Sát Thủ Xuyên Không


Lục gia chủ gần như nghẹn họng, điều lão quản gia nói ông ta vô cùng hiểu, tuy ông ta không phải đại quan trong triểu nhưng muội muội của ông ta là phi tử của hoàng thượng, đại hoàng tử là cháu ruột của ồng ta nên căn bản cũng có địa vị ở kinh thành.

Ông ta lại còn là chủ của Đan Y Tông là nơi khám chữa bệnh và dược liệu nổi tiếng kinh thành nên càng có tiếng nói hơn.

Ông thở dài, lần này nhi tử của ông ta động ai không động lại động trúng vị Vương gia cổ quái này.

Tuy biết là sẽ không đạt được mục đích nhưng ông là phụ thân không thể không đến được, nhi tử kia của ông thường ngày hống hách kiêu căng, tuy ông đã căn dặn rất nhiều nhưng vẫn không được, thôi coi như lần này cho nhớ đời đi.

Ngu Lão thấy vẻ mặt thất thần của Lục gia chủ thì thấy đồng cảm lên tiếng nhắc nhở :
"Ông yên tâm mà về đi, nhi tử của ông chịu khổ mấy ngày ở nhà lao thì ta sẽ xin với Vương gia tha tội cho, coi như đây là bài học của hắn ta ".

Lục gia chủ vô cùng cảm kích tạ ơn rối rít rồi cáo từ trở vêg, nhận được lời nói của Ngu Lão thì ông đã yên tâm nhi tử của mình không sao rồi, cả kinh thành ai mà chẳng biết tiếng nói của Ngu Lão quan trọng thế nào cơ chứ.


Thị vệ thấy Lục gia chủ rời đi thì vội hỏi :
"Ngu Lão sao ông lại đồng ý giúp hắn ta, ông không biết hắn ta hôm nay bất kính thế nào đâu, còn muốn mạo phạm Lam tiểu thư nữa cũng may Vương gia không nghe thấy nếu không thì hắn không chỉ bị giam nhẹ nhàng thế này đâu ".

Ngu Lão cốc đầu thị vệ nói :
"Tốt nhất đừng nói với Vương gia, tính tình Vương gia chắc chắn sẽ không nể mặt ai.

Nói gì đi chăng nữa Lục gia chủ kia cũng là huynh trưởng của Thục phi, mà đại hoàng tử đang là nhân tuyển sáng giá cho ngôi vị thái tử, cũng cần nề mặt đôi chút, làm quá cũng không được.

Người ta đã xuống nước như vậy rồi thì cũng phải tìm thang cho họ leo xuống chứ ".

Q
Tên thị vệ hiểu ý của Ngu Lão thì im ru không nói năng gì nữa.

Ngu Lão liền quay đầu trở vào bên trong, thời gian này ông đã bở lỡ quá nhiều tâm tình và biểu hiện khác lạ của
Vương gia rồi nên phải bù đắp lại mới được.

Vẫn như thường ngày Băng Nguyệt đến giờ đến dùng bữa, mới đầu nàng còn có chút ngại ngùng nhưng dần dần nàng cũng cảm thấy quen thuộc không ngại như mấy ngày trước nữa.

Hai người cũng đã tìm được những điểm tương đồng đã có thể giao lưu với nhau, tuy vẫn còn chút ngượng ngập nhưng có còn hơn không.

Ngu Lão đứng bên ngoài thầm mỉm cười, theo như ông cảm nhận thì chắc chắn Vương gia đã có tình ý với Lam tiểu thư còn về phía Lam tiểu thư thì cũng có chút chút.

Con đường tình duyên này của Vương gia còn dài dài nếu Vương gia cứ làm theo cách này, Vương gia của ông cái gì cũng giỏi chỉ có riêng chuyện tình cảm là không hiểu thôi.


Lại nói đến chuyện tình cảm Tình Nhu cách cách từ nhỏ đã một lòng với Vương gia nhưng Vương gia chủ xem nàng ta là muội muội.

Tấm si tình của nàng ấy ngay cả thái hậu và hoàng thượng cũng cảm động, tuy nhiên Tình Nhu cách cách này làm việc quá ác độc và âm hiểm.

Nếu suy đoán của ông không sai thì ba vị Vương phi trước đó được hứa gả cho Vương gia cái chết của họ có liên quan đến vị cách cách này, ông là người nhang nhạy nên khó có thể qua mắt ông.

Tuy nhiên thái hậu lại vô cùng yêu thương và bao che cho vị Tình Nhu cách cách này nên chính vì thế hoàng thượng mới không điều tra.

Lần này cũng may nàng ta theo thái hậu đi chùa cầu phúc chưa về chứ nếu không thì không biết sẽ ầm ĩ thế nào.

Lần này dù liều cái mạng già này ông cũng phải bảo vệ Lam tiểu thư, một phần ông cũng khá quý mến nàng, phần còn lại đó là Vương gia cũng có tình cảm với nàng.

Nếu Lam tiểu thư mà có chuyện gì xảy ra chắc chẳn Vương gia sẽ không vì thái hậu mà tha cho thủ phạm nên ông cần phải tính toán trước.

Hai người ăn xong thì nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu luyện võ, thời gian này đề tài chung của hai người là võ cồng.

Băng Nguyệt si mê võ công cổ đại từ nhỏ cho nên một mực đòi Vương gia dậy võ công cho, đương nhiên là

Dương An Lâm cầu còn không được, có cơ hội gần gũi thêm với nàng mà.

Càng dậy nàng võ công Y càng giật mình vì thiên phú của nàng, nàng có nhiều cách đánh cận chiến động tác rất nhanh và dứt khoát.

Nhiều lần Y cảm thán nàng là thân phận nữ nhi chứ nếu là nam nhi thì không biết thành tựu còn lớn như thế nào.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Băng Nguyệt đã nắm được hết võ công cơ bản tuy không đánh ngang tay được với
An Lâm nhưng cũng khiến nhiều người khác sợ hãi.

Băng Nguyệt rất không phục khi mỗi lần giao chiến bằng roi, nàng đều bị Y dễ dàng đoạt được, cầm chiếc roi của nàng trong tay Y ngắm nhìn một lúc rồi mỉm cười, trong đầu xẹt ra một ý nghĩ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận