Sát Thủ Xuyên Không


Sáng hôm sau Băng Nguyệt dậy từ rất sớm, thời gian này bận rộn trên đường đi nên không tập luyện được cả người có chút cứng nhắc.

Không khí buổi sáng nơi đây thật yên tĩnh, lúc này Liên Tâm và Liên Hoa đã thu dọn toàn bộ số cây trúc mà nàng làm hôm qua lại rồi chỉ tối đến mới giăng nó ra thôi.

Tập xong cả người nàng nhễ nhại mồ hôi, đồ ăn đã được hai nha đầu kia bày ra sẵn, Băng Nguyệt tắm qua một chút rồi ngồi xuống bàn ăn.

Ngày hôm nay nàng có ý định xuất phủ một chuyến, ở một chỗ không phải tác phong của nàng, dù sao mục đích của nàng không phải là dựa vào nam nhân.

Nữ nhân cổ đại hầu như đã có một tư tưởng bất di bất dịch đó là lập trượng phu sinh con rồi chăm sóc hài tử.

Bản thân nàng là người hiện đại nên nàng không chấp nhận được điều đấy, chính vì thế nàng phải tìm lối đi của riêng mình.

Băng Nguyệt xuất phủ mà không có ai ngăn cản nàng, nàng lần đầu đến kinh thành Sở quốc nên có phần lạ lẫm.

Tuy nhiên dung nhan nàng quá đỗi xinh đẹp nên có phần thu hút ánh nhìn, những tên nam nhân đều chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng, Băng Nguyệt chẳng hề quan tâm.


Bất ngờ trước mặt nàng là một cửa hiệu bốc thuốc, đời trước Băng Nguyệt thường xuyên bị thương trong những lần làm nhiệm vụ.

Trong tổ chức có hai lão nhân gia một người chuyên về Tây y, một người chuyên về đông y cho nên vì để thuận tiện những lúc rảnh rỗi nàng đều đến đây để học tập.

Hai lão nhân đó cũng vô cùng quý nàng bởi vì một phần họ đã quen mặt nàng trong những lần chữa thương, phần còn lại nàng học tập rất chăm chỉ cho nên bọn họ cũng yêu thích, ai mà chẳng muốn dạy người có lòng ham học chứ.

Chính vì điều này nên tay nghề của nàng khá tốt, nhiều lần bị thương đều một mình nàng tự chữa khỏi cho bản thân đỡ mất rất nhiều thời gian.

Trong đầu nàng lóe lên một ý định, đại phu ở mọi thời đại đều luôn luôn được kính trọng và cũng là cái nghề kiếm được nhiều ngân lượng nhất.

Nghĩ như thế nàng hăm hở tiến vào, Liên Tâm liền quay sang hỏi :
"Tiểu thư người thấy khó chịu ở đâu hay sao, tại sao lại vào cửa hàng thuốc ".

Băng Nguyệt lắc đầu nói :
"Ta không sao, vào xem một chút mà thôi ".

Như Ý đường này khá là rộng rãi và sạch sẽ, nàng quan sát xung quanh, sảnh đầu bầy trí rất nhiều loại dược liệu, khi nàng nhìn tới giá trị của nó thì hoảng hồn, không ngờ nó đắt ngang với vũ khi như vậy.

Lúc này trưởng quầy đon đả ra hỏi :
"Tiểu thư người cần mua dươc liệu gì Như Ý đường của tại hạ thứ gì cũng có ".

Băng Nguyệt mỉm cười nói :
"Ở chỗ ông có y thư không ?, ta đang muốn tìm mua y thư ".

Trưởng quầy niềm nở nói :
"Dạ Y thư có ạ ! , ở trên lầu trên loại nào cũng có, tiểu thư muốn tìm loại nào ạ !, độc dược, giải dược, mê dược hay.


.

".

Băng Nguyệt cảm thaya loạn đầu nàng liền nói :
"Cứ đưa ta lên là được, loại nào để ta tự chọn ".

Trưởng quầy thấy thế vội im lặng rồi đưa Băng Nguyệt lên trên.

Lên đến nơi Băng Nguyệt lại phải cảm thán một lần nữa ,nàng nghĩ thầm không biết Như Ý đường này của ai mà lại to lớn như thế, lại nằm ở vị trí đắc địa như vậy.

Nàng đi từ từ quan sát từng thứ một, cũng may trước khi đến Sở quốc nàng đã mang hết đồ trang sức của mình đi bán được một ít ngân lượng phòng thân chờ lúc cần đến.

Đối với nàng trang sức chỉ là vật trang trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cũng may số trang sức đó giá trị cũng không nhỏ nên nàng cũng có được khá nhiều ngân phiếu.

Tin chắc rằng trước khi hành nghề nàng cũng đủ chi tiêu, nghĩ như thế nên nàng chọn y thư mỗi loại một quyển.

Thật ra cơ bản nàng cũng đã nắm được tuy nhiên nàng không hiểu y thuật cổ đại và hiện đại có khác nhau nhiều không.

Sau khi chọn được gần mười quyển Y thư lúc bấy giờ nàng mới chọn đến một bộ kim châm, trong Đông y không thể thiếu châm cứu.


Lúc trước lão nhân gia còn khen nàng châm cứu thành thạo, các huyệt vị đều đâm rất chuẩn có lẽ vì do quá trình đào tạo và thời gian dài làm nhiệm vụ nên nàng mới đạt được đến trình độ đó.

Trong tất cả phương pháp chữa bệnh Băng Nguyệt rất hứng thú với giải độc và nghiên cứu độc dược, đời trước nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia sảy ra có lẽ nàng đã thành công chế tạo được rất nhiều loại độc dược rồi.

Chọn xong một số thứ thì Băng Nguyệt cảm thấy đã đủ, nàng lướt xuống bên dưới nhìn giá thành của nó nàng đành tiếc nuối rời đi.

Lúc Liên Tâm trả ngân lượng mà nàng cảm thấy sốt ruột vì tiếc tiền.

Có được mục đích và lý tưởng của mình Băng Nguyệt nhanh chóng trở về Dương Vương phủ.

Liên Tâm và Liên Hoa ôm một số đồ vừa mua mà cảm thấy khệ nệ, không biết tiểu thư định làm gì với những thứ này, bọn họ theo tiểu thư đã lâu đã bao giờ thấy tiểu thư hứng thú với Y thuật bao giờ đâu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận