Sát Thủ Tại Dị Giới (cuốn 2): Trỗi...

Bởi chuyện ban nãy, Ari tính nóng tâm nguội không cùng Yami đi sóng cùng sóng như trước. Hơn hết nàng ta khí chất đã khác lạ hoàn toàn, có thể đe doạ được những năng lực gia từ cấp bậc Tướng Lĩnh trở xuống. Hoàn toàn có thể đe doạ kẻ dưới trướng mình chính là ước vọng bao đêm dài đằng đẵng của nàng, hơn hết Ahora thua kém nàng, mẹ nàng cùng cấp bậc với nàng, mới nghĩ thôi đã làm nàng ta hãnh diện vô cùng. Nàng suy nghĩ, Chư Hầu rồi Vương Giả, hết Vương Giả sẽ đạt tới đỉnh cao nhân sinh! Tựa hồ làm cho nàng kích động, mũi nhỏ như muốn kéo dài ra. Kể ra cũng phải nhờ công của Yami! Hắn không có đánh cắp, nàng cũng chẳng có cơ duyên này, nhưng hắn dám giở trò lưu manh với nàng! Không thể chấp nhận! Đừng hòng nàng nói cảm ơn với hắn. Mặc dù nếu hắn không đụng tới nàng, nàng cũng cảm giác có chút mất mát. Nàng liếc mắt nhìn hắn đang đi ngang mình, không hiểu vì sao mà cười khúc khích.
Yami cũng không đáp lại nụ cười của nàng, nàng gặp được Hồng Viêm Chi Lam, coi như là duyên phận của nàng và nó, thực sự không liên quan nhiều tới hắn, có liên quan cũng chỉ là hắn gián tiếp đem sát gần nó với nàng. Giờ đây, nó đối với hắn mà nói là phế phẩm trong phế phẩm, nếu chẳng phải nó cùng năm cổ vật khác có thể dung hợp hoàn mỹ tạo ra một thứ sức mạnh đáng sợ, hắn sợ đã trực tiếp ném đi. Hắn nào có quan tâm rằng dù cho đồ trong mắt hắn là cực phẩm của cặn bã, đối với nhân loại cũng rất có năng lực, rất có sức mê muội. Ari như vậy, hắn cũng không có để tâm.
Ari thấy Yami đang hơi nhìn mình, đột nhiên ánh mắt trở thành vô tâm thì tức giận, rõ ràng là ăn xong phủi đít chạy thẳng. Ban nãy còn dám sờ ngực trần của nàng, giờ đây lại làm như chưa có gì xảy ra, phải chăng hắn đang nhịn dục tới nỗi hỏng rồi? Có sắc dâm không có sắc đảm, đã thế để cho hắn nhịn chết. Nàng ta di chuyển nhanh, vì là chiếc váy ngắn nên dễ dàng bị áp lực từ lần di chuyển này thôi bồng lên, để lộ một cái lót ren hoa màu tím than quyến rũ, thời thượng. Yami giật giật cơ khoé mắt, nàng ta bị bệnh nặng rồi a?
Ari một chân mới bước vào phòng ăn, đã khiến cho tất cả mọi người cơ hồ đều ngưng trệ tinh thần. Không cần phải giải thích nhiều, sau Yami thì trong cái nhà này đã có một kẻ khác mạnh hơn. Đôi mắt đỏ màu lửa thiêu của Grade trừng lớn, Ari đích thực là Chư Hầu cấp bậc a!? Bằng với nàng, có khi năng lực còn hơn nàng ta tới vài phần là ít. Còn về Yami, như cũ nàng ta cũng không thể thấy được năng lượng, nhưng đó không còn là vấn đề nữa. Grade đứng dậy, trên mặt không giấu đi sự kích động mạnh mẽ.
"Ari! Ngươi sao có thể tiến cấp nhanh như vậy?"
"Là do ông trời thương ta a? Có thể một chút thời gian liền biến ta nhảy bậc"
Nàng ta đắc ý cười, liếc mắt sang nhìn Ahora một chút, quả nhiên nàng ta đang ghen tị vô cùng, bốn mắt mới chạm vào nhau, Ari liền trêu ghẹo trào phúng nhìn Ahora, không khỏi khiến nàng ta tức điên vì giận dữ, dồn sự tập trung vào đồ ăn trên bàn, như để quên đi cái mặt đáng ghét của em gái mình. Grade cũng đành phải cười trừ, con gái có chút cấp bậc đủ để bảo vệ bản thân hay làm rạng danh gia tộc cũng là vui rồi, tuổi trẻ tu luyện tới được cấp bậc này cũng đã có triển vọng. Không như ai đó, tựa như ma quỷ hạ phàm, cấp bậc cuối cùng để thoát tục nhân loại còn có thể đạt tới trong vẹn vẹn vài năm. Quái nhân mà!
"Được rồi, được rồi, nhanh hay chậm không quan trọng, nhanh nhưng phải vững chắc được nền móng, nếu không sẽ bị lung lay năng lực. Ari, tối nay ngươi nên dưỡng thể qua một lần" Grade ngồi xuống, giải đi mâu thuẫn hai chị em, xong nhìn về hướng hai người Ari, Yami tiếp nói.
"Hai đứa hôm nay có bài kiểm tra, nên làm cho tốt, xong xuôi nhanh chóng trở về phòng ngừa bão lớn"
"Bão..." hắn đang suy nghĩ có nên nghiền nát cả cơn bão này bằng năng lực của mình hay không, kết quả là hắn không rảnh cho lắm. Không bị người nhòm ngó mang phiền phức tới, tuyệt nhiên đừng nên ngu dại thể hiện dù muốn hay không. Hắn mấy ngày này mới nhận ra rằng nơi đây cũng có linh giới cùng thiên đạo, mới buổi đêm hôm trước, thiên đạo đã mở ra để những thành phần linh giới xuống truy tìm thứ gì đó. Mà hắn không nhận ra được chính là do đòn đóng băng thời không của mình (Pause) khiến cho không chỉ nhân giới, linh giới cũng bị đóng băng lại, các thành phần thần linh lớn nhỏ đều bị đòn đó phản năng lực trong người, ai ai cũng hộc máu trúng nội thương. Bỏ qua điều đó, hắn tự nhủ rằng giờ đây ra tay sẽ để ý tới phiền phức hơn. Chỉ là quan điểm của hắn không rời đổi, hắn chán phiền, nhưng phiền đến hắn không chán. Đến một giết một, hai giết hai, cả linh giới tới? Hắn đồ sát cả! Chỉ cần biết, hắn một khi đã ra tay, đều không kiêng nể bất cứ kẻ nào.
Hắn bắt đầu dùng bữa, chuyện thiên đạo hay linh giới bỏ vứt sang một bên, không có gì phải lo lắng. Hắn thở ra một luồng khí lạnh lẽo, trong mắt bóng tối càng vây đặc hơn nữa, đảo lộn tựa cuồng phong, kinh khủng tựa tâm bão kia vậy. Mép hắn hơi cong lưỡi câu, xem ra trong những ngày hắn ở đây sớm hay muộn thôi sẽ có những thứ ngoài sức tưởng tượng tới tìm hắn.
"Đồ tiên diệt thần...ta sinh ra để làm như vậy..." câu nói của hắn thì thầm, mang đầy sát khí. Cơ hồ làm cho cả phòng ăn lạnh xuống không độ. Hắn chú ý, thu liễm hết tất cả sát khí lại, căn phòng một lần nữa mát mẻ trở lại. Bọn Ari cũng không thể phát hiện, không biết là do hôm nay có lạnh, hay có lẽ là không cảm thấy thật.

Bảy giờ mười lăm phút, bữa ăn hoàn thành. Cả hai người tiến ra cổng cùng một chiếc dù nhỏ, đủ để cả hai sát bên cạnh nhau. Hắn không lưu manh tới mưc chiếm tiện nhhi của Ari hay có cử chỉ khiếm nhã khiêu khích nàng, nhưng Ari thì khác, nàng ta mỗi bước đều muốn hắn sờ tới cơ thể mình, muốn chứng minh rằng hắn dù có nhịn dục cũng không thể nhẫn nhịn. "Két" tiếng cổng mở ra, ở đó đã đỗ một chiếc xe thể thao màu ánh kim, trên lớp ánh kim còn được phủ một lớp mạng nano chống kết bẩn, bánh xe còn vương vấn mùi cao su nặc nồng, hình như mới mua cách đây không lâu, vài tiếng trước đi?
Ari trừng mắt, miệng không giữ được bình tĩnh run rẩy, kích động vô cùng, đồng tử tím than ngập trán ánh kim trên chiếc xe.
"Loại xe này...loại X-0001, chỉ trưng bày không có bán..." Ari hâm mộ nói, thực chất xe của nàng cùng loại như này nhưng lại là phiên bản phổ biến nhất X-4861. Nàng ta tiến tới gần, trong mắt đầy ánh quang thích thú, hai tay đưa lên sờ sờ lấy cánh cửa xe, một cảm giác khó mà tả được truyền tới não nàng.
Xạch!
Tiếng cửa được nâng lên cao, Ari lùi ra phía sau vài bước, không biết chủ nhân của nó là ai? Làm cho nàng thất vọng rằng, cả nai người đều quen nhau, Ari trông thấy dung mạo của người chủ xe, trên mặt lập tức xuất hiện một tia e ngại.
"Ta chờ ngươi từ nãy"
Giọng nhữ nhân ngọt ngào vang lên, Sophie cùng bộ đầm ngắn xanh lam bước xuống, mặc trời còn đang mưa mưa chút, nàng tiến tới ôm lấy Yami. Mùi bạc hà the mát từ miệng nhỏ của nàng phát ra, lởn vởn xung quanh đầu mũi của hắn. Yami nghe mùi đó, hai mắt hơi đăm chiêu nhìn nàng. Ari thấy hắn đăm chiêu nhìn Sophie, tay tự chủ đưa lên ôm lấy một bên cánh tay hắn, cố tình cạ đôi bạch thỏ của mình vào tay hắn. Kết quả một bên mùi bạc hà bắt mũi, một bên nước hoa hồng kiêu sa ôm lấy hắn, cả hai mùi hương như muốn quấn lấy tâm can hắn.
"Được rồi, có thể ngưng làm rộn. Sophie, ngươi hôm nay đợi ta có việc?" Hắn nhàn nhạt hỏi, một bên gỡ tay Ari ra, một bên đẩy nhẹ vai Sophie khỏi người mình. Đều không có chút lưu luyến.
"Hôm nay là ngày sắp bão, cho nên với cương vị là cô nhỏ(trẻ) của ngươi, ta phải có trách nhiệm đưa ngươi tới trường. Hơn nữa, hôm nay ngươi có bài kiểm tra chất lượng giữa kì phải không? Ta càng có lý do để đưa ngươi đi lẫn về."
"Khoan...ngươi có vẻ rảnh? Thập Tự Đoàn bỏ tiền ra nuôi không ngươi sao?" Yami có chút khó hiểu.
"À...thì...dù sao ngươi cũng lên xe đi! Sắp trễ giờ" nàng ta đắn đo, cuối cùng lựa chọn làm lơ câu hỏi của hắn, sau đó mới nhận ra rằng với trí thông minh của hắn thì cũng đã có thể đoán ra phần nào rồi. Nàng cố gắng cười gượng lên một cái, lùi ra phía sau để hắn có đường vào trong xe.
"Còn ta thì sao?" Ari bất mãn lên tiếng, vì sao chỉ có mỗi hắn được lên siêu xe này?
"Ngươi tự lực, ta không có trách nhiệm cho ngươi đi chùa đâu"
"Ngươi!" Nàng ta trừng mắt nhìn Sophie, con hồ ly này muốn độc chiếm Yami đây mà? Đã thế nàng càng muốn phá phách không để nàng ta đạt được mục đích. Mắt nàng sáng lên, trong đầu bỗng nghĩ ra một trò vui vô cùng, để được ngồi trên xe này mà chịu khổ cũng cam lòng. Nàng ta tới gần, rõ ràng huýt sao để Sophie buông lỏng cảnh giác, tới khi nàng ta quay đi thật, Ari mới nhanh chóng phi vào chiếm lấy chỗ ngồi của Sophie, từ đó theo khe ở giữa mà vòng xuống hàng ghế sau, trào phúng nhìn Sophie một cái, lưỡi nhỏ lè ra.
"Không cần xin ngươi nữa, ta tự lên"
"Ngươi!" Sophie vô phương để nói, chỉ kịp thốt lên chữ ngươi xong cũng không thể nói được điều gì nữa. Nàng hận không thể lao vào lôi con nhóc kia xuống.
"Các ngươi xong chưa?" Yami nhàn nhạt nói, hai mắt nhìn về hướng cuối đường xa xa.
"Coi như tiện nghi cho ngươi!" Sophie nghiến răng nghiến lợi, cũng bước lên xe.
Ari biết nàng ta đã trúng kế, liền lấy chiếc cặp ôm ở phía trước, sau đó dùng hai chiếc đai an toàn lắp chép ngực mình theo đường chữ X, song còn làm cho nó thắt chặt đến mức tối đa. Nàng ta tinh ranh cười, nói.
"Ngươi để cho Yami lái xe đi, ta đã từng thử, cảm giác tựa cưỡi mây đạp gió vậy."
"Thật?" Sophie nhìn qua kính chiếu hậu, mặt không thể tin được vào lời nói của Ari, bởi nang chưa thấy Yami hắn lái xe bao giờ.
"Không tin ngươi có thể hỏi hắn có biết hay không?"
Nàng quay sang Yami, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng có ý muốn hỏi hắn có thực sự biết lái xe. Đáp lại nàng là một cái gật đầu nhẹ, nhưng sau cùng, hắn cảm thấy có điều gì đó hơi lạ, không nhanh không chậm hỏi Ari.
"Ta nhớ rằng ngươi c....".
"Không liên quan! Ngươi cứ việc lái" nàng ta ngắt lời, tâm tình hỉ nộ bất thường, khẳng định là muốn Yami phải lái xe mới được. Chỉ cần nghe qua đối thoại cũng đủ để Sophie cảm thấy có điều đáng nghi, nhueng không đến từ Ari mà tới từ Yami kia! Theo lời thì hắn cũng biết lái xe, nhưng thế nào nàng lại cảm thấy nó khá đáng lo ngại.
"Được rồi, ngươi tới thử một chút"

Cả hai đổi ghế cho nhau, Yami ngồi trước vô lăng, hơi thở thở một chút. Sau một giây, mới bắt đầu đưa tay lên xoay chìa khoá, khác lạ rằng, hắn không đạp thắng ga, chân lại dẫm lên bộ gia tốc của xe, Sophie cũng không để ý.
Khi để ý lại, mọt tiếng rít gào từ động cơ xe vang lên,như một con dã thú tìm thấy đối thủ, đến bây giờ, nàng vẫn ngu ngơ không biết gì. Cho tới khi hắn cài số tiến đi, chiếc xe lập tức vọt đi với tộc độ hơn sáu trăm kilomet trên một giờ. Hắn đi trong đô thị tựa như một ngọn gió phóng đi vun vút, hơn sáu trăm kilomet trên giờ, đâm vào xe khác chính bản thân là năng lực gia cũng có thể chết ngay lúc nào. Nàng ta rơm rớm nước mắt, hai tay bám vào tựa lưng xe, nhìn lên gương chỉ thấy Ari đã chuẩn bị đồ thủ cả, đang ngồi bám chặt lấy cặp, miệng thì cười lên hình lưỡi liềm mưu mô. Ngay từ đầu nàng ta đã để con nhỏ kia tính kế a! Không thể phủ nhận Yami lái xe tựa cưỡi mây đạp gió, nhưng đây đúng là cưỡi mây đạp gió theo đúng nghĩa đi! Lục phủ ngũ tạng nàng lâng lâng, máu di chuyển gấp đôi bình thường, không dám nhìn ra cảnh vật như một thước phim bên ngoài xe của mình. Nàng ta gào lên khóc lóc thảm thiết, không dám mở mắt ra nhìn nữa, coi như một bài học không bao giờ để cho Yami lái xe thêm một lần nào nữa.

Suýt soát vài phút sau, chiếc xe đã tới gần cổng trường, tiếng phanh gấp cùng động cơ gầm rú thu hút tất cả những ánh nhìn của học sinh khác.
"oa! Đó không phải chiếc xe chỉ được ngắm không được bán đi! Tên nào có khả năng cầm lái chiếc xe sang trọng như vậy!?" một tên học sinh kích thích bình phẩm. Nơi đầy đều là con em gia tộc hoặc nhà giàu theo học, không khó để một vài người có thể nhận ra được chiếc xe này.
"xem ai bước ra từ đó kia!!" một học sinh nữ khác la lớn, khi mà bước từ trên xe xuống là một nm một nữ. Nam có khuôn mặt rất non nớt, nhưng là vô cảm, nữ mang khuôn mặt xinh đẹp tựa một con búp bê sứ, với ánh nhìn tím than tuyệt đẹp. Nữ nhân kia là một nhân vật nổi tiếng của trường, không ai là không biết, còn thiếu niên ki lại là một kẻ cũng nổi tiếng không kém, nổi tiếng về thành tích đánh Rene. "đợi đã!" từ trong xe, Sophie bước xuống. Nàng xuất hiện như vậy không khỏi làm nam nhân trước mắt tựa mất hồn, hai mắt không thể rời khỏi nàng và cơ thể nàng. Tuyệt phẩm! Xứng đáng là một vưu vật! Nhỏ đã yêu tinh dụ hoặc thế này, lớn lên không phải đi làm yêu nữ hay sao? Tất cả không khỏi tưởng tượng nàng khi tới tuổi.
Nàng tiến tới, trên tay đưa cho hắn một chiếc dù nhỏ, mỉm cười với hắn nói
"chút nữa có thể sẽ mưa, ta đợi ngươi ở quán cafe bên kia, lúc nào kiểm tra xong, chúng ta đi đâu đó ăn chúc mừng ngươi"
"hứ! Còn chưa biết hắn có qua nổi hay không!?" Ari bĩu môi, coi như nàng ta không đánh giá cao thành tích học tập của hắn đi.
"ngươi nghĩ hắn là ai? Đợi tới lúc hắn ngồi lên đầu ngươi, đừng có khóc đấy!"
"để xem! Ta mà hơn hắn, ngươi tựu sẽ phải kêu ta bằng chị lớn!"
"ta không ngại!" Sophie kiêu ngạo cười, thế là cả hai cá cược đã định. Giờ đây chỉ còn chờ Yami thể hiện như thế nào năng lực của mình. Yami nhàn nhạt lắc đầu, dù thế nào thì Ari cũng đã thua rồi, nàng không biết thân chủ cũ đọc sách đã nhiều bằng cả mấy năm nàng học, hiện tại đừng nói là các môn tính toán tự nhiên, xa hội trong đầu hắn cũng đầy kiến thức, nhắm mắt còn có thể viết ra những thứ khiến kẻ khác kinh diễm. Hắn không chết, còn có thể gọi tuyệt thế thiên tài.
"coi như không đầu lớp, cũng đứng đầu bảng vàng đô thị này" hắn nhàn nhạt phát biểu.
"cuồng ngạo!" Ari đi trước, không quên quay lại làm cái mặt quỷ trêu chọc hắn. Đúng là cái tiểu quỷ.
"ngươi sao còn chưa đi?" Yami thấy Sophie vẫn đứng bên cạnh mình liền hỏi. Nàng dịu dàng cười cười, nhón chân lên hôn nhẹ một cái vào má hắn.
"ngươi hãy vào đi, ngươi vào rồi ta sẽ đi"
Yami không trả lời, liền quay lưng đi thẳng vào bên trong. Sophie nàng đợi cho tấm lưng của hắn khuất dạng mới bắt đầu quay trở lại xe, điều khiển nó sang quán cafe phía bên kia đường. Y như lời hứa sẽ chờ đợi hắn.
Reng reng!
Tiếng chuông thông bao vang lên ngay sau khi hắn đi vào lớp. Ổn định được chỗ ngồi, hắn như cũ gục xuônố bàn mà ngủ. Hắn chẳng để ý tới có một ánh mắt phức tạp đang nhìn hắn ở trên bục giảng xuống. Otogami thở dài, nàng đang phiền lòng về cậu trò này vô cùng! Nàng đang mong muốn hắn giải thích về người nữ nhân ki cùng cái thai trong bụng nàng ta. Hắn mới mười lưm tuổi, sao có thể dám làm ra cái chuyện đại nghịch như thế này. Nàng còn đang lo nữ nhân kia đã làm dại dột. Gạt qua nó đi, giờ là ngày làm bài khảo sát nưng lực của học sinh, nàng đành tạm bỏ nó.
"tất cả làm bài hãy nói không với tài liệu, trong phòng có camera và giám thị trông coi, nếu bị phát hiện sẽ không dung thứ gạch tên khỏi cuộc thi đại học, hạ hạnh kiểm xuống mức thấp nhất, và nựng nhất bị đuổi học" Otogami dõng dạc nói, đôi mắt lướt qua một vòng học sinh bên dưới, ngoại trừ Yami ra thì tất cả đều quyết tâm cả. Hai phút sau, tiếng chuông thứ hai vang lên, học sinh nào cũng bắt đầu trở lên căng thẳng, bởi đề củ một trường chất lượng như thế này thường sẽ rất khó, có nhiều câu sẽ là không có trong chương trình bài học, thế nên học sinh ngoài học ngày học đêm còn cố gắng đọc thêm chuơng trình nâng cao. Tất cả đều giỏi nhất cũng chỉ là đạt được hơn tám mươi điểm, chưa có ai đạt được điểm chín mươi hay tối đa điểm đi?
"phát đề!" các tập đề được chuyển từ bàn đầu xuống.
"đề của ngươi, thức dậy và làm đi" thiếu nữ bàn trên thô bạo đặt mạnh tờ phiếu bài xuống bàn Yami. Hắn từ trong mộng tỉnh dậy, lạp tức daná giá thiếu nữ kia. Đó là một nữ nhân không tính là xinh đẹp như bọn Ari hay Kotome nhưng khuôn mặt lại rất ưa nhìn, nếu biết làm đẹp hẳn sẽ trở thành một mỹ nhân đi. Khuôn mặt nàng nghiêm nghị, hai mắt hơi quạu nhìn Yami, với mái tóc nâu đen được cột đuôi ngựa khiến nàng trở nên thật đầy sức sống, năng động. Chỉ là...ngực lại nhỏ đến mức đáng thương đi? A? hay A-? Hắn hoàn toàn không biết. Thấy ánh mắt hắn đánh giá mình, nàng đã không nói gì nhưng đến mức hắn nhìn cả ngực của nàng mà đánh giá thì đã trực tiếp khiến nàng tức giận. Mặt nàng ta đỏ lên, gầm gừ, mắt đen trừng hắn.
"lưu manh!"
Sau đó quay phắt lên bàn trên hì hục làm bài. Yami nhàn nhạt lắc đầu, là ngực nàng quá mức thảm thương đi? Là nó tự đập vào mắt hắn đấy chứ. Hắn không quan tâm nữa, mặt lại úp xuống bắt đầu nhập mộng. Ari ngồi bên cạnh hắn thì khó hiểu, hắn đang tính toán cái gì mà không làm bài? Mặc kệ đi! Dù sao thì nàng thắng cuộc rồi! Đươợ một nhân vật ở trong Thập Tự Đoàn gọi bằng chị lớn, còn gì sốc hơn?
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, hai trăm phút đồng hồ làm bài hiện tại đã trôi qua. Giờ đây chỉ còn năm phút cuối, khi học sinh đang kiểm tra lại bài, hắn mới tỉnh dậy, ngáp dài một cái. Cô gái bàn trên hắn quay xuống, đập vào mắt nàng là một tờ phiếu bài và một tờ giấy trắng không có chút chữ viết nào. 'hắn không làm bài sao?' nàng ta suy nghĩ. Cả Otogami cũng không biết nói gì, dù sao nàng đã phòng ngừa trước việc hắn không làm được bài. Nàng thở dài, năm nay có một người trò thật khó dạy.
Còn bốn phút, Yami cầm bút lên đọc lướt qua đề bài, trong ba phút còn lại, tay phải thoăn thoắt viết chữ lên tờ giấy kiểm tra, tốc độ viết khó còn có thể nhìn bằng mắt thường. Ari kinh ngạc, hắn đang viết nhăng cuội cái gì vậy?
"tất cả dừng tay, bất kì ai còn cố gắng viết sẽ bị hủy bỏ bài thi!" Otogami nói, cùng lúc đó tay hắn cũng dừng lại, tờ giấy trắng đã ngập chữ ở hai mặt. Hắn nhàn nhạt cười, dễ dàng như vậy. Nữ nhân ngồi bàn trên giật lấy tờ bài làm của hắn, đáng ra phải do hắn thu từ dưới lên nhưng nàng phỉa làm thay hắn. Nàng tò mò nhìn một chút bài hắn, ngoại trừ phần ô tên có ghi Yami ra, chẳng còn nơi nò nữa. Nàng ta thở dài, gia hỏa này cũng chẳng chịu điền đầy đủ thông tin. Xong liếc về phía bài làm củ hắn, nàng kinh hãi mà rên lên một tiếng, tất cả...tất cả đều y hệt như bài làm của nàng, có khi còn có những điều mà nàng không biết. Gian lận? Năm phút dù có gian lận cũng chẳng đủ để làm hết! Nàng hít sâu một ngụm khí lạnh, nàng bị điên rồi. Sau đó bài được nộp tất cả, nàng quay trở về chỗ ngồi, đợi giáo viên trở ra rồi, nàng mới quay xuống đập hai tay xuống bàn hắn.
"ngươi làm sao có thể hoàn thành được bài!"
Yami nhàn nhạt liếc nhìn nàng, rồi hỏi một câu khiến nàng ta hận không thể lao lên đánh chết hắn.
"ngươi là ai?" hắn hững hờ hỏi, đồng thời ngáp một cái.
Cả lớp trở lên ồn ào, hắn thực sự không biết nàng ta? Hắn không phải giả ngu để lừa người đi? Ari ngồi bên cạnh cũng phải che miệng cười.
"ngươi! Ngươi!...ta tức chết mất"
"bị bệnh? Ngươi không nói sao ta biết?"
"được rồi...ta là lớp phó lớp, tên Alexis Faith" nàng ta đặt tay lên bộ ngực đáng thương của mình giới thiệu.
"chưa nghe qua" hắn lần nữa gục xuống ngủ. Alexis mặt trơ ra, từ đỏ sang đen, từ đen chuyển sang đỏ rồi lại tím, trong lòng lửa giận thiêu cháy. Nàng cả giận ngồi xuông chỗ của mình, miệng mắng
"hỗn đản!"
"ngươi mắng vậy hắn không quan tâm đâu lớp phó" Ari nhảy vào trêu chọc, Alexis cười gượng mắng
"không tới lượt ngươi nói"
"được được, lớp trưởng ngực bé"

"ngươi! Ngươi! Ngươi tuởng cái cục mở thừa đó đẹp lắm sao!?" nàng cả giận, ngón tay run run chỉ về phía ngực của Ari. Mà Ari nàng ta cố tình ưỡn ngực lên, chế nhạo lại.
"không ăn được nho liền chê nho chua, không hơn được người liền chê người thua kém. Ngươi thử được như ta xem nào?"
Alexis thẹn quá hóa giận, quay phắt đi không quan tâm nữa. Gì chứ? Nàng chưa dậy thì thôi mà? Tới lúc đó sẽ đâu thể thua kém ai?!
Lúc này, Otogami quay trở lại lớp học, vỗ tay để học sinh chú ý rồi thông báo.
"các trò chú ý, vì hôm nay sẽ có bão lớn kéo tới cho nên các trò được nghỉ trong hai ngày hôm nay và mai. Các trò trở về chú ý an toàn"
"rõ! Giáo sư!"
Tất cả lục đục thu dọn đồ đạc ra về. Alexis cũng nhanh chóng đứng dậy, không quên lườm Yami một cái.
Yami hắn cũng từ từ đứng dậy, quay ra lớp muốn trở về. Nhưng dĩ nhiên bị Otogami giữ lại. Hăắ có chút không vui, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn nàng.
"thả ta"
"Yami, trò không có gì muốn giải thích với ta sao?"
"giáo sư, chuyện hôm đó cũng chỉ là trò hề không hơn không kém, ngươi có thể hỏi nàng"
Hắn đưa tay chỉ Ari, nàng ta gật đầu coi như đáp lại hộ hắn.
"ngươi chỉ nên làm đúng công việc của chính mình. Còn việc của ta...người có nhìn thấy cũng không nên nói, không nên hỏi là tốt nhất. Bởi có những thứ không biết là tốt cho bnr thân ngươi"
"trò uy hiếp ta?"
"giáo sư, ngươi có thể từ từ suy nghĩ điều ta nói, ngươi không thắc mắc tại sao Thập Tự Đoàn không tìm đến ta hay sao?"
Otogami nuốt xuống một ngụm nước bọt. Quả thực đứa trẻ này thật đáng để cho người ta suy ngẫm. Hắn quỷ mị đến nỗi khiến cho nàng phải nơm nớp sợ hãi. Nàng thở dài, gật đầu một cái.
"nếu trò đã khẳng định như vậy, giáo sư ta cũng không cần lo lắng nữa. Coi như ta tin nguời đi"
Nàng dừng lại một chút rồi nói
"về bài làm của trò, nếu như trò có thể vượt qua sáu mươi điểm ta liền bỏ qua, nhưng nếu ngươi ở dưới sáu mươi điểm, liền phải đi học phụ đạo và không được ngủ gật trong mọi tiết học, được chứ?"
Yami nhàn nhạt cười, hắn biết chắc chắn răằn Otogami thua cuộc. Hắn gật đầu.
"được"
Sau đó hắn cùng Ari đi ra khỏi lớp học. Lúc này trời đã lần nữa đổ mưa, có điều bây giờ mưa càng ngày càng nặng hơn, từng tiếng ào ào nặng trĩu vang lên bên tai.
"mưa thật to rồi, như thế này dù có đi dù cũng bị ướt"
"tới bên kia" Yami cũng bung dù, chỉ về phía quán cafe Sophie đang đợi. Ari dù không muốn những cũng phải theo hắn. Cả hai đi qua đường, mưa quá lớn khiến cho cổ áo, tóc của Ari ướt đẫm, từng giọt nước từ từ chảy xuống gáy khiến nàng cảm thấy tê dại cả người, thực sự lạnh a? Còn Yami thì khác, hắn khiến nàng ghen tị không thôi, bởi cứ có giọt nước nào bắn tới hắn đều sẽ không thể tới được. Đến đây nàng quyết tâm phải trở thành Đế Vương, đứng đầu đỉnh Nhân Loại Lực, để còn có những năng lực tuyệt đỉnh tựa như hắn.
Tiếng chuông cửa vang lên, hắn nhìn qua lại kiếm Sophie nhưng đều không thấy nàng ở đâu, thay vào đó hắn lại trông thấy người khác, nàng ta vì ngồi đối diện với cửa ra vào cho nên cũng chú ý tới hắn rồi, dĩ nhiên là đã nhận ra.
Yami thở nhẹ một cái, liền quay mặt không quen biết nàng ta. Trực tiếp bỏ qua nàng đi qua chỗ bàn trống ngồi.
"A em trai! Ngươi vừa mới đi học về sao? Ta ở đây!"
Nàng ta hô lên, trong lòng không khỏi thầm chửi tên hỗn đản kia. Nàng gọi hắn bao nhiêu cuộc đều không thấy nhấc máy, giờ đã nhìn thấy nàng lại còn ra vẻ không quen biết. Yami cau mày, nàng ta nghĩ mình đang làm cái gì?
"em trai?" Thanh niên ngồi trước mặt nàng ta bắt đầu khó hiểu nhìn sang bên cạnh. Hắn thấy là một thiếu niên trung học đang đứng ở đó, mắt nhàn nhạt nhìn Daimon.
"đó là em trai mà người nhắc tới lúc nãy?" hắn quay sang hỏi nàng, đôi mắt đã ánh lên vẻ mất bình tĩnh. Hắn tên Andes Interson, là tổ trưởng của tổ điều tra trọng án, hiện tại đang hết mực truy cầu hoa khôi cảnh quan là nàng, hắn hẹn nàng ra đây để ngỏ ý với nàng, ai ngờ nàng ta vòng vo, bảo rằng trong nhà còn có phải chăm sóc em nhỏ thay cha mẹ, vả lại còn là vì công việc cho nên không thể chấp nhận hắn. Hắn bán tín baá nghi bởi chưa nghe thấy nanà có em trai bo giờ, hiện tại lại lòi đâu ra đứa em trai? Không phải nàng ta nhặt nhanh một kẻ thế thân trở thành em trai mình đấy chứ?
Đôi mắt hắn cau có lại, mất bình tĩnh
"Daimon, nếu ngươi không đồng ý cũng không cần phải tìm một kẻ thế thân để lừa ta chứ?"
Daimon cũng bị hắn dài dòng hoa ngữ quá lâu liền gắt gỏng.
"Andes! Ngươi chú ý cái miệng của mình, hắn là em trai ta dĩ nhiên ta phải gọi. Lại đây đi!"
Nàng ta vẫy vẫy Yami, chỉ mong hắn xen vào để phá vỡ kế hoạch cầu hôn của tên đỉa đói này. Hắn đã lẽo đẽo theo nàng hi năm rồi a!? Nàng không thể chịu được bị đồng nghiệp trêu ghẹo.
Về Yami, hắn mong muốn nàng ta có thể buông tha cho hắn, coi hắn là kẻ qua đường đi. Nhưng khi hắn muốn quay lưng, liền bị nàng ta ta trừng tới, bắt buộc hắn phải giúp nàng. Còn ra ám hiệu cầu xin tới hắn. Hắn nhàn nhạt cười, cứu trợ thật đúng người a?

"ngươi ra bàn kia ngồi, ta đi tới có việc với nàng"
"hứ! Tên củ cải" Ari bĩu môi, đấm nhẹ vào lưng hắn rồi phụng phịu ra bàn ngồi xuống, hai mắt nhìn Daimon đầy thù địch. Daimon cười khổ, bạn gái của tiểu lưu manh thực sự ghen a? Chắc lúc nó đó nngf phải giải thích cho thật cặn kẽ.
"tới tới, giới thiệu với ngươi đây là em trai ta, ngươi có thể gọi hắn là Yami. Còn Yami, kia là thanh tra Andes, ngươi có thể goọ hắn bằng anh" Nàng bắt đầu giới thiệu hai người. Yami hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu, về phía Andes, hắn cũng ậm ừ rồi bắt đầu đánh gia Yami. Hắn là một thiếu niên trẻ tuổi, khuôn mặt hơi xanh xao, mái tóc cùng màu mắt đen u tối, vô cảm, hầu như không thấy hắn biểu lộ cảm xúc. Không phải hắn nghĩ đùa nhưng phong thái của thiếu niên này thực quá tuổi tác của hắn đi? Trước mặt hắn, Andes cảm thấy mình như một tên tiểu bối vậy mặc dù hắn hơn tới gần mười mấy tuổi. Gạt qua nó, hắn mỉm cười, đưa tay ra trước mặt Yami.
"xin chào, ta nghe Daimon kể về ngươi nhưng giờ mới có thể gặp. Ngươi có thể gọi ta là anh Andes"
Yami nhìn hắn, nhìn tay hắn, rồi lại nhìn mặt hắn một chút nữa, không có ý định muốn bắt tay lại.
"haha, ngươi thông cảm, em ta có bệnh sợ người lạ, nó hầu như không nói chuyện với người lạ nào, là một tên nhóc nhút nhát"
"không sao, không sao" Andes ngượng ngùng thu tay về, nếu không phải hắn không chấp trẻ con, bình thường hắn đã đứng dậy cho tên kia một bài học.
"vì căn bệnh của nó, ta không thể chấp nhận lời đề nghị của ngươi"
"Daimon, ngươi chấp nhận thành ý của ta, ta liền sẽ thuê bác sĩ giỏi nhất tới để điều trị cho em trai ngươi. Ngươi cũng không phải dấn thna vào cái nghề nguy hiểm này nữa"
Hắn đi khỏi ghế ngồi, quỳ một chân xuống đưa hôộ nhẫn lên, hai mắt long lanh tựa ngàn ánh tinh quang chói sáng.
"Daimon...làm vợ ta đi"
Cả đám người ồ lên một tiếng, sau cùng cũng có những nguời hưởng ứng, liên tục kêu gọi chấp nhận đi. Daimon khổ sở gãi đầu, tưởng rằng có Yami sẽ làm mọi chuyện đơn giản hơn, ai ngờ hắn lại giựa vào Yami để làm bàn đạp tiến sát tới nàng hơn.
"ta..ta..."
"nực cười, không ngờ hiện tại còn để cho ta thấy cảnh này" Yami đứng dậy, trào phúng lắc đầu. Cầu hôn kiểu hoàng tử? Tên điên! Đến cả Yami hắn sống nhiều năm như vậy còn không ngửi được. Tuổi trẻ từ bao giờ ngu đặc đi như vậy?
Andes mộng bức, từ bao giờ tên này có thể nói chuyện bình thường như vậy? Chẳng phải hắn bị bệnh ngại giao tiếp với người lạ hay sao? Nay bị hắn đứng lên trào phúng như vậy, không khỏi để Andes nộ khí dâng lên mặt. Hắn cũng ngại kia mà! Bị người chê còn ngại hơn.
"này em trai.."
"ai em trai ngươi?" Yami nhàn nhạt nhìn khinh hắn, không cho hắn mặt mũi nói chuyện.
"ngươi còn không đủ khả năng để nói chuyện với ta"
Daimon ngẩn người, bệnh ngạo mạn của hắn lại phát tác rồi.
"cho nên trông ngươi ta thực sự cảm thấy khôi hài"
Yami quệt quệt miệng vài cái, tên này cũng đủ thảm đi? Tập thành tư thế này ở nhà tốn bao nhiêu thời gian, giờ đây nhẫn kim cương còn là bị lừa mua phải đồ giả.
Lo sợ Yami còn phát biểu ra những câu ngạo mạn khác, Daimon lo lắng giữ lấy cổ tay hắn. Nàng chỉ muốn hắn đóng giả thành em trai nàng thôi, không muốn hắn vì vậy mà chuốc họa vào thân.
"Daimon, em trai ngươi hình như giả bệnh! Ngươi lừa ta!"
"lừa ngươi thì so chứ!? Ta đã nói rằng không có thích ngươi, ngươi cứ một mực bám riết láy như vậy. Hại ta phải kêu hắn đồng thời lừa ngươi"
Andes trên trản nổi lên một tia gân xanh giận dữ, hóa ra hắn bị lừa thật.
"ngươi lừa ta! Ngươi...ngươi...hai người các ngươi tốt lắm! Uổng công ta đi theo sau ngươi như một con chó, bây giờ ngươi lại dắt theo một tên bù nhìn để lừa ta!"
"bù nhìn hay không còn chưa đến lượt ngươi bình phẩm! Ta nói rằng không thích là không thích! Ngươi nghĩ ta giống như mấy đứa con gái ngoài kia phải ra vẻ chảnh chọe rồi mới chấp nhận ngươi?" Daimon tức giận đứng lên, tên này suy cho cùng cũng chỉ là ăn chơi trác táng thiếu gia, nhờ đi cửa sau mới có thể làm được đội trưởng tổ trọng án. Tổ trưởng là như vậy, nhưng hắn đã bao giờ phá được án nào đâu!!? Hơn nữa còn thường xuyên có những tin đồn không hay về hắn. Nói chung hắn là một tên ngu dốt nhưng nhà lắm tiền!
"ngươi...được lắm, ta không bỏ qua đâu!"
Hắn giờ đây lộ nguyên hình, không khỏi làm cho các khách khi nãy còn đang ủng hộ hắn khinh bỉ. Lưu manh giả trang hay lắm!
Hắn ta đứng dậy, mứt trừng Yami một cái, đem một ngụm nước bọt nhổ ra.
Oanh!
Yami biến mất, vài giây sau liền đem một đá tung thẳng tới miệng chó của hắn. Hắn ta ngu ngờ không kịp tránh né, bị một cuớc bắt thẳng mặt, cả cơ thể tựa rối đứt dây văng thẳng ra bên ngoài, trên không trunù còn vương lại vài cái răng cùng một vệt máu tươi theo sau. Cả người đập thẳng vào chính ô tô của mình làm nó méo đi, biến dạng. Hắn thê thảm, trực tiếp ngất đi. Cả đám ngươi tưởng chừng như điên loạn, liền tiếp là những tiếng huýt sao, khen ngợi vang lên, chính Andes làm chúng cảm thấy ghê tởm a?
"ngươi...tiểu lưu manh thực cuồng bạo lực" Daimon biết kiểu gì cũng xảy ra chuyện này, xoa xoa thái dương mà lắc đầu.
Đang!
Cả đám người bỗng im bặt, nguyên lai vì là từ giữa trời đánh xuống một tia sét đỏ lòm, đánh thẳng vào người Andes. Cở thể hắn đen xì, bốc khói, coi như không chết cũng tàn phế.
Cả đám ngu dốt, đây là nghiệp quật đi? Khing người trời khinh lại.
Trong lúc mọi người đang trừng mắt lên nhìn hiện tượng trời phạt như vậy, Ari nhàn nhạt cười, còn không phải hắn làm đi?
"mau...mau gọi cứu thương!" một kẻ hô lên, một lúc khoảng năm sáu phút sau đã có một chiếc xe cứu thương ý a ý o giữa trời mưa bão phi tới. Đjp vò mắt chúng là một người đen xì toàn thân vẫn còn có khói bốc lên, bị bỏng, teo cơ rất nặng. Nhưng may mắn thay tim vẫn là còn đập, rất mong manh.
Thùng xe mở ra, một người y sĩ chỉ đạo nữ hộ sĩ bên cạnh mình
"mau! Mau truyền dịch cho hắn! "
Nữ hộ sĩ kia gật đầu, theo sau nàng là hai cái người cầm cáng khiên, còn nàng cầm một bịch dịch cùng ốm tiêm tiến tới, cặn kẽ tìm mạch máu của hắn rồi đâm vào. Cái đặc biệt ở đây là nữ hộ sĩ kia phi thường xinh đẹp, nước da trắng ẩn ẩn có một điểm phấn hồng nhàn nhạt trên má, bộ đồ hộ sĩ tuy che đi gần hết cơ thể nhưng giựa vào những đường cong kia có thể khẳng định vóc dáng rất không tầm thường, là một vóc người hoàn mỹ, xứng đáng là vưu vật. Đáng tiếc nàng ta lại lựa chọn cái nghề cả năm tháng ngập trong mùi máu tanh và mùi khử trùng. Thôi thì nơi đâu mà chẳng có mỹ nhân?
"bác sĩ! Xương hàm và mũi hắn đã bị gãy, xương bả vai vì va đập quá mạnh dẫn đến nứt ra rồi!" Nàng ta xem hắn một chút liền cảm thấy kinh hãi, đây lfa bị đánh đập dã man!
"đưa hắn về bệnh viện trước, việc báo cảnh quan hãy để người nhà hắn lo"
"được"
Thế là chiếc xe cứu thương đơn độc lại phi đi trong bão gió.

Daimon thở dài, suy cho cùng vẫn có thể đánh nhau được. Nàng ta trừng Yami. Chỉ có điều hắn không có để ý. Nàng không biết nói gì, tên này không phỉa lúc nòa cũng có thể đánh người tàn phế như thế? Nhưng mà không có lý do gì để bắt hắn, bởi hắn là giúp nàng.
Nàng ta đứng dậy, tiến lại gần chỗ Yami.
"tiểu lưu manh, hôm nay dù không muốn nhưng ta vãn phải cảm ơn ngươi, có lần khác ta sẽ trả ơn sau"
"tùy tiện"
Hắn quay mặt lại, nhưng vì khoảng cách của hai quá gần, khuôn mặt hắn bỗng dưng va chạm với một nơi nào đó thật mềm, thật ấm. Ari ngồi bên kia trừng trợn mắt lên, sao nó có thể to đến như vậy!!? Đến cả nàng còn không có to bằng.
"ngươi...ngươi...lưu manh! vô sỉ! Hạ lưu! Đi chết đi!"
Nàng ta giận dữ đi thẳng ra khỏi cửa hàng, lên xe một mạch phóng đi. Quả nhiên lưu manh vãn là lưu manh. Còn hắn thì khó hiểu, trong đầu không khỏi suy nghĩ nàng ta có bệnh thất thường?
Hắn và Ari cứ ngồi đó khỏng chừng muời phút chờ đợi. Rốt cục cũng đã thấy Sophie một tay dù nhỏ từ bên ngoài chạy vào. Vừa thấy Yami, nàng ta chưa kịp khép dù, nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn, thở hổn hển, có chút áy náy.
"xin lỗi ngươi, ta vừa được nhà hàng kia giờ đây hết phòng trống, mới đặt phòng ở nơi khác trở về nên hơi trễ"
"ngươi không cần câu nệ như vậy" Yami âm thanh hơi âm trầm nói ra, tự nhiên nhấp một ngụm cafe đen. Sophie cảm thấy hắn không có vì thế mà tức giận mình, trong lòng không khỏi thở phào một cái. Trong mắt xuất hiện một tia cưng chiều, yêu thương nồng đậm hướng tới hắn. Có cả chút giữa những người trong một nhà, cũng có chút tình cảm nam nữ. Nàng ta vui vẻ, liền ngồi bám sát lấy Yami. Ari mèo con gầm gừ, tình tình cảm cảm trước mặt nàng không biết xấu hổ. Càng nhìn Yami lạnh nhạt, nàng càm là giận run người. Nàng có gì hắn cũng đã nhìn hết, cũng đã ăn hết, giờ lại gian gian díu díu ngay trước mặt nàng, ăn xong liền phủi đít chạy thẳng? Làm như ta cho ấy!
"Yami! Ta đói rồi!"
"có liên quan đến ta?"
"dĩ nhiên liên quan! Sáng nay...sáng nay ngươi làm điều gì với cơ thể ta còn chưa rõ hay sao?" Ari cố tình nói lớn tiếng, kết quả là chẳng có kết quả, Sophie một ngụm nước bọt liền bị sặc cho sống mũi đều cay tê. Hai mắt dần u ám nhìn chằm chằm hắn, nàng hắn còn không đụng tới mặc dù khi nào cũng có cơ hội, còn về cái hồ ly kia liền mới sáng đã ham muốn?
Yami như cũ lạnh nhạt, sắc mặt cũng không đổi. Có chút buồn cười mà nhìn lấy Ari, đụng tới không kịp liền cái mạng nhỏ của nàng không giữ được, giờ còn muốn nói bóng gió khiến Sophie ghen? Hắn sợ sao? Đùa, nực cười!
"ngu ngốc, ta không hứng thú vởi trẻ con"
Một câu hắn thở ra liền đem Ari tiến sâu vào hầm băng âm nghìn độ. Hai từ trẻ con vang vảng trong trí óc của nàng, khoan thủng vào tầng nhận thức của nàng, nàng cật lực run rẩy. Mặt đỏ lên vì tức giận.
"ngươi...ngươi còn dám chê ta? Ta trẻ con chỗ nào? Người liền chỉ!!" Nàng ta nộ hỏa thiêu thân, hai tay dâng ngực mình lên khiêu khích hắn.
Yami hắn day day thái dương của mình, hắn sống từng đấy thời gian cũng đủ để gọi Ari một câu trẻ con rồi chứ?
"Yami, ngươi không nên bơ ta, ta muốn ngươi giải thích" Sophie bất mãn phồng má, kéo kéo áo hắn.
"các ngươi có thể im miệng?" Yami nói, sát khí nhàn nhạt tỏa ra, cả hai mới là Nhân Loại Lực, dĩ nhiên sẽ phải sợ cho dù là một chút sát khí đến từ kẻ mạnh hơn thần. Yami thở dài, dĩ nhiên đã thành công khóa miệng hai người hồ nháo này. Đôi khi không đe dọa tưởng lầm hắn lép vế.
"ồ? Xem ra anh bạn nhỏ này không đơn giản chỉ là một cái lưu manh. Sát khí phút chốc thật mãnh liệt"
Ở phía góc phòng, hai nữ ngồi đó, cả hai đều che đi dung nhan của mình bằng dịch dung thuật, trông các nàng nhan sức chỉ có dễ nhìn. Nhưng trong thoáng chốc cảm nhận được sát khi của Yami lởn vởn, mắt phượng không khỏi hiện nguyên hình, một cặp đồng tử màu đỏ đặc huyết tinh, đẹp đẽ liếc về hắn.
"Huyết Đồng, chú ý lực lượng của ngươi"
Nữ nhân màu mắt bạc cau mày nhìn nữ nhân tên Huyết Đồng.
"được rồi Bạch Tử, ngươi không nhắc ta cũng biết. Chỉ là ngươi không cảm thấy chàng trai nhỏ có chút thú vị hay sao?"
"ta cảm thấy hắn chỉ là nhân loại biết chút đấm đá, ngoài ra không có năng lực gì" Nữ nhân hiệu Bạch Tử nhè nhẹ ngậm lấy ống hút, nói.
"ngươi không hiểu, ngươi thật nhạt nhẽo"
Bạch Tử nổi lên ba tia hắc tuyến, cười nhạt mắng.
"ngươi lúc nào cũng là không nhạt nhẽo, ngươi đường đường là top hai mươi của Long Kích Bảng, chú ý tới một nhân loại yếu ớt làm gì? Ngươi nên nhớ chúng ta tới đô thị này để làm gì"
Huyết Đồng phất phát tay, lười biếng cắn một miếng bánh táo.
"ta biết, ta chỉ cảm thấy hắn thú vị thôi mà, nhiệm vụ hai ngày nữa mới bắt đầu, ngươi đi đâu vội"
"ngươi...mặc kệ ngươi!" Bạch Tử giận dữ.
"haha, trêu trọc ngươi thật thích"
Yami hướng một cái liếc mắt về hai nữ nhân kia, xem ra nơi đây sẽ có sóng gió trong mấy ngày nữa.











Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận