Phạm Như Nguyệt trở về nhà cô chui vô phòng khóc một trận giải toả nỗi uất ức .
- Hàn Kỳ đáng ghét.
- Hàn Kỳ khó ưa.
Buông lời trách móc Hàn Kỳ tay đánh vào cái gối kê đầu đêm qua Hàn Kỳ nằm ngủ.
Tay thì đánh cho đã rồi lại cầm lên ngửi mùi hương còn vươn vấn Phạm Như Nguyệt khóc đến thê lương đầu óc nghĩ sâu xa toàn những chuyện không đâu, bởi lẽ làm cô giáo dạy văn tâm hồn nàng đã nhạy cảm giàu chất thơ nên càng tủi thân hơn nữa.
" Ting mp3~"
Bấm nút gọi Hàn Kỳ chuông reo nhưng không có người bắt máy.
Tim Như Nguyệt nhói đau từng hồi có phải Hàn Kỳ bỏ rơi nàng rồi luôn không sao lại không bắt máy đã là cuộc gọi thứ hai rồi.
Tay run rẩy nước mắt rơi đến nhoè đi bấm gọi thêm lần nữa.
" Mp3~".
Một hồi lâu cuối cùng Hàn Kỳ cũng chịu bắt máy.
- alo .
- Hàn Kỳ.
Phạm Như Nguyệt nghẹn ngào gọi tên Hàn Kỳ.
- Hửm sao vậy giọng chị khác thì phải.
- Hàn Kỳ sẽ không bỏ chị mà đúng không em đã hứa rồi mà.
Nước mắt ướt cả gương mặt lấm lem Như Nguyệt ngồi co ro ở góc giường vừa khóc vừa nói.
- umm...chị khóc...sao lại khóc em bỏ chị hồi nào.
- Chị sợ lắm Hàn Kỳ đừng bỏ chị.
Như Nguyệt thu người lại ra sức lắc đầu nàng đang trải qua giai đoạn sốc tâm lý , giống như lúc nhỏ khi cha mẹ bỏ rơi nàng Như Nguyệt cũng giống như bây giờ lâu lắm mới thích nghi trở về cuộc sống bình thường.
- Chị ở nhà ? em qua liền ở yên chờ em.
" Tút tút tút ".
25 phút sau Hàn Kỳ đã có mặt trước cửa nhà Như Nguyệt bấm chuông.
" Ting tong ".
Ngước mắt lên nhìn ra phía cửa Phạm Như Nguyệt buông cái gối ra chạy cái vù ra mở cửa, nhào vào lòng ôm Hàn Kỳ.
Nước mắt lại tuông rơi thấm vào áo Hàn Kỳ.
- em tới rồi chị đừng khóc nữa nín đi.
Nghe giọng Hàn Kỳ nói Như Nguyệt càng khóc lợi hại hơn xoả hết ức nghẹn trong lòng.
Hàn Kỳ đóng cửa ôm Như Nguyệt về phía ghế ngồi để nàng ngồi trong lòng cô.
- có chuyện gì nói em nghe đừng có khóc em xót.
Hàn Kỳ lau nước mắt trên gương mặt lắm lem như vừa lấy nước tạt lên.
Phạm Như Nguyệt nấc từng chữ kể lại lúc trưa nhìn thấy Hàn Kỳ cùng cô gái khác thân mật.
Hàn Kỳ vỡ lẽ ra nguyên do là đây.
- Chị nín em mới nói được.
- rồi em nói đi.
Phạm Như Nguyệt kìm chế gắng gượng để
không phải khóc chờ nghe lời giải thích từ Hàn Kỳ.
Ngước mắt nhìn Hàn Kỳ như một cún con bị trách phạt mặt tội nghiệp vô cùng.
- chuyện là....
Hàn Kỳ đành nói thật cho Như Nguyệt nghe mối quan hệ của Hàn Kỳ và Gia Hân quan sát biểu hiện của nàng.
- Quá ra chị chỉ là người đến sau.
Phạm Như Nguyệt đánh liên tiếp mấy cái vào người Hàn Kỳ trút giận.
Hàn Kỳ ngồi im lặng để cho nàng giải toả cảm xúc, đáy mắt hiện lên tia đau lòng.
- Chị đã là người của em thì em sẽ không bao giờ bỏ chị, em sẽ lựa lời để nói với Gia Hân , hai người em đều thương yêu đồng đều hết không có chuyện bên nặng bên nhẹ, chờ em được không Như Nguyệt.
Hàn Kỳ ôm nàng vào lòng dỗ dành chân tình nói.Như Nguyệt ngước mặt nhìn vào ánh mắt của Hàn Kỳ không phát hiện tia nói dối nào ,lòng yên ổn tay ôm chặt Hàn Kỳ nhỏ nhẹ .
- Ừm chị chờ em, nhưng lỡ như Gia Hân không chấp nhận thì sao.
- Sẽ không có chuyện đó , ngoan đừng nghĩ bậy bạ nữa, chị phải tin em.
Hàn Kỳ hôn thắm thiết vào trán nàng đầy thương yêu.
Như Nguyệt im lặng không nghĩ ngợi nữa nàng có niềm tin vào Hàn Kỳ.
Dỗ dành nàng xong ở lại dùng bữa cơm chiều Hàn Kỳ phải trở về nhà rồi.
Như Nguyệt ánh mắt buồn thăm thẳm một lần nữa nhìn bóng lưng Hàn Kỳ đi xa thở dài trở vào phòng.
_________
Trở về nhà , buổi tối trong căn phòng của Gia Hân , nàng đang thoa kem dưỡng da.
Hàn Kỳ ngồi đó nhìn nàng một lúc lâu vẫn không dám mở miệng nói ra làm sao .
- Hàn Kỳ em làm gì nhìn chị hoài vậy ?.
Gia Hân quay đầu hỏi, nàng để ý Hàn Kỳ từ lúc nãy đến giờ nhìn nàng làm sao ấy.
- Không có gì tại chị đẹp quá làm chi em nhìn đến không rời mắt được.
Hàn Kỳ cười xấu hổ nói, chuyện của Như Nguyệt đành đợi hôm khác vậy cô chưa đủ dũng khí để nói.
- Thật sao ?.
- Th..thật.
Gia Hân chòm lên người Hàn Kỳ kéo cổ áo cô , vẻ mặt yêu mị quyến rũ.
Hàn Kỳ nuốt nước bọt lắp bắp trả lời.
Gia Hân thật yêu nghiệt mà .
- Làm một chút nha.
Hàn Kỳ ôm eo nàng nhướng mày cười cười như mấy cha biếи ŧɦái.
- Hôm nay chị mệt xin lỗi bé cưng nha.
Gia Hân buông cổ áo Hàn Kỳ đẩy cô ngã xuống giường.
Nàng chùm chăn nhắm mắt ngủ bỏ Hàn Kỳ bơ vơ ngơ nhác nhìn.
Phía dưới dựng thành túp liều nhỏ, Hàn Kỳ ỉu xìu nhìn Gia Hân nhắm mắt ngủ ngon lành.
Nén du͙ƈ vọиɠ xuống Hàn Kỳ nằm xuống ngủ vẫn không ngủ được, Gia Hân vui vẻ môi gương nụ cười nhẹ thật sự ngủ.
45 phút trôi qua cuối cùng Hàn Kỳ cũng có thể ngủ, thật tội mà cũng kệ.
________
Trường học.
Trong lớp hôm nay cô giáo Như Nguyệt vẻ mặt không được tốt cho lắm hơi thiếu sức sống, mắt được che một lớp phấn giảm đi quần thâm.
- Tuần tới trường tổ chức hội thao các em có thể đăng kí các môn thể thao để thi đua nhé...
Giải thích cho học sinh nghe các môn được tổ chức và chọn ra người đại diện lớp tham gia.
Sau khi chọn xong hầu hết các môn vẫn còn một mục trống chưa có ai đăng kí.
- Chạy 5 000 mét dành cho nữ sao không có bạn nào tham gia vậy, như thế lớp sẽ bị điểm trừ đấy.
- Tụi em chạy không nổi cô ơi.
Như Nguyệt chấm cây viết vào mục đề tên thí sinh mắt ngước lên nhìn xuống cả lớp, mắt lia từng đứa cuối cùng dừng lại trên người Hàn Kỳ, từ nãy đến giờ ngồi im lặng chẳng giơ tay tham gia cái nào hết.
- Hàn Kỳ em tham gia nhé.
- Dạ ?.
Gia Hân nói vậy thôi chứ đã điền tên Hàn Kỳ vào rồi.
Hàn Kỳ ngơ ngác nghi vấn nhìn Gia Hân từ nãy giờ đầu óc Hàn Kỳ ở trên mây có nghe cái gì đâu lo nghĩ làm sao để nói với Gia Hân chuyện của Như Nguyệt.
- Cô nói là em tham gia chạy 5 000mét nữ , cô điền tên em vô rồi.
- Dạ...!vâng.
Cả lớp đưa ánh mắt thương xót có ngưỡng mộ có sang Hàn Kỳ.
Tiết học bắt đầu trong lúc Gia Hân dạy có đi xuống phía dưới lớp tay cầm theo quyển sách vừa đi vừa giảng bài đi ngang qua bàn Hàn Kỳ nàng để lại mảnh giấy nhỏ phía trên bàn rồi quay trở lên.
Hàn Kỳ tinh mắt nhanh tay chụp lẹ mở ra xem " ra chơi lên phòng cô " ngắn gọn có mấy chữ.
Hàn Kỳ vò tờ giấy nhét vào túi quần thủ tiêu, ngồi ngay ngắn học như chưa có gì.
__________
Gia Hân ngồi trên người Hàn Kỳ tay xoa mặt cô nựng.
- Em không tập trung lúc trên lớp thả hồn nghĩ đến em nào hả.
- Làm gì có em em suy nghĩ một số chuyện thôi .Hàn Kỳ ôm eo nàng nói tránh để nàng không bận lòng.
Môi cô tìm đến môi nàng hôn dây dưa đẩy lưỡi vào sâu bên trong mút lấy mật ngọt, Như Nguyệt phối hợp đẩy nụ hôn sâu cuồn nhiệt nóng bỏng.
" cốc cốc cốc".
Tiếng gõ cửa phá hỏng bầu không khí , hai người buôn nhau ra chỉnh chu lại quần áo.
- Cô Như Nguyệt có trong đó không đi ăn với tôi nhé.
Thầy Mạnh đứng ngoài cửa gõ lớn tiếng nói.
" Cạch ".
-Xin lỗi thầy tôi hẹn ăn với Hàn Kỳ rồi.
Như Nguyệt mở cửa , Hàn Kỳ đứng phía sau không thiện cảm nhìn thầy Mạnh.
- Thế để bữa khác vậy.
Thầy Mạnh ủ rũ nói nhìn phía sau lưng Như Nguyệt là Hàn Kỳ ánh mắt nheo lại đánh giá.
Phạm Như Nguyệt đóng cửa phòng đi về phía trước không quan tâm thầy Mạnh còn đứng đó, Hàn Kỳ cũng bước chân theo sau hai người song song đi bỏ lại thầy Mạnh siết chặt nắm tay nhìn theo.
Thầy Mạnh nhìn thấy môi Như Nguyệt hơi sưng lên vết son cũng nhạt đi đoán chắc lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì đó , hắn không ngờ đến Như Nguyệt vậy mà lại quen với học sinh , xem hắn nắm được thóp của nàng rồi, môi nở nụ cười quái dị..