Sát Thủ Vú Em

Edit: Ring.

R: cuối cùng cũng tới cái chương mang tên này *múa*.

Trong nháy mắt, Ôn Tiễu thấy mình như bị sét đánh. Vì lâu quá không chơi game nên sự ăn ý với Chinh Chiến Công Tước đã bị mai một sao?

Nhưng hai phút sau, cô liền phản ứng lại: “Được.”

Cô trả lời rất quyết đoán, rõ ràng, cho nên lúc này người sửng sốt lại chuyển thành Chinh Chiến Công Tước.

Hai người nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, đến một tiệm net gần đó, mỗi người đều tự động liên hệ acc.

Khi Lãnh Nữu nhận được tin nhắn hỏi mượn acc của Ôn Tiễu, Mùa Đông Không Lạnh trực tiếp phát tin tức này lên bang: Củ Lạc và Chinh Chiến Công Tước đã trở lại!

Quân Lâm Thiên Hạ nhất thời náo nhiệt hẳn lên, sau đó liền thấy acc Mùa Đông Khóc được Ôn Tiễu đăng nhập.

[Bang hội] Mạt Nhã Huyên: Củ Lạc, không ngờ em còn biết trở về.

[Bang hội] Mân Côi Du Nhiên: Củ Lạc, mọi người rất nhớ cậu a. Có phải cậu và Công Tước định chơi lại không?

[Bang hội] Thông Hoa Đại Toán: Đệch, Củ Lạc, Công Tước đâu? Sao chỉ có một mình em, không phải ổng không có acc lên đó chứ!

[Bang hội] Mùa Đông Khóc: Ặc… Mình chỉ mượn acc lên nhìn một cái thôi. Bình tĩnh, bình tĩnh. Em cũng không biết Công Tước đang ở đâu.

[Bang hội] Huyết Sắc Tịch Dương: Hoa đại thần mau lên YY! Ca biết không, không có ca, cuộc đời chỉ huy của em bị Lãnh Nữu quở trách vô số lần! Em cần được an ủi!

[Bang hội] Cưỡi Heo Cướp Ngân Hàng: Hoa đại thần, em không chơi, hiện tại server này chính là địa bàn của Lãnh Nữu rồi!

[Bang hội] Mùa Đông Khóc: Tôi hiểu rất rõ tính cách nguy hiểm của Lãnh Nữu mà, dùng lòng bàn chân cũng có thể nghĩ ra.

[Bang hội] Thỏ Bảo Bối: Củ Lạc moah, hai người thật sự sẽ chơi lại sao?

[Bang hội] Mùa Đông Khóc: Không có, chỉ là ôn lại một chút thôi. Sao không thấy Chớ Có Hỏi?

[Bang hội] Độc Túy: Ổng cũng nghỉ luôn rồi.

Trò chơi đến rồi đi, người chơi thay đổi, bạn bè cũng hợp rồi tan.

Ôn Tiễu không nói nữa, một mình mở acc đến khu PK.

“Anh đâu? Anh lên acc nào?” Ôn Tiễu hỏi Chinh Chiến Công Tước ngồi bên cạnh: “Mọi người trong bang đều đang hỏi kìa. Anh không lên chào một tiếng sao?”

“Lát nữa.” Chinh Chiến Công Tước mở cửa sổ game, hình như vừa mượn acc ai đó.

“Không phải anh hỏi mượn acc Lưu Sa đó chứ? Vậy không phải ăn đứt em rồi sao? Không công bằng!” Ôn Tiễu tỏ vẻ kháng nghị.

Trên thực tế, từ đầu bọn họ cũng không có giao kèo phải dùng acc gì đến solo, cho nên dù Chinh Chiến Công Tước có mượn acc Chỉ Gian Lưu Sa cũng không xem như phạm quy.

Nhưng mà hiển nhiên, Chinh Chiến Công Tước không định ăn hiếp Ôn Tiễu như vậy.

Một phút sau, Khiêu Hải Tự Sát Ngư xuất hiện.

Acc này từ khi Ngư nghỉ chơi thì không ai động đến nữa. Người biết mật mã ngoại trừ bản thân hắn thì cũng chỉ có Chinh Chiến Công Tước và Ôn Tiễu. Hắn không muốn bán acc, cho nên acc này vẫn giống hệt khi xưa.

Tuy Cung Thủ PK đơn lợi hại, nhưng trang bị của acc này lại quá chênh lệch với Mùa Đông Khóc, thế cho nên Ôn Tiễu không thể không hoài nghi có phải Chinh Chiến Công Tước muốn đến thành phố A phát triển nên mới cố ý nhường cô hay không.

Nhưng cô lập tức phủ định suy nghĩ đó ngay. Thành phố A cùng lắm chỉ xem như đô thị loại hai, kinh tế hoàn toàn không thể so sánh với thành phố mà Chinh Chiến Công Tước đang sống.

Khả năng duy nhất chính là anh quá tự tin, cảm thấy bất luận thế nào cũng có thể thắng được cô.

Cả hai người đều không đụng vào game nửa năm rồi, cho dù đầu óc chiến lược vẫn linh hoạt nhưng xúc cảm chắc chắn đều lạ lẫm nhiều.

Ôn Tiễu cẩn thận nhìn cách sắp xếp các skill của acc Mùa Đông Khóc, nhớ lại những thao tác trước kia, sau đó cho Chinh Chiến Công Tước một ánh mắt ‘chờ bị đánh đi’.


Chinh Chiến Công Tước lại trừng mắt nhìn lại cô, cố tình không hiểu.

“Anh là đang liếc mắt đưa tình sao?” Ôn Tiễu lập tức cười ra tiếng: “Lát nữa bị ngược đừng khóc a.”

“Nếu em thua thì sao?” Chinh Chiến Công Tước tràn đầy tự tin.

Ôn Tiễu nghiêm túc suy nghĩ. Đây dúng là một vấn đề khó có thể trả lời. Chẳng lẽ thua rồi thật sự đi theo anh sao?

Cái này gọi là gì? Bắt đầu một mối quan hệ nói đi là đi? Hình như cô vẫn chưa tiêu sái đến cảnh giới đó.

Khi Khiêu Hải Tự Sát Ngư xuất hiện, trong bang lại náo nhiệt một phen. Mọi người đương nhiên biết người đang online chắc chắn là Chinh Chiến Công Tước.

[Bang hội] Thông Hoa Đại Toán: Công Tước, ông đến rồi! Ông biết tôi nhớ ông đến mức nào không?!?

[Bang hội] Mạt Nhã Huyên: Tỏi lại quên uống thuốc rồi. Công Tước, ông định dùng acc thư ký Ngư để tái nhậm chức sao?

[Bang hội] Huyết Sắc Tịch Dương: Công Tước, Quân Lâm cần ông. Không có ông, Chỉ Gian Lưu Sa thật sự chính là một kẻ độc tài a. Cũng may còn có Lãnh đại thần kiềm chế. Ông mau trở lại đi!

[Bang hội] Mân Côi Du Nhiên: Chỉ có một mình tôi thắc mắc tại sao Củ Lạc và Công Tước vừa online đã chạy đến khu PK sao?

……

Kênh [Bang hội] im lặng trong một phút. Sau một phút, mọi người trong Quân Lâm đồng loạt chạy đến khu PK.

“Không thể nào.” Ôn Tiễu hoảng sợ: “Hai người chúng tôi solo một trận thôi mà cổ động viên cũng đông vậy sao?”

Chinh Chiến Công Tước cười như không cười: “Nếu anh lên [Truyền âm] nói trận PK này cược người thì em cảm thấy toàn server có chạy đến xem hay không?”

“Chúng ta kín đáo một chút được chứ?” Ôn Tiễu trịnh trọng nói: “Nếu Tiểu Giả biết chúng ta vừa online đã làm oanh động thì có thầm nguyền rủa chúng ta hay không?”

“Em xem.” Chinh Chiến Công Tước chỉ vào màn hình: “Lãnh Nữu đã biết thì Lưu Sa sẽ không biết sao? Lưu Sa biết rồi thì Im Lặng và Tuyết Nhi có thể không biết sao? Ba đầu sỏ đã biết thì Lâm Uyên Các lại không biết sao?”

Ôn Tiễu nhìn theo tay anh chỉ. Đòe mòe! Giả Trang Bất Khả Tư Nghị đã đứng ở khu PK rồi!

Chinh Chiến Công Tước bị vẻ mặt của Ôn Tiễu lúc này chọc cười: “Trước kia lúc chơi một mình em cũng như vậy sao?”

“Không.” Ôn Tiễu lắc đầu nói: “Bình thường sẽ lầm bầm lầu bầu như bị tự kỷ vậy. Em điên thế anh còn thích không?”

Chinh Chiến Công Tước đột nhiên vươn tay, Ôn Tiễu mất tự nhiên ngửa ra sau, ai ngờ anh chỉ bình tĩnh vỗ vai cô: “Không diễn trò thật đáng tiếc.”

Ôn Tiễu nháy mắt hóa đá.

Vì trang bị acc Mùa Đông Khóc tốt hơn Khiêu Hải Tự Sát Ngư nhiều nên đây là một trận PK Ôn Tiễu đuổi Công Tước chạy. Độ linh hoạt của Cung Thủ thật sự rất cao, Ôn Tiễu ngồi bên cạnh Chinh Chiến Công Tước không thể không thừa nhận trước kia cô vẫn còn đánh giá thấp anh lắm. Ví dụ như hiện tại, cô hoàn toàn không thể đuổi kịp anh.

Bị Vạn Hoa đuổi theo là một chuyện rất phiền toái, bởi vì Vạn Hoa có rất nhiều skill khống chế, bị đánh choáng một lần nghĩa là sẽ có lần thứ hai, ít nhất cũng phải ăn bốn chiêu của đối phương mới thôi. Ôn Tiễu gần như đã lựa chọn con đường ngắn nhất, nhưng Chinh Chiến Công Tước lại hay buông bẫy trên đường khiến cô không thể không chạy vòng.

Hoa vốn đã quen bị người ta rượt đánh, có thể dùng điều này để phát huy ưu thế lớn nhất của chức nghiệp. Nhưng mà ngay từ đầu Ôn Tiễu đã quá tự tin, cho nên cô mới bỏ qua chiến thuật chạy trốn mà chủ động công kích. Điều này cũng giống hệt như sai lầm trước kia Giả Trang mắc phải.

Mà trong khi bị truy kích, Chinh Chiến Công Tước vẫn cố vận dụng kỹ năng Tản Xạ và Vạn Tiễn Toàn Tâm hết mức có thể. Tuy không gây thương tổn quá lớn cho Ôn Tiễu vì công kích không đủ cao nhưng xưa nay Ôn Tiễu cũng chưa bao giờ khinh thường bất kỳ loại thương tổn nào.

Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu chạy theo hướng ngược lại. Chinh Chiến Công Tước ở đằng trước cũng ngừng. Anh biết một khi Ôn Tiễu phát hiện vấn đề sẽ lập tức thay đổi ngay mà.

Đây là ưu điểm của cô. Cô sẽ không giống như Giả Trang, biết rõ không có lợi mà vẫn muốn cứng rắn tiếp tục.

Ôn Tiễu lập tức thoát khỏi trạng thái chiến đấu mà nhảy lên tọa kỵ, sau đó lén nhìn màn hình Chinh Chiến Công Tước bên cạnh mấy cái. Anh biết Ôn Tiễu ăn gian nhưng vẫn không nói gì, vậy càng khiến cô cảm thấy anh là đang cố ý nhường mình.

“Không phải anh vốn định đến đây khai thác thị trường đó chứ? Hay là nhận công trình nào ở đây?” Ôn Tiễu vừa điều khiển nhân vật vừa hỏi thử.

“Không có a.” Chinh Chiến Công Tước trả lời: “Ở đây có nhà cung ứng nước sơn nên anh đến xem sản phẩm mới thôi.”

“À.” Ôn Tiễu đáp lại một tiếng, thừa dịp Chinh Chiến Công Tước muốn hồi máu lại đột nhiên vọt lên.


Nộ Lôi Oanh!

Khiêu Hải Tự Sát Ngư bị đánh choáng đứng tại chỗ.

Các kỹ năng của Vạn Hoa đồng loạt được tung ra, nháy mắt khiến acc Ngư rớt một nửa máu.

Không thể không nói, chơi game là phải có trang bị. Nếu là acc của cô trước kia thì giết người tuyệt đối sẽ không đã tay bằng Lãnh Nữu!

“Anh sắp thua.” Ôn Tiễu nhắc nhở.

Chinh Chiến Công Tước lại bình tĩnh chưa vẫn chưa phát hiện: “Chưa chắc.”

Khán giả Quân Lâm và một số ít của Lâm Uyên Các vẫn luôn chạy theo bọn họ từ đầu tới giờ. Đương nhiên, quân số không được đông đảo như lần Chinh Chiến Công Tước solo với Chỉ Gian Lưu Sa.

Đây là cơ hội tốt!

Kỹ năng đánh choáng của Hoa có thời gian phục hồi, Chinh Chiến Công Tước lập tức kéo cung Phá Giáp!

Nhưng skill này căn bản vô dụng với Ôn Tiễu, người nãy giờ vốn không mất bao nhiêu máu!

Chinh Chiến Công Tước đột nhiên không chạy nữa, bắt đầu chiến thuật cắm rễ. Nhưng làm vậy rõ ràng khiến người trang bị kém hơn là anh càng chịu thiệt.

Ôn Tiễu đột nhiên cảm thấy trong này nhất định có bẫy!

Chinh Chiến Công Tước trước giờ vốn cũng chẳng phải người tốt lành gì, anh sao có thể chịu thua như vậy được!

Nhưng rõ ràng mắt thấy dây máu của anh đã tuột xuống dưới 10000, lại nhanh chóng xuống dưới 5000, trong khi Ôn Tiễu cô còn những hơn 20000. Này là chiến thật gì đây!

Cô nghiêng đầu nhìn Chinh Chiến Công Tước có vẻ rất nghiêm túc bên cạnh, trong lòng càng khó hiểu.

Bất luận thế nào, thắng trước nói sau!

Một chiêu Huyền Nguyệt Trảm tung ra, cô thấy dây máu của anh sắp cạn!

Đúng lúc này, Ôn Tiễu đột nhiên dụi hai mắt mình, thiếu chút nữa đã đập bàn la hét: “Đệch!”

Khán giả đang xem cũng kinh ngạc. Dây máu của Khiêu Hải Tự Sát Ngư nháy mắt đã đầy lại!

Đây là skill mới gì vậy!

“Anh! Ăn gian!” Ôn Tiễu nghiến răng nói với Chinh Chiến Công Tước bên cạnh.

Này đương nhiên không phải skill gì mới. Cho dù Ôn Tiễu đã nghỉ game nửa năm nhưng cũng không thể nào quên hết mọi chuyện.

Trong game có một loại đạo cụ, mỗi acc từ khi mới tạo chỉ có thể được năm món, lợi hại hơn tất cả đạo cụ bình thường khác, quả thật giống như thần dược thêm máu, chính là Tiên Giới Thuấn Hồng, công dụng như tên, nháy mắt đầy máu. Đạo cụ có thể nhận khi lên cấp 10 này, đa số mọi người khi đó còn chưa biết chơi rành đã dùng hết. Đương nhiên, cũng có một số ít biết nhìn xa để dành lại, ví dụ như Khiêu Hải Tự Sát Ngư.

Đạo cụ này là cố định không thể chuyển giao, cho nên một acc cả đời chỉ có được năm bình đó thôi.

Hiển nhiên, trước khi Chinh Chiến Công Tước chọn dùng acc Khiêu Hải Tự Sát Ngư thì anh đã biết acc này vẫn còn thứ đạo cụ quý hiếm đó rồi.

Tuy là ăn gian nhưng trên thực tế, Ôn Tiễu cũng không thể nói gì. Bởi vì vừa rồi khi thoát khỏi trạng thái chiến đấu, cô cũng đã hồi máu một lúc, tất nhiên là không khủng bằng Chinh Chiến Công Tước.

“Anh còn bao nhiêu?” Ôn Tiễu nghiêng đầu nhìn qua màn hình anh: “Hai bình, vậy còn đánh cái beep gì nữa a! Này không phải một đấu ba sao!”

Chinh Chiến Công Tước thật sự không nhịn được cười, thiếu chút nữa đã ngã người vào máy tính.

“Vậy hồi đầu anh chạy cái gì a, trực tiếp đánh luôn là được rồi!” Ôn Tiễu nhe răng: “Có tin em cắn chết anh luôn không?!?”

“Người ở ngay trước mặt, muốn cắn thế nào cứ thoải mái!” Chinh Chiến Công Tước làm ra vẻ ’em mau đến cắn anh đi’, khiến Ôn Tiễu tức giận không thôi, dứt khoát trực tiếp đứng lên ‘cắn’ lên mặt anh một ngụm.


Chinh Chiến Công Tước giật mình, mặt ‘xoạt’ một tiếng đỏ ửng.

Mấy người ngồi gần đó đều ghé mắt nhìn, bị Ôn Tiễu trừng: “Nhìn cái gì, chưa thấy người ta yêu đương sao?”

Vì thế, số người quay nhìn sang lại càng nhiều.

Chinh Chiến Công Tước trực tiếp kéo Ôn Tiễu ngồi xuống ghế, thanh thanh cổ họng: “Bình tĩnh.”

Đương nhiên, lúc này người đen mặt không chỉ có dân tình trong quán net mà còn cả quần chúng đang làm khán giả trong khu PK nữa. Đệch, hai người này sao PK giữa chừng lại đột nhiên cùng nhau bất động rồi! Chẳng lẽ là bị người ngoài hành tinh bắt cóc sao?

[Truyền âm] Chỉ Gian Lưu Sa: Người đâu người đâu? Đánh được một nửa đi chịch* rồi hả?

*R: nguyên văn ML, là make love, okay?

Ôn Tiễu và Chinh Chiến Công Tước ngồi trước máy tính thiếu chút nữa đã phun huyết. Này thật sự là Chỉ Gian Lưu Sa sao?

Đương nhiên không phải, đây rõ ràng là Mùa Đông Không Lạnh mở acc. Nếu không thì còn ai khác nói chuyện hào phóng như vậy nữa chứ?

Ôn Tiễu thấy acc Lãnh Nữu cũng còn rất nhiều phù truyền âm nên cũng trực tiếp lên đáp trả.

[Truyền âm] Mùa Đông Khóc: Vừa chịch vừa đánh nhau, bà có ý kiến sao?

Mặt Chinh Chiến Công Tước bên cạnh liền đổi màu.

[Truyền âm] Chỉ Gian Lưu Sa: Đờ mờ, có cần thắm thiết tới vậy không? Bà lên là để tức chết quần chúng FA à?

Mọi người trên [Thế giới] đều không hiểu lắm, tại sao đối thoại của Chỉ Gian Lưu Sa với vợ hắn lại kỳ quái như vậy? Tình ngoài giá thú? Tam giác tình yêu?

Có điều xem ra acc Mùa Đông không phải Mùa Đông Không Lạnh a.

[Truyền âm] Mùa Đông Khóc: Rồi sao? Có ý kiến? Có ý kiến thì đến 3P a!

Quá phóng túng! Quần chúng trên kênh [Thế giới] không chịu nổi, lại chém!

[Truyền âm] Chỉ Gian Lưu Sa: Được, bà chờ đó, Công Tước đừng chạy a!

Giờ lại càng vui. Cái gì? Chinh Chiến Công Tước trở lại!

Mọi người sắp xếp suy nghĩ lại một chút, hiện tại người đang chơi acc Mùa Đông Khóc nhất định là Hoa Sinh Mê.

Chinh Chiến Công Tước trực tiếp xếp mình vào hàng ngũ không liên quan mà xem diễn, thuận tay lên kênh YY Quân Lâm chào một tiếng.

“Công Tước, ông cuối cùng cũng chịu lên YY rồi!” Trên YY ầm ĩ một trận, Chinh Chiến Công Tước chỉ khẽ ừ.

Ôn Tiễu vẫn hồn nhiên chưa phát hiện Chinh Chiến Công Tước lên YY, vừa spam [Truyền âm] với Lãnh Nữu vừa thuận miệng hỏi một câu: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Vì thế, giọng cô xuyên qua YY Chinh Chiến Công Tước mà đến tai mọi người.

Chinh Chiến Công Tước nháy mắt hóa đá.

YY im lặng một giây rồi bùng nổ: “Công Tước, ông ở cùng với Củ Lạc!!!!!!!”

Dấu chấm than đã không đủ để biểu đạt nội tâm như vạn con thảo nê mã đang gào thét chạy qua của các thành viên Quân Lâm lúc này nữa rồi. Chấn động a! Chuyện này còn chấn động hơn bất kỳ tin hot nào!

Có người phát triển ra đời thật!!!

Ngay cả Lãnh Nữu đang spam [Truyền âm] cũng giật mình, không theo kịp tốc độ spam.

Ôn Tiễu vẫn còn mờ mịt, cô không biết gì hết. Công Tước thấy vậy khều khều tay cô, lại chỉ chỉ cửa sổ YY trên màn hình mình.

Sau đó, mặt Ôn Tiễu giống hệt như đang hát hí khúc, từ đỏ chuyển trắng, từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh chuyển tím, thiếu chút nữa đã thành cầu vồng.

Cô vậy mà lại đem mình đi bán!

“Ôi đệch không phải như mọi người nghĩ đâu!” Ôn Tiễu lập tức quát lên với micro.

Mọi người còn chưa trả lời đã nghe thấy bên kia YY truyền đến giọng Chinh Chiến Công Tước đắc ý đùa giỡn: “Vậy thì là như thế nào?”

“Anh trật tự!” Ôn Tiễu đập một quyền lên vai anh.

Liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người, không thể nhịn nữa!


Đám tiểu đồng bọn trên YY nổi giận. Tưởng tụi này không có não sao? Rõ ràng vậy mà còn nhìn không ra?

Cho dù Ôn Tiễu có mười cái miệng cũng không thanh minh được.

Cô tức giận dựng ngón giữa với Chinh Chiến Công Tước, rồi được đáp lại bằng nụ cười vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch của anh.

Ôn Tiễu giận dỗi nâng cằm nghe Chinh Chiến Công Tước nói chuyện với mọi người trong bang, thỉnh thoảng liếc trộm anh mấy cái.

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ thực sự chuyển đi.

Cô đương nhiên sẽ không thật sự đi cùng Chinh Chiến Công Tước ngay. Đây cũng không phải game, có thể nói là tổ chức một hôn lễ được ngay, cũng có thể không vui một cái là trực tiếp ly hôn. Đây là chuyện cả đời a!

Lãnh Nữu vẫn luôn pm cô hỏi tình hình, vì thế cô cũng yên lặng kể lể than khóc chuyện Chinh Chiến Công Tước vô sỉ gài bẫy cô thế nào ra, vốn tưởng rằng sẽ được Lãnh Nữu đồng tình, ai ngờ cô ấy lại gửi đến một cái emo: “Hai người các người thật xứng!”

Ôn Tiễu cảm thấy mình thật sự là rất uất ức.

“Lưu Sa đâu rồi?” Ôn Tiễu hỏi.

“Ra ngoài rồi, tối mới về.” Mùa Đông Không Lạnh trả lời: “Cứ chơi như vậy, trong nhà cũng thúc giục kết hôn rồi. Tôi cũng phiền muốn chết.”

Mùa Đông Không Lạnh lớn tuổi hơn Ôn Tiễu, cũng đã đến độ bàn chuyện cưới gả rồi. Có điều cô là người có chủ kiến như vậy, nhất định sẽ không để người khác quyết định tương lai mình đâu.

“Tôi thấy Công Tước tốt lắm mà. Hơn nữa tuy không ở cùng thành phố với bà nhưng ít ra cũng cùng tỉnh a.” Mùa Đông Không Lạnh nói: “Nếu tôi có cơ hội đó là đã trực tiếp đẩy ngã rồi!”

“Bà cảm thấy tôi nên đáp ứng sao?” Ôn Tiễu pm hỏi lại, cũng liếc mắt nhìn Chinh Chiến Công Tước mấy lần.

Khí chất như anh đúng là kiểu Ôn Tiễu thích, nhưng mà lại bị vướng vấn đề địa lí.

Nếu cô có tình cảm kiểu ‘không phải anh nhất quyết không lấy’ thì tất nhiên sẽ không chút do dự, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ cố chấp với một người như vậy.

Khung [Tán gẫu riêng] của Ôn Tiễu xuất hiện thêm một người, là acc Khiêu Hải Tự Sát Ngư, hiển nhiên là trong quán net quá nhiều người nên anh không thể nói chuyện.

“Anh biết em đang băn khoan điều gì.” Anh nói: “Thử một kiểu yêu mới đi. Gần đây anh cũng rảnh, có thời gian sẽ đến thăm em, nếu được thì hẵng tính đến chuyện lâu dài. Nhân phẩm của anh, hừm, em hẳn là yên tâm mà đúng không?”

Nhân phẩm gì đó thì cô yên tâm rồi, nhưng điều cô lo lắng là khoảng cách.

Nếu khoảng cách đã không là vấn đề thì còn lo gì nữa?

“Được.” Anh nhận được câu trả lời của Ôn Tiễu. Chỉ có một chữ, nhưng đã đủ.

Rời khỏi quán nét, Chinh Chiến Công Tước ở lại thành phố A thêm hai ngày, sau đó vui vui vẻ vẻ mang tin của vợ tương lai về nhà.

Chuyện tình cảm, một khi đã xác định thì sẽ phát triển rất nhanh.

Ôn Tiễu cũng bắt đầu nộp hồ sơ lí lịch đến thành phố của Chinh Chiến Công Tước. Nhị vị phụ huynh tiến bộ của cô cũng không cản con gái đến thành phố lớn phát triển.

Con người vốn là hướng chỗ cao mà đi. Cho dù chỉ qua thành phố khác thì kinh tế cũng là nhân tố rất quan trọng*.

*R: k biết tui quánh cái gì nữa ==”.

Yêu xa cũng không bao lâu, Ôn Tiễu liền thuận lợi giành được một cơ hội.

Khi vấn đề khoảng cách cuối cùng cũng được giải quyết, tất cả đều biến thành đương nhiên.

Dùng cách mà người khác khinh thường nhất để sáng tạo cuộc sống của mình. Khi tình yêu qua hai máy tính không còn ngăn cách bởi máy tính, câu chuyện cũng kết thúc viên mãn.

– HOÀN CHÍNH VĂN –

Tác giả: Đúng, đây là đại kết cục trong truyền thuyết!

Thật ra viết cái kết cục như vậy tôi cũng suy nghĩ lâu lắm. Ý định đầu tiên của tôi là mọi người không chơi nữa, trực tiếp giải tán, như vậy có vẻ khá chân thật. Nhưng nếu viết vậy, tôi lo lắng cho sự an toàn của mình… Có thể sẽ nhận được nguyên nhà gạch đá hoặc trứng thối gì gì đó… Cho nên thôi.

Bởi vì đã nói đây là truyện thuần võng du nên không muốn đề cập quá nhiều đến đời thật.

Quyển này đã được rất nhiều bạn bè ủng hộ, cũng có rất nhiều độc giả theo từ đầu đến cuối, Trúc Tử xin cảm tạ. Tất cả các bạn đã like, đã comment, và cả im lặng ủng hộ nữa, khiến tôi vô cùng cảm động.

[…]

Chính văn xong rồi, tôi cảm thấy mọi người chắc chắn sẽ yêu cầu ngoại truyện về Lưu Sa và Lãnh Nữu, cho nên tôi thực chăm chỉ viết một cái… Ngoại truyện chín giờ sáng mai sẽ đăng.

Đây đại khái là lần chăm chỉ nhất cuộc đời này của tôi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận