Kết thúc một buổi sáng đầy thành công, vì số lượng người quá đông mà họ đã xếp hàng từ sớm cho nên Băng Nguyệt cố gắng đến người cuối cùng cho nên khi trở về phủ cũng khá là muộn, nàng cảm thấy cả người vừa đói vừa không có lực.
Băng Nguyệt bây giờ chỉ muốn ăn một chút gì đó mà thôi, nàng xuống xe ngựa cúi đầu từ biệt Vương gia thì Y gọi nàng lại rồi nói :
"Giờ cũng đã muộn rồi mọi người ai cũng mệt và đói, Tây viện đã chuẩn bị sẵn đồ ăn chúng ta cùng ăn luôn, chứ bây giờ chờ được nha đầu của nàng vừa đi lấy vừa nấu bao giờ mới được ăn chứ.
Băng Nguyệt thấy Y nói cũng có lý nàng liền cảm kích nói :
"Đa tạ Vương gia, nếu thế thì ta xin mạn phép vậy ".
Nàng chẳng thèm về tắm rửa thay y phục mà chỉ rửa tay chân rồi vào bàn ăn luôn, bản thân nàng trước nay không để ý mấy chuyện này cho lắm, nàng không giống như tiểu thư khuê các cổ đại mặc dù rất nhiều lần Liên Tâm và Liên Hoa đã cố nhắc nhở.
Nhìn bàn đồ ăn phong phú trước mắt Băng Nguyệt vô cungg thỏa mãn, lúc đầu nàng còn cảm thấy ngại ngùng, cả bàn đồ ăn chỉ có hai người.
Nhưng một lúc sau thấy Dương Vương không để đến mình nàng liền tập trung vào các món ăn, món nào cũng cảm thấy rất hợp khẩu vị không biết là vì nàng đói hay là vì nàng dễ ăn nữa.
Dương An Lâm gắp cho nàng rất nhiều đồ ăn lên bát, Băng Nguyệt phải lúc đầu xua tay nói :
"Vương gia người cứ ăn đi kệ ta, nói thật ta ăn tốt lâm không như những tiểu thư khuê các kia đâu, người đừng để ý ".
Dương An Lâm bật cười nói :
"Ta không thích những nữ nhân màu mè, trong bụng thì thích nhưng miệng thì nói một nẻo, ta thích người như nàng ".
Băng Nguyệt đang ăn mà suýt sặc, nhìn lên Y thấy vẻ mặt Y rất bình thường, lúc này nàng mới gạt đi yên tâm ăn tiếp, lời nói này của Vương gia rất dễ gây hiểu lầm.
Tuy nhiên Y chỉ mỉm cười chứ không nói gì, ăn uống xong xuôi nàng liền xin phép trở về, An Lâm cũng không giữ nàng nữa Y biết là nàng đã rất mệt rồi.
Ngay đến như Y là nam nhân mà ngồi nhìn khám bệnh thôi cũng cảm thấy gò bó nữa là nàng còn trực tiếp khám bệnh.
Nghĩ đến ngày mai một mình nàng phải khám chữa bệnh cả ngày Y lại có chút không nỡ, Y liền quay sang thị vệ nói :
"Truyền hai Y nữ của Như Ý đường đến đây giúp đỡ và hỗ trợ Lam tiểu thư khám chữa bệnh ".
Thị vệ vội vàng nhận lệnh rồi đi, thật ra Như Ý đường là sản nghiệp của Y do Ngu Lão gián tiếp quản lý.
Băng Nguyệt trở về Trúc viện tắm rửa qua loa một chút rồi nàng lên giường đi ngủ, chiều đến nàng còn phải sắp xếp dược liệu và gói chúng lại với nhau.
Cũng may mấy ngày trước nàng đã để Liên Tâm và Liên Hoa mua được một lượng không nhỏ có thể cầm cự được mấy ngày nữa.
Khi Băng Nguyệt tỉnh dậy thì không thấy ai ở đấy, nàng đi ra ngoài sân thì bỗng nhiên thấy hai nữ tử lạ mặt đang cùng Liên Tâm và Liên Hoa chia thuốc.
Thấy nàng đến gần ba người kia đều cúi đầu hành lễ, nàng chưa kịp hỏi gì thì hai nữ tử đó đã nhanh nhẹn nói :
NOVEL TOON
"Hồi Lam tiểu thư nô tỳ được Dương Vương gia cử đến đây để giúp đỡ tiểu thư khám bệnh và bốc thuốc.
Vương gia nói nếu cứ tình hình như sáng nay thì mấy ngày tới sẽ rất đông một mình tiểu thư sẽ rất vất vả, hai người nô tỳ đều là Y nữ của Như Ý đường ạ !".
Băng Nguyệt nếu nói không phải không cảm kích là giả, nàng không ngờ rằng nhìn vẻ bề ngoài như thế nhưng Y lại là người vô cùng tình cảm.
Nàng thôi suy nghĩ bắt tay cùng với mấy người để làm cho xong việc, không biết ngay mai số lượng người đến như thế nào nên cứ chuẩn bị trước không sao.
Nhưng đến khi bắt đầu chia dược liệu nàng mới phát hoảng bởi số dược liệu nhiều gấp mười lần của nàng, nàng quay đầu sang nhìn Liên Hoa rồi hỏi :
"Số dược liệu của ta đâu có nhiều như thế này ?".
Liên Hoa vội cung kính nói :
"Khởi bẩm tiểu thư toàn bộ số dược liệu trên là do hai y nữ này vừa đến mang theo cùng đấy ạ !, chúng nô tỳ muốn từ chối nhưng không được ".
Nàng đưa ánh mắt nhìn sang hai người thì một người vui vẻ nói :
"Tiểu thư đừng nhìn nô tỳ, số dược liệu này là đích thân Vương gia phân phó nô tỳ mang đến, Vương gia nói tiểu thư không phải người Sở quốc mà lại có tấm lòng lương thiện như thế mà Vương gia lại là người của hoàng thất nên Vương gia cũng muốn có một chút tấm lòng.
Vương gia còn nói từ giờ đến lúc tiểu thư ngừng khám bệnh thì toàn bộ dược liệu sẽ do Như Ý phường cung cấp ".
Băng Nguyệt nghe xong mà phát hoảng vội nói :
"Số dược liệu này rất quý ta làm sao có thể nhận được, với lại sau này ta cũng sẽ mở Y quán sẽ kiếm được ngân lượng từ những gia đình quyền quý khác làm sao có thể nhận mãi được chứ ".
Hai Y nữ lắc đầu nói :
"Chuyện này tiểu thư phải nói với Vương gia chúng nô tỳ chỉ được thuật lại thôi ạ!".