỏi một câu, tại sao lại muốn giết hắn.”

“Chúng ta gần đây mới đặt thêm một chính sách bảo mật vì khách hàng.”

“Bỏ phiếu chưa được hơn nửa, không được xác lập.” Hừ, tưởng tránh được con à, không có cửa đâu, “Nói mau.”

“Á… Nhìn kìa, là người sao Hỏa đó.”Lái sang chủ đề khác thật không có trình độ.

“Người ở sao Diêm Vương con cũng không có hứng thú.”

“Thật là một đứa nhỏ không có khiếu hài hước mà…” Cha thở dài.

“Hừ…” Tôi cười lạnh, “Khai báo nhanh lên một chút đi.”

“Haiz, cha nợ con đền.”

“Quả nhiên là vậy, kiểm sát trưởng, gây thù hằn không ít nhỉ.”

“Đoán được rồi?”

“Phân nửa phân nửa, bất quá, sao cha lại nhận cái này? Theo lý thuyết, không phải mục tiêu chỉ là một người bình thường, không được săn bắn ở phạm vi bên ngoài sao?”

“Cha nợ nhân tình của người kia.”

“Hả?”

“Không phải chọn cho con sao? Giết hay không giết, tự con quyết định.”

“”Nếu như con không giết hắn thì sẽ có người khác đến phải không?”

“Con cảm thấy sao? Con trai độc nhất của người kia bị cha của Jung YunHo tự tay phán tử hình.”

“…Trực tiếp đi tìm kiểm sát trưởng kia sao?”

“Ông ấy muốn nhìn con trai duy nhất của mình chết đi, để tự mình nếm mùi vị bi thương và phẫn nộ cùng với nó.”

“Biến thái…”

“Có chút mềm lòng rồi à?”

“Tên kia không phải là kẻ xấu…”

“Cho nên con cũng không cần phải giết hắn, hết thời gian liền quay về là được.”

“Ừm…”

“Thằng nhóc đó không nghi ngờ sao?”

“Kẻ ngốc đó a.” Tôi cười, “Ngay từ đầu đã không hề nghĩ tới chuyện này rồi.”

“Những người xung quanh thì sao?”

“Hắn sống một mình, bớt được không ít chuyện.”

“Nga, quả nhiên là như vậy a.”

“Là sao?”

“Cha con bất hòa.”

“Haiz, phim truyền hình à?”

“Năm ngoái mẹ thằng nhóc đó cùng đứa em gái bị bắt cóc, cả hai đều chết hết, vì sự kiện đó mà hai cha con trở nên bất hòa.”

“Nga… Thì ra là như vậy, bất quá không phải càng yêu thương lẫn nhau hơn sao? Người thân duy nhất mà.”

“Ai biết được? Mà nè, sao con ngày càng nhiều chuyện vậy.”

“Ách… Buồn chán, gần đây đang rất buồn chán mà.”

“Buồn chán thì buồn chán, nhưng đừng mất cảnh giác, vì cha không hi vọng kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.”

“Cha rủa con a!”

“Là nhắc nhở. Được rồi, không nói nữa, bên này cha có việc rồi.”

“Đi luôn đi, con cũng phải ra ngoài rồi.”

Haiz, được rồi, nói vậy là đủ rồi, bây giờ lại tiếp tục bắt đầu làm kẻ câm.

Lấy thạch cao bọc lại, đến bệnh viện kiểm tra như lệ thường.

________________

(1) Bất ôn bất hỏa: Không ấm không nóng.

(2) Suppaman: Nhân vật trong bộ truyện tranh Dr. Slump.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui