Sát Thủ Trùng Sinh

Cả cuộc đời của Lã Tần Đường bỗng như gói gọn lại trong tâm trí của Vương Thành Nam, anh hiểu rằng cả hai người đều giống nhau – số phận hắt hủi họ đến với con đường tội phạm, mà tội ác không thể dừng lại khi công lý đã bị bóng tối che khuất.

Gia cảnh cả hai không hoàn hảo, thậm chí còn phải dùng hai chữ “bất hạnh”, để không chấp nhận bản án của số phận, họ đành phải bán cuộc đời mình cho cái thứ ghê tởm gọi là “xã hội đen”. Phải rời xa gia đình, đêm ngày chém giết không hồi kết, bóc lột bạo hành người vô tội không ghê tay.

Tâm họ tốt nhưng số họ khổ, nhưng thật may mắn vì chính hai người họ đều không bị tha háo như bọn chúng, cả hai đều cố gắng thoát khỏi chính vũng lầy mà mình đã bị kẹt lại, để giờ cả hai đã quyết tâm thay đổi cuộc đời một lần nữa.

Vương Thành Nam lên tiếng trước bầu không khí im lặng.

“Tôi cũng vừa mới biết được tin tức: gã bác sĩ hôm qua chết trong nhà xác đã được tìm thấy, và một gã nữa đã phát hiện ra khuôn mặt của hung thủ - người đó là cậu phải không?”

Một hồi Lã Tần Đường cũng đã ngưng khóc, anh đứng dậy nhìn vào hai bàn tay mình, anh im lặng không trả lời nhưng cũng đủ để Vương Thành Nam biết được câu trả lời.

“Cậu đừng có tự trách bản thân như vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ làm vậy.”

“Anh thì biết cái chó gì?” – Lã Tần Đường nghiến răng.

“Cậu nói gì?”

Lã Tần Đường ngay lập tức mất khống chế lao vào Vương Thành Nam vén cổ áo của anh ta lên, hai đôi mắt đỏ ngầu tỏ rõ sự tức giận không thể nào nguôi.

“Tôi nói anh thì biết cái chó gì? Đừng có đặt mình vào hoàn cảnh của người khác khi hoàn cảnh của mình không như họ, đừng có phỉ những lời an ủi không đáng có.”

Vương Thành Nam chỉ im lặng cho Lã Tần Đường xả hết cơn tức giận, anh biết cảm xúc của Tần Đường đang bị kích động, đúng là hoàn cảnh của cả hai đều không giống nhau, nhưng không ai là khá khẩm hơn cả.

Gia đình Vương Thành Nam chỉ có duy nhất cậu em trai ruột, ba mẹ đều đã mất từ lâu, nhưng khi anh gia nhập băng Phương Hoàng Đen cũng chẳng được bao lâu thì hay tin em trai mình đã biến mất bặt vô âm tín, Vương Thành Nam quyết định sẽ đánh một trận cuối cùng, nếu sống sót anh sẽ bỏ đi để tìm em trai.

Đó cũng là lúc cả hai người gặp nhau….


“Lã Tần Đường, cậu có muốn cùng tôi xóa sổ Hắc Thủ và cả bọn Đầu Lâu Đỏ không?”

“Anh bị điên à? Anh có biết sự đáng sợ của hắn ta hay không? Chưa kịp gặp hắn có khi anh đã chết rồi.”

“Tin tức hôm qua, lũ phóng viên có quay lại khuôn mặt của tên bác sĩ còn sống kia, có vẻ hắn ta là kẻ mà cậu đã tha chết, cậu có biết hắn ta là ai không?”

Lã Tần Đường lắc đầu cũng là lúc Vương Thành Nam nói ra sự thật về thân phận của hắn. Cả hai mắt của Tần Đường trừng lên.

Hắn ta và kẻ đã bị Lã Tần Đường xuống tay chính là cựu thành viên của Đầu Lâu Đỏ, và hai kẻ đó đều biết về thân phận của Lã Tần Đường, bọn chúng theo lệnh của Hắc Thủ giết chết mẹ anh – vì hắn ta có một quy tắc ngầm: những kẻ muốn rời bỏ Đầu Lâu Đỏ đều phải mất đi thứ quý giá nhất của cuộc đời. Vì thế mà số lượng của Đầu Lâu Đỏ chỉ có tăng chứ không có giảm.

Lã Tần Đường không biết điều này, anh là một tay lính quèn chuyên hỗ trợ đồng đội nên không có biết gì về quy tắc của hắn ta, nhưng không một ai là ngoại lệ.

Vương Thành Nam tiết lộ sự thật xong liền hai tay ngăn cản không cho Lã Tần Đường bị kích động thêm lần nữa và có hành động không đáng có.

Nhưng Lã Tần Đường không như những gì anh ta đã nghĩ, anh ta cười phá lên như một kẻ đầu óc bất thường rồi dừng lại đột ngột, thủ thỉ nói với giọng điệu ghê người:

“Anh đang cố ngăn tôi vì nghĩ rằng tôi sẽ làm gì đó dại dột phải không? À, anh hành động đúng rồi đấy.”

Nói xong, Lã Tần Đường dùng chân đạp mạnh vào bụng Vương Thành Nam, thoát khỏi sự khống chế, Lã Tần Đường điên cuồng chạy theo đường dọc khỏi khu rừng, Vương Thành Nam chật vật với cơn đau một lúc mới đứng dậy đuổi theo Lã Tần Đường.

Lã Tần Đường vừa chạy vừa gào to tên của Hắc Thủ, anh mường tượng trước mặt mình hình bóng đáng sợ của Hắc Thủ càng khiến anh điên tiết hơn.

Nhưng sức chạy của Lã Tần Đường đã bị Vương Thành Nam bắt kịp, Vương Thành Nam vung nắm đấm chọi ngay vào thái dương khiến Tần Đường bất tỉnh nhân sự.

Tối hôm đó, Lã Tần Đường tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cảm thấy phần trán nhói lên khiến anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Anh thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ hoang tàn, nằm trên một chiếc ghế sofa đã bung lò xo.


Phía trước anh, Vương Thành Nam đang ngồi tựa vào tường, trên tay cầm một ly nước.

Vương Thành Nam nhận thấy Lã Tần Đường đã thức dậy liền mở lời trước:

“Lần sau đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.”

“Kệ tôi, không phải việc của anh, đừng lo cho tôi.”

“Tôi không lo cho cậu, tôi lo cho chính mình thì hơn. Nhỡ đâu Hắc Thủ bắt cậu khai ra tên của tôi thì có mà đi đời.”

“À ra là vậy!”

Họ bắt đầu chìm vào im lặng, Vương Thành Nam húp một ngụm nhìn chăm chú vào quang cảnh của khu rừng.

Lã Tần Đường thấy lạ, anh vẫn thấy xung quanh đầy cây cỏ mọc lưa thưa liền vội hỏi:

“Chúng ta vẫn ở trong rừng à?”

“Phải, tôi phải tránh mặt trong này một thời gian, giờ ra ngoài đường chẳng may gặp bọn Đầu Lâu Đỏ thì chỉ có nước ngắm gà khỏa thân.”

“Hahahaa…” - Lã Tần Đường phá lên cười.

Vương Thành Nam cũng cười theo, anh cố ý nói câu bông đùa vậy, cốt chỉ để cho người bạn anh cảm thấy nhẹ lòng.

“Tần Đường, tôi và cậu hiện giờ giống như hai con chim gãy cánh vậy, muốn đôi cánh không bị tổn thương thêm thì chỉ có cách là diệt trừ gã thợ săn.”


Lã Tần Đường hiểu ý Vương Thành Nam ám chỉ tới ai.

“Nhưng chẳng phải anh đã cố ngăn tôi hay sao?”

“Chưa phải lúc này, chúng ta cần một lực lượng. Để tìm người muốn giết Hắc Thủ, không thiếu. Nhưng cốt là họ có dám hay không thôi.”

“Anh đang nói tới ai vậy?”

“Người dân Nam Thành.”

Và thế là, cả hai đã dự định một kế hoạch, cố gắng huy động một lực lượng trong đó chủ yếu là những người dân đang bị áp bức, lấy sự độc tài của Hắc Thủ để khơi dậy lòng thù hận trong họ.

Cả hai chỉ không ngờ rằng, hành động của mình khi đó đã tự ghi danh mình vào lịch sử của thegioingam - một trong năm thời kì của Đầu Lâu Đỏ sau này.

Năm 1980…

6 tháng sau…

Bị thuyết phục trước những lời anh dũng của cả hai, lực lượng người dân vùng Nam Thành đã tập hợp lại, lên kế hoạch đổ xô vào cổng của dinh thự Hắc Đại đế.

Mỗi người trong tay một cái khiên tự chế và những khẩu súng đã cướp được khi đánh bại lực lượng Đầu Lâu Đỏ ở khu vực F.

Tiến vào dinh thự cũng chẳng còn dễ dàng như ban nãy, khi số lượng quân của Đầu Lâu Đỏ đổ dồn về dinh đông hệt như một cuộc thác loạn.

Người dân Nam Thành không dè chừng quyết tiến lên chống trả, nhưng đám người của Đầu Lâu Đỏ được trang bị cường tráng rất kỹ càng, kinh nghiệm chiến đấu dày dặn thành ra khó có thể khiến chúng gục ngã.

Vương Thành Nam và Lã Tần Đường trong 6 tháng chuẩn bị đã rèn cho mình kĩ năng chiến đấu và thể lực đã được nâng cao.

Hai con người hai thân thể cường tráng lao vào chiến tuyến, cả hai dùng khiên che chắn cơ thể khỏi súng đạn, từng lượt hạ gục vài tên.


Phần đông người Nam Thành đã dần thiệt mạng, nhưng những con người sống sót vẫn kiên cường chiến đấu.

Nhìn thấy sự quyết tâm của Vương Thành Nam và Lã Tần Đường, những người còn sống sót đã cố lao tới dùng chính khiên của mình làm vũ khí.

Đám lính Đầu Lâu Đỏ được trang bị giáp tân tiến nhưng chỉ chống được đạn, còn với khiên tự chế của người dân Nam Thành chỉ một bổ đã làm giáp chống đạn đứt làm đôi.

Cứ thế người dân Nam Thành dần áp đảo quân số khổng lồ Đầu Lâu Đỏ, mở đường cho Thành Nma và Tần Đường tiến vào sảnh chính.

Tại đây, Lã Tần Đường không nhịn được cơn thịnh nộ, suốt 6 tháng qua anh đã cố nhẫn nhịn, rèn luyện bản thân tới kiệt sức cốt cũng chính là ngày hôm nay, nơi mà anh sẽ đâm nhát dao vào trái tim của Hắc Thủ, báo thù cho cái chết của mẹ.

Bỏ qua sự ngăn cản của Vương Thành Nam không được hành động thiếu suy nghĩ, Lã Tần Đường một mực chạy lên lầu 2.

Chợt Lã Tần Đường nghe thấy tiếng vù vù của cánh quạt, nghe giống như tiếng trực thăng phát ra trên sân thượng.

Lã Tần Đường liền tức tốc chạy lên tầng 3, anh đạp phăng cánh cửa, cũng chính tại nơi này, Hắc Thủ đang chuẩn bị lái chiếc trực thăng rời đi.

Lã Tần Đường không phục nhìn kẻ thù mình bỏ chạy, anh cầm súng lên rồi hét tên hắn: “Hắc Thủ.”

Nhưng anh chưa kịp bóp cò, Hắc Thủ đã nhanh tay rút khẩu súng trong túi, chỉ với một viên đạn duy nhất đã nhắm thẳng vào bàn tay đang cầm súng của Lã Tần Đường.

Tay bị thương không thể cầm súng, Lã Tần Đường đành phải dùng tay không thuận nhặt súng nhưng không thể bắn trúng hắn.

Cứ thế anh để hắn tự do rời đi, trước khi đi Hắc Thủ vẫn tặng anh một cái nhếch môi thay cho câu nói “thất bại”.

Hắc Thủ bỏ trốn cũng là lúc Đầu Lâu Đỏ chính thức sụp đổ.

Những kẻ phục tùng cho chế độ độc tài của Hắc Thủ đều phải trả giá bằng hình thức tử hình - điều này đã được sự chấp thuận của toàn bộ người dân Nam Thành.

Còn những kẻ làm ăn bất chính - bất hợp pháp - hợp tác với Hắc Thủ đều nhận mức án tù chung thân, trong đó có những thành phần được coi là công lý.

Thế nhưng sau chiến thắng giải phóng cho toàn bộ vùng đất Nam Thành và Đại Thành, Lã Tần Đường đã gây dựng lại đế chế Đầu Lâu Đỏ - không còn chế độ độc tài, giết người, cướp bóc. Lã Tần Đường đã tạo nên một “xã hội đen” mang tên thegioingam…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận