Bửng tỉnh dậy,cậu nhận thấy mình đang nằm ở chiếc giường cũ.
Bật dậy,cậu kiểm tra căn phòng,điều này thực sự kì lạ. Mới vài phút trước,cậu còn đang đứng trước mặt của một người tự xưng mẹ cậu.
Cậu ôm đầu cố nhớ lại những thứ xảy ra trước đó,xới tung cả đầu óc mình lên,cuối cùng cậu cũng chỉ lờ mờ nhớ. Cậu đã bị cô gái với bộ váy lông vũ kia làm cho bị ngất đi,cô ta xuất hiện ngay phía sau và làm cậu bất tỉnh còn lại cậu khoing thể nhớ nữa.
Cậu nhìn xuống dưới tay mình,viên ngọc màu đen vẫn lơ lửng ở phía lòng bàn tay cậu,những hình ảnh làm cậu lẫn lỗn giữa hư thực và ảo mộng cứ mãi luẩn quẩn. Có kẻ nào đã không cho cậu nhớ lại mà giam giữ,xích những mảnh kí ức đó lại. Mỗi lần suy nghĩ là đầu cậu lai đau đớn không tả xiết.
Không biết đã bao lần trí óc cậu bị khoá lại như vậy rồi,cứ hàng hàng chất chất những mảnh kí ức vụn vỡ mà chồng chéo lên nhau.
Kí ức của ám vương mơ mơ ảo ảo,cứ như lạc lõng giữa những điều ảo mộng. Kí ức của ngài qua từng kiếp khác nhau sẽ tự động mở nhưng lại luôn bị Chaos khoá lại,vì sao ư? Ghen chứ sao?
Bây giờ đã là 5h30 sáng,ánh mắt thẫn thờ của cậu hướng về phía bầu trời đang dần sáng lên với nét mặt ưu phiền,những điều cậu trải qua như là một giấc mơ vậy,ảo xen thực,thực lại xen lẫn với ảo.
Trong xanh nền trời xa xa,phía bên cửa sổ hiện ra một khuôn mặt buồn bã,không hẳn là buồn đâu nhưng cảm giác cậu đã mất thứ gì đó. Một cảm giác không thể không thấp thoải đau đớn,tự khi nào mà cậu bắt đầu suy nghĩ về sự đời,cậu đã không còn cô đơn nữa vì......
Có lẽ đây là thứ đã vớt cậu lên từ dưới đáy của tội lỗi,mặc dù trước đó cũng có người đã dang tay ra cứu cậu nhưng một lần nữa,cậu vẫn lao đầu vào con đường giết chóc. Họ là tất cả đối với cậu và ngược lại,cậu là tất cả đối với họ,tất cả đều nhớ tới nhau,tình cảm của tất cả,tất cả đều chấp nhận. Những gì hắn còn gửi gắm ở kiếp trước,kiếp này sẽ được nhận lại gấp đôi và ngược lại,những gì hắn đã phạm phải ở tiền kiếp,hắn sẽ phải chịu gấp đôi,đó là luật hắn tự đặt ra để cho một kẻ mạnh biết mùi đau khổ.
Đang lạc lõng trong những suy nghĩ nửa tiêu cực,nửa tích cực,hỗn loạn nhiễu điều,một thứ mềm mềm đè vào lưng cậu với những tiếng "boing-boing" mà chỉ cậu mới tưởng tượng ra.
Quay mặt lại,khuôn mặt của Haruto đang sát gần hơi thở ấm áp của Mei,hai mắt chạm nhau.
<đúng thế,có thể nói họ rất quan trọng đối với tôi,họ là những người đã cứu vớt từ đáy tội lỗi>(Haruto)(Mei)
Tim cậu nảy lên nhiều hồi,mải nghĩ nhiều điều quá quên không nhớ tới vụ này......biết ăn nói sao đây? Còn vụ hội đồng kỉ luật còn chưa giải quyết hết thù oán nữa!
<để-để làm gì?>(Haruto)
Nát.....thế là nát rồi......làm sao còn đường mà tháo chạy đấy? Kế 36 coi như vứt sang một ranh giới khác rồi.
Trong khi Mei còn đang tơ tưởng tới ngày được khoác lên mình bộ váy cưới thì Haruto đã chuồn đi mất rồi.
Chạy hồng hộc trên dãy hành lang của ktx,cậu chạy nhanh ra khỏi đó,mang theo những điều đã và đang suy nghĩ,không tránh khỏi rồi.
Và tháng ngày rắc rối nhưng cũng bình yên này sẽ còn tiếp diễn mãi?
Khi cậu di chuyển,viên ngọc đen sáng lên và báo hiệu chẳng lành.
Cứ coi như đây là một Route của game ,nếu bạn chọn sai lầm,người đó sẽ chết. Trên bề mặt viên ngọc phản ánh lại cái chết đầy đau đớn của Mei,liệu cậu có thể thay đổi vận mệnh cô ấy? Hay là Mei sẽ chịu chết?
_________________
Ngồi trong lớp học,cậu ngồi gà gật cứ thế cho tới chiều,mặc dù Akako đã hết lời gọi dậy nhưng cậu vẫn thả hồn theo gió. Bài giảng gì chứ? Chẳng làm khó được cậu.
Ngồi li bì vậy,câu lại ngủ tiếp từ đó cho tới 5h giờ,khi mà mọi học sinh đã về từ lâu,chỉ còn cậu và Mei đang gục bên cạnh.
Cậu uể oải dụi mắt và nhìn lên đồng hồ.
(Haruto)
Cậu vác cặp lên vai và lay Mei ngồi dậy.(Mei)
Cậu hớt hải phi ra ngoài cửa lớp rồi tức tốc bay đến cổng trường,nơi những bông hoa xinh xắn đang đứng đó.
Tất cả các học viên đều dán mắt vào vẻ đẹp và bộ ngực căng tràn sức sống đang lủng lẳng như những trái bưởi năm roi qua lớp đồng phục họ đang mặc,kêt cả con gái cũng phải ngỡ ngàng về vẻ đẹp đó,tiếc là có vài người có việc bận .
Ló mặt ra từ phía sau Luna,Sakura mỉm cười châm chọc khiến Haruto có chút giật mình,ngực to......ngực to.......to quá.........
Cả hai bước lên và hôn vào hai bên má cậu,cảnh tượng vượt quá tầm suy nghĩ của các học viên,thất thanh từ hành động cho tới ánh nhìn,những tiếng hét của bọn con gái thất thanh,còn riêng mấy anh nam tài thì nguyền rủa cậu.
Mọi chuyện tưởng chừng đơn giản như vợ hôn chồng nhưng đối với hình ảnh trước mặt Mei bắt đầu nổi giông bão trong lòng,ánh mắt cô trĩu nặng xuống,giọt lệ trong ánh chiều tà rơi xuống dưới mặt đất rồi biến mất,Haruto quay lại,hừng hờ mà nhìn,không thể nói được câu gì cho phù hợp,nói thật mất lòng,nói dối mất lòng tất cả,điều gì thế này?
Không thèm liếc nhìn ,cô chảy thẳng ra ngoài cổng trường với những giọt nước mắt vương lại trên má Haruto .
Đây là cổng Nam,nơi nối vơi thành phố gần cách đây vài mét,nơi các học sinh có nhà gần sẽ trở về nhà,cô chạy đi mà không thèm nghoảnh lại.
Haruto đứng đó,trĩu nặng trong lòng,buồn phiền vô cùng.
Cô cũng đã hiểu ra phần nào khi thấy biểu cảm của cô gái kia,yêu thương nhưng lại một lần nữa biến nó thành lòng thù hận trắc ẩn,ngàn đời lưu lại những nỗi đau day dứt.
Mắt phải Haruto nóng rực lên,những đường nét khắc ấn được mở ra xung quanh cậu khó chịu ôm lấy mà quan sát những thứ được hiện ra trong mắt.
Mei đang nằm thoi thóp bên dưới một vũng máu,đầu máu chảy sối xả,ở bên kia là một chiếc xe tải to gấp vài lần cô.
(Haruto)
Mọi người gật đầu đồng ý,khắc ấn thời không,thấu thị vạn vật,nhìn xa trăm dặm,đoán trước tương lại hoạ hay phát,đều là điều trong bàn tay
Cậu gật đầu,mỉm cười đắc thắng đuổi theo
____________
Phía bên lề đường,người người tấp nập đợi đèn đỏ để sang đường,ai ai cũng vui vẻ nắm tay nhau,nó như một thứ chất xát lên trái tim cô vậy,cô lững thững đi sang bên kia đường.....mà không hay để ý,đèn đỏ chưa chuyển.
Cô ngẩng đầu dậy,chiếc xe tải đang phi nhanh tới chỗ cô nhưng cô không tránh né nó mà nhắm mắt lại.
Số trời đã định,chết là chết nhưng vòng luân hồi lại một lần bị phá vỡ. Bóng đen lao vút qua bên kia đường
(Haruto)
___________________Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...