Cho dù như thế nào, quan hệ giữa hai cô bé cứ như vậy được định hình trong lòng Gia Minh, mặc dù thỉnh thoảng nghĩ đến cũng hơi kỳ quái nhưng dù sao trong lòng hắn cũng không thường xuyên nghĩ tới tương lại có thể sống chung với Linh Tĩnh hoặc Sa Sa, đương nhiên ảo tưởng trong lòng quá nửa là Linh Tĩnh, Sa Sa...!hơi đáng sợ.
Nhưng mà sau khi xác định hai cô bé là Bách Hợp, quan hệ thường ngày giữa ba người cũng tiến thêm một bước.
Thỉnh thoảng Gia Minh cũng không chút kiêng kỵ nói đùa chuyện người lớn, chọc cho Linh Tinh và Hoài Sa vừa thẹn vừa giận, chỉ là quan hệ giữa ba người lại ngày càng giống như là anh em hoặc chị em cùng giới tính.
Lúc này đương nhiên hai cô bé không thể nhận ra sự quái dị trong đó, nhưng một hai năm sau, suy nghĩ của hai cô bé trưởng thành mới phát hiện ra quan hệ này không được tự nhiên, điều này sẽ nói sau, tạm thời không cần đề cập đến.
Sáng sớm hôm đó cảm xúc của ba người đều dâng cao, Sa Sa đến ngân hàng ở gần biệt thự rút một số tiền, chuẩn bị khi qua cầu sẽ đưa cho hai mẹ con người ngoại quốc kia, ít nhất các nàng cũng có thể đón máy bay trở về nhà, bất quá sau khi bọn họ xuống xe mới phát hiện hai mẹ con kia đã không thấy đâu, trong lòng hơi tiếc nuối nhưng cũng không quá thương tâm.
Sau khi về đến trường học, không thể tránh khỏi bị nghiêm khắc phê bình, kiểm điểm, thông báo phê bình, gọi người nhà đến...!Khiến cho gà bay chó sủa, không biết trời đất.
Trong ba người, Sa Sa là người vi phạm nhiều lần, căn bản không coi đây là chuyện to tát gì, Gia Minh lại bày ra bộ mặt vô cùng đau khổ, trong lòng cũng không thèm để ý, bản kiểm điểm là đi chép lại, người nhà thì không biết gọi ai, thông báo phê bình coi như không nhìn thấy.
Chỉ có Linh Tĩnh vốn là học sinh giỏi tiêu biểu, lần này bị lăn qua lăn lại một trận, cũng may có Gia Minh và Sa Sa thông đồng giấu diếm cha Diệp và mẹ Diệp, cuối cùng khi kết thúc đại hội phê bình tựa như kiếp nạn này, Gia Minh và Sa Sa vốn muốn an ủi tâm hồn bị tàn phá nghiêm trong của Linh Tĩnh, nhưng nhận được cũng chỉ là một cái le lưỡi cười của cô bé, nói:
"Thật kích thích, lần sau vẫn muốn chơi..."
Dù sao, núp dưới biểu tượng học giỏi nhiều mặt, Linh Tĩnh bạn học của chúng ta trước nay cũng không phải là một cô bé thích mọi việc đều phải theo khuôn phép, tính phản nghịch của nàng vĩnh viễn được núp dưới bề ngoài ngây thơ đáng yêu.
Sự kiện trốn học đã qua chừng một tháng, thời gian đã là mùa hè, thành tích thi học kỳ của Gia Minh cũng vẫn không cao không thấp, mỗi khi có ngày rảnh rỗi, ba người đều tụ tập tại biệt thự của Liễu gia, Gia Minh dùng máy vi tính đăng nhập internet, chơi trò chơi nhỏ trên DOS như "Đại phú ông", "Bốn chiến sĩ nhỏ", "Hoàng đế"...
Với hai cô bé.
Mỗi lần chơi Hoàng Đế, Sa Sa đều dành phần lớn thời gian vào hậu cung, sau đó cùng Linh Tinh bình luận xem Phi tử nào xinh đẹp hơn, cuối cùng khiến cho dân chúng lầm than, bị thích khách lẻn vào hậu cung giết chết.
Mỗi lần thảo luận như vậy, Gia Minh thường xen miệng vào trêu đùa khiến Linh Tĩnh đỏ bừng mặt, bất quá thỉnh thoảng cũng sẽ tranh cãi với hai người đến mặt đỏ tới mang tai.
Ba người phân công lẫn nhau, thường thường Linh Tĩnh mua thức ăn, nấu cơm, Gia Minh làm đồ ăn, Sa Sa rửa chén.
Hai ngày một tuần sống chung kỳ quái như vậy cứ tiếp diễn, Gia Minh được sắp xếp ở lại gian phòng nhỏ hơi có vẻ nam tính của Sa Sa, về phần Sa Sa và Linh Tĩnh liền ngủ chung một giường giống như lần đầu tiên.
Thời gian lâu dần, hơn nữa Gia Minh cũng lộ ra thái độ chẳng thèm để ý, vì vậy mỗi đêm hai cô bé đều ở trong phòng đùa giỡn, hét lớn không ngớt, đến sáng sớm ngày hôm sau gặp Gia Minh, khuôn mặt thường thường sẽ đỏ bừng.
Trải qua cuộc sống như vậy mấy lần, ba người cũng từ từ thích nghi.
Sáng sớm rời giường, Gia Minh chuẩn bị bữa sáng rồi chờ hai cô bé cãi nhau ầm ĩ xong sẽ xuống dùng cơm, cũng có một lần Gia Minh đang đi vệ sinh, Sa Sa thì mơ mơ màng màng đi vào đánh răng, khiến Gia Minh khó xử không dứt, đến khi Sa Sa đứng ngay bên cạnh Gia Minh đánh răng, rửa mặt xong, trong phòng rửa tay mới vang lên tiếng hét vô cùng bén nhọn.
Buổi sáng đi chợ mua rau, đi siêu thị, ba người xách theo túi lớn túi nhỏ dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố.
Trong khi ba người hăng hái làm cơm, thì ti vi truyền đến âm thanh của chương trình tin tức, Linh Tĩnh và Gia Minh đeo tạp dề có hình con mèo ở trước người bận rộn chạy tới chạy lui, Sa Sa ngồi bên cạnh chậu nước rửa rau.
Xế chiều ba người lại chơi game, dùng máy vi tính đăng nhập internet, Gia Minh thỉnh thoảng dạy hai người mù vi tính một ít kiến thức căn bản nhất, sau đó bởi vì giọng nói khinh miệt mà bị hai người đuổi đánh không nghỉ.
Ăn xong cơm tối, ba người dọc theo con đường đi dạo lên đỉnh núi hoặc bờ biển, tắm rửa dưới ánh nắng chiều còn sót lại, huyễn hoặc về tương lai sau này.
Đến tối, hai cô bé mặc đồ ngủ cùng với Gia Minh quây thành một ổ ở trên ghế salon xem ti vi, trên bàn trà có điểm tâm.
Ba người đùa giỡn quay cuồng, thỉnh thoảng gối đầu bay loạn, tất cả đều ấm áp như một gia đình ba người không có chút ngăn cách nào.
Không lâu sau cuộc thi, ngày đó Gia Minh đang đi dạo ở sân thể dục liền gặp được năm người của trường trung học kia.
Lần trước trải qua sự kiện kia, Gia Minh kể chuyện tên mập mạp cầm đầu năm người tham gia xã hội đen, trong trường học khá là ngang ngược ra ngoài, kết quả là cùng với ba người Gia Minh bị phạt, năm người này cũng bị phê bình trước toàn trường.
Bọn họ bớt ngông cuồng hơn một tháng, lần này cừu nhân gặp nhau liền đỏ mắt, mập mạp cầm đầu vung tay lên, năm người lập tức xông tới.
Lúc này đã là tiết học cuối cùng của buổi chiều, lớp Gia Minh đang học thể dục, cũng không khác gì đã tan học, hắn muốn chờ Linh Tĩnh và Sa Sa cùng về, vì vậy mới chạy đến sân thể dục đi dạo.
Nhưng mà dường như có một số nhân vật lớn muốn đến đây khảo sát tình hình học tập, vì vậy rất nhiều người được sắp xếp làm vệ sinh tại sân thể dục, năm tên học sinh trung học này chính là những phần tử trong số đó.
Mắt thấy bọn họ vây quanh tới, Gia Minh đảo mắt qua, thể hiện vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thằng nhóc, mày không được chạy."
"Tôi không chạy mà, các vị đại ca, chuyện lần trước cũng đã trôi qua lâu như vậy, các vị vẫn còn nhớ đến tôi làm gì, huống chi hiện giờ ở đây có nhiều người như vậy, nếu như các vị đánh tôi một trận sẽ có ảnh hưởng không tốt đó."
Hắn vừa bất đắc dĩ nói, vừa nhìn vết sẹo khó coi trên sống mũi tên mập mạp mà nhịn cười.
"Mẹ kiếp, không nhớ rõ mày! Nói cho mày biết, tao vẫn luôn nhớ rõ mày!"
Mập mạp vô ý thức sờ sợ mũi, vẻ mặt dữ tợn:
"Hừ, nơi này không có thầy cô, mày nói xem tao có dám đánh mày hay không, mày nhớ kỹ cho tao, không chỉ là hôm nay, chỉ cần mày còn ở trường trung học Tinh Huy một ngày, tao sẽ không cho mày sống tốt một ngày..."
Mập mạp kia vung tay lên, đang muốn đánh người, Gia Minh bỗng nhiên chỉ sang bên cạnh:
"Anh béo nhìn xem, đó là gì?"
Mấy người nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy một đám thầy cô từ cửa sân thể dục đi vào, trong đó có hiệu trưởng trường trung học Tinh Huy, chủ nhiệm ban giáo vụ cùng với mấy thầy cô có chức vụ tương đối cao, ngoài ra còn có mấy người trẻ tuổi quần áo rực rỡ, xem ra chính là người tới khảo sát tình hình học tập ở đây.
"Hừ, xem như mày may mắn!"
Mập mạp oán hận thu tay lại, mấy thầy cô bên kia thấy bên này có năm người cao to đang vây một người thấp bé lại, sắc mặt lại không tốt, lập tức kêu lên :
"Mấy em bên kia, các em muốn làm gì!?"
"Không có, không có gì..."
Mập mạp vội vàng nói, ánh mắt lại tàn bạo nhìn chằm chằm Gia Minh để tránh cho hắn nói lời nào không đúng.
Chẳng qua lúc này Gia Minh cũng đang nhìn về đám thầy cô bên kia, mày hơi nhướng lên, đang xoay người muốn chạy lại nghe
thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên:
"Chờ một chút."
Gia Minh bất đắc dĩ dừng bước, mập mạp kia thấy mấy người đi tới, ánh mắt cũng sáng ngời:
"Ồ? Cô giáo Trương."
Hắn quay sang nói với mấy người bên cạnh:
"Thấy cô giáo xinh đẹp nhất kia không? Chính là cô giáo Trương của học viện quý tộc đó, vài ngày trước tao còn được theo cha đi thăm hỏi cô ấy, chúng mày xem, cô ấy còn nhớ rõ, gọi tao đến ha ha..."
Mắt thấy đám đám thầy cô đang đi tới, mỹ nữ đứng trong đám người như sao quanh trăng sáng chính là Trương Nhã Hàm đã từng cùng chung hoạn nạn với Gia Minh, thì ra người hôm nay đến đây khảo sát tình hình học tập chính là nhóm người của học viện quý tộc.
Gia Minh biết nàng chỉ có hai mươi tuổi, nhưng lúc này tóc lại được uốn thành hình cuộn sóng, đeo đôi mắt kính thật to, phối hợp với bộ quần áo công sở liền giống như một nữ nhân mạnh mẽ thông minh, tháo vát, lại nhớ tới trang phục trong mấy bộ phim AV(Adult video) cũng giống như đúc thế này, trong lòng không khỏi cười thầm.
Trong lòng hắn có suy nghĩ nhạo báng nhưng người bên ngoài lại không cho là như vậy, dù sao gương mặt Trương Nhã Hàm cũng xinh đẹp, dáng người cũng thướt tha, nhìn qua vừa lanh lợi lại không đánh mất sự mềm mại và vẻ truyền thống của phụ nữ Trung Quốc.
Mấy vị thầy giáo đi theo bên cạnh thỉnh thoảng vẫn len lén liếc nhìn, mập mạp kia cũng hai mắt tỏa sáng tiến lên nghênh đón, bộ dạng rất ngoan ngoãn biết điều cúi chào:
"Cô giáo Trương, cô gọi em phải không?"
"Ồ? A...!Em là..."
Trương Nhã Hàm vốn đi về phía Gia Minh lại đột nhiên bị ngăn cản, lập tức hơi ngạc nhiên, lại thấy bộ dạng tên mập mạp này cũng khá quen thuộc nhưng cũng không nhớ được là ai.
Hơi mơ hồ một lát, mập mạp kia nói:
"Cô giáo Trương, vài ngày trước cha em dẫn theo em đến gặp cô mà, cha em gọi là Mã Quang Tổ, em gọi là Mã An, nói không chừng qua vài ngày nữa em cũng đến học viện quý tộc học đó."
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt mấy vị thầy cô xung quanh lập tức hơi đen lại, thì ra là dự định chuyển trường, lại còn nói ra ngay lúc này, chẳng phải là ở trước mặt hòa thượng mắng con lừa ngốc sao?
Lúc này Trương Nhã Hàm cũng nhớ lại được vài thứ, nói vài câu cho có lệ, thấy Gia Minh lại đút tay vào túi quần chuẩn bị rời đi liền vội vàng đi tới:
"Gia Minh! Chị đến tìm em, em cứ thử bỏ chạy xem."
Trong mắt nàng đầy vẻ gian trá.
Gọi rất thân mật, giọng nói nhưng lại hơi không tốt, nhưng bất luận nghe thế nào cũng giống như hai người đang cãi nhau.
Sau một lát, Gia Minh bất đắc dĩ quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ đáng yêu giống như một bông sen trắng, nói một tiếng:
"Chị."
Rồi giang tay ra vọt tới Nhã Hàm.
Phịch một tiếng, hai người rất thân mật ôm nhau...!Đương nhiên, nếu như nói giữa hai người có gì không hợp lý, chính là Nhã Hàm bất rất bất đắc dĩ bị Gia Minh ôm eo, trong lúc khuôn mặt Nhã Hàm đỏ bừng, hắn rất vô sỉ vùi đầu vào bộ ngực như cuộn sóng của đối phương, cái trán dụi dụi...
"Chị, em rất nhớ chị a a a a a a a..."
Tình cảnh hai chị em gặp nhau thật là cảm động..