Sát Thủ Xuyên Không


Băng Nguyệt thở dài, chắc chuyện này nàng phải nói lại với Vương gia chứ thật sự nàng không muốn mắc nợ người khác.

Mọi người sắp xếp một lúc đã xong, đúng là thêm người thêm sức mọi việc làm xong hơn dự tính.

Liên Tâm và Liên Hoa không biết về dược liệu nên chỉ giúp nàng gọi thuốc thôi, hai Y nữ này thành thạo nên việc phân chia thuốc nàng cũng bớt mệt.

Liên Hoa liền nhanh chóng đi lấy lương thực để chuẩn bị làm bữa tối, tuy nhiên nàng đi một lát rồi trở về nhìn Băng Nguyệt dáng vẻ ấp úng.

Băng Nguyệt thấy thế liền hỏi :
"Có chuyện gì không phải nha đầu ngươi đi Tây Viện lấy đồ sao, đồ đâu sao lại trở về người không thể này ".

Liên Hoa liền ấp úng nói :
"Nô tỳ có đi lấy nhưng người của phòng bếp nói là nhận chỉ thị của Vương gia tiểu thư đi khám chữa bệnh trở về sẽ rất muộn cho nên từ bây giờ trở đi mời tiểu thư sang Tây Viện để dùng bữa.


Băng Nguyệt hoang mang không hiểu chuyện này là như thế nào, thân phận của nàng là gì của Dương Vương phủ cơ chứ.

Nàng định quay sang hỏi Liên Hoa nhưng lại lắc đầu tự nhủ để lát nữa nói rõ với Dương Vương gia vậy.

Đến giờ nàng cùng mấy nha đầu sang Tây Viện để dùng bữa, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, mọi người ai nhìn thấy nàng đều rất cung kính.

Băng Nguyệt được đưa đến chính phòng Dương Vương gia đã ngồi chờ sẵn ở bàn, nhìn thấy nàng Y niềm nở hỏi :
"Nàng cảm thấy thế nào có mệt không ?, dược liệu cùng y nữ ta phái đến nàng đã nhận được chưa ?".

Băng Nguyệt chưa quen với kiểu cách thân mật này nên hơi lúng túng xấu hổ một chút, nàng chầm chậm hỏi :
"Thật ra Vương gia không cần phải làm thế, dược liệu vô cùng trân quý ta không thể nhận miễn phí được, lần này đã trót mang đến rồi thì thôi lần sau thứ cho ta không thể nhận ".

Dương An Lâm mỉm cười nói :
"Nàng không biết Như Ý đường là sản nghiệp của ta, nên cần bao nhiêu dược liệu ta đều có nàng không phải lo cho ta đâu ".

Băng Nguyệt ấp úng một lát rồi nói :"Nhưng ta không muốn mắc nợ một ai cả, ta chỉ định khám chữa bệnh mười ngày đầu sau đó sẽ thành lập một y quán nhỏ đến lúc đó ta sẽ kết hợp giữa khám chữa bệnh mất phí đối với người giàu và miễn phí với người nghèo ".

Dương An Lâm nhẹ nhàng nói :
"Ta không biết nàng lại suy nghĩ như thế, trách ta làm việc quá cảm tính không nghĩ đến cảm nhận của nàng, thực sự ta chỉ muốn giúp một phần công sức cùng nàng khám chữa bệnh cho những người dân kia thôi ".

Băng Nguyệt thấy Y có vẻ buồn bã, nàng lại cảm thấy có phải mình quá nhạy cảm hay không, dù sao thì thời gian qua mình sống trong phủ của Y, đồ dùng mọi thứ cũng từ Dương Vương phủ bây giờ lại như này nàng có chút áy náy, nội tâm đan xen nhau.

Dương An Lâm thấy nàng không nói gì liền mỉm cười nói :

"Hay là như thế này, nếu nàng không muốn giữa ta và nàng nợ ân tình, ta và nàng có thể hợp tác cùng nhau được không ?".

Băng Nguyệt tò mò hỏi :
"Hợp tác, hợp tác như thế nào ?".

Dương An Lâm tử từ giải thích :
"Nàng mới đến kinh thành chưa thông thạo nơi đây, muốn mở một Y quán cần rất nhiều thứ, đầu tiên là nơi mở phải đông người, người làm cũng cần có và cần nhất là mối quan hệ nếu không chắc chắn cách làm của nàng sẽ bị những Y quán khác gây khó dễ "
Băng Nguyệt đã lường trước được vấn đề này, Y nói đúng hiện tại ngân lượng của nàng quá ít ỏi để tự mở một Y quán của riêng mình.

Nàng tò mò hỏi :
"Thế Vương gia có ý định gì rồi?".

Dương An Lâm nói tiếp :
"Như Ý đường của ta mở ra đã lâu nhưng chỉ giao thương và buôn bán dược liệu chứ chưa có Y quán, nếu nàng đồng ý ta có thể cùng nàng hợp tác mở thêm Y quán ở đó, dược liệu được cung cấp từ Như Ý đường, lợi nhuận nàng tự tính như thế nào ?".

Băng Nguyệt nghe đi nghe lại vẫn thấy người được lợi là mình, tuy nhiên đúng là ngoài cách này ra thì với sức của mình nàng khó có thể thành lập được.


Nàng ngước nhìn Y rồi nói :
"Được, ta và Vương gia thành giao, lợi nhuận trừ hết tiền dược liệu chia được ta sẽ chia năm năm mỗi một nửa Vương gia đồng ý thì làm còn không thì ta sẽ tự tìm cách khác ".

Dương An Lâm thấy dáng vẻ miễn bàn của nàng thì bật cười nói :
"Thành giao, vậy bắt đầu từ ngày mai ta sẽ sai người sửa sang lại Như Ý đường, nàng xem ngày nào mở thì báo lại ta sẽ cho người sắp xếp, thôi chúng ta ăn đi đồ ăn cũng đã nguội rồi ".

Băng Nguyệt lại nhớ ra còn vấn đề này liền nói luôn :
"Vương gia thật sự thân phận của ta nếu ngày ngày ăn như thế này ta thấy không thỏa đáng hay là để ta về lại Trúc viện sẽ tiện hơn, mấy nữa nếu Như Ý đường có Y quán ta sẽ chuyển ra đó để ở, như thế Vương gia sẽ đỡ bất tiện hơn, có được hay không ?".

Dương An Lâm nhìn nàng chằm chằm khiến cho Băng Nguyệt có chút chột dạ liền cúi đầu xuống, nàng thấy mình thật giống như kẻ qua cầu rút ván quá.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận