Sát Thủ Xuyên Không


Đúng như Ngu Lão nói mười ngày sau Lục Thiên Tề được thả ra, hẳn nhìn thấy phụ thân thì gào khóc thảm thiết.

Những ngày nay trong nhà lao hắn bị ngược đãi vô cùng thê thảm, mười ngày mà hắn đã cảm tưởng trôi qua mười năm, hắn cứ nghĩ mình sẽ chết ở đây ai ngờ vẫn có ngày được thả ra.

Cũng từ ngày đấy Dương Vương gia làm việc tốt, kinh thành Sở quốc mất đi một tên ác bá, Lục gia chủ lại có được một đứa con ngoan, ông thầm cảm kích Dương Vương gia rất nhiều chứ không sinh hận gì.

Còn Lam Nghi Tuệ thời gian đầu nhập cung nàng ta ăn rất nhiều quả đắng, vì tính tình kiêu ngạo và hống hách của nàng ta dẫn đến bị cô lập trong cung, đã từng bị Hiền phi cùng Đức phi răn dạy, còn bị bạt tai trước các phi tử khác.

Cũng may cuối cùng nàng ta chịu nghe lời khuyên bải của Lưu ma ma thu lại tính tình của mình, sau mười ngày sắc phong, lần gặp gỡ vô tình ở ngự hoa viên đêm đó hoàng thượng đã sủng ái nàng ta, từ đó cuộc sống của nàng ta ở trong cung cũng đỡ áp lực hơn.

Như Ý đường thì mở cửa khai trương Y quán sau mười ngày kéo dài hơn so với dự tính năm ngày bởi vì chút sự cố nho nhỏ.


Người dân háo hức đến xem,bởi vì sự tình khám chữa bệnh của nàng lúc trước đã được người dân đồn đại, bây giờ kết hợp với Như Ý đường vang danh nên càng thu hút mọi người hơn.

Nàng đã lập rõ quy định khám chữa bệnh để tránh chen chúc xô đẩy lẫn nhau, ngày khám chữa bệnh sẽ chia ngày rõ rệt nên sẽ không có sự va chạm giữa người chữa bệnh miễn phí và người quyền quý.

Băng Nguyệt nhìn thấy lượng người đến khám bệnh mà nàng thầm mỉm cười, vậy là dự định ban đầu của nàng đã làm được rồi, cuộc sống sau này của nàng sẽ phong phú lắm đây.

Chẳng mấy chốc mà danh tiếng và tên tuổi của nàng đã vang xa, chỉ mới có ba tháng mà con số nàng đem về cho Như Ý đường thật khủng khiếp.

Dương An Lâm sợ nàng khám bệnh quá sức nên đã để Y nữ và đại phu của Như Ý đường giúp đỡ nàng nên hầu như Băng Nguyệt rất ít phải khám bệnh moitj ngày chỉ vài người.

Thời gian rảnh rỗi Băng Nguyệt giành thời gian nghiên cứu phấn thơm và hương liệu, nàng kết hợp nước hoa của hiện đại để tạo ra những mùi thơm dịu nhẹ.

Phàm là những người đến mua đều là các phu nhân cùng thiếu phu nhân nhà quan lại nên chẳng mấy chốc danh tiếng của nàng truyền đi xa là như thế.

Ngay cả trong cung các vị phi tần cũng nhờ cung nữ để tìm mua mùi hương mà mình thích mang về, là nữ nhân từ trước đến giờ ai chẳng si mê những thứ đó.

Tiếng va chạm vang lên toàn bộ đò sứ trên bàn bị rơi xuống, gương mặt vặn vẹo đáng sợ của Nghi Tuệ, nàng ta hét lên :
"Tiện nhân, tiện nhân tại sao ả ta lạiđuocjw an nhiên hưởng lạc như thế còn ta lại phải ở trong hoàng cung này chịu tội, ta không cam lòng, không cam lòng.

Một thứ nữ như ả ta chỉ có thể là con kiến bị ta dẩm đạp thôi ".

Lưu ma ma thì vẫn vì cái tát của Băng Nguyệt mà ghi hận, bà ta thủ thỉ nói :

"Nương nương người tức giận làm gì cơ chứ, người quên rằng nàng ta đến Sở quốc này với thân phận gì sao, bây giờ trong cung chỗ đứng của người không có sao người không truyền ả ta vào.

Với dung nhan và sắc đẹp của nàng ta biết đâu sẽ giữ chân được hoàng thượng, đến khi đó nếu may mắn nàng ta mang long thai chúng ta sẽ đem về nuôi dương, với thân phận thấp hèn đó nàng ta làm sao mà có thể chống cự được chứ.

Sau đó chúng ta sẽ dùng hài tử đề uy hiếp, ả ta chắc chắn sẽ chịu sự sai khiến của chúng ta thôi ".

Đôi mắt của Lam Nghi Tuệ sáng lên, sao nàng không nghĩ đến nhờ, những tưởng nàng ta đã bị đuổi khỏi Dương Vương phủ rồi chứ, ai ngờ nàng ta lại may mắn vậy.

Nghĩ là làm Nghi Tuệ liền sai người đến Dương Vương phủ để truyền đạt lại thánh chỉ lúc trước, vì không yên tâm nên đích thân Lưu ma ma nhận đi.

Lưu ma ma đến Dương Vương phủ trong lúc Băng Nguyệt không có trong phủ, bà ta phải ngồi đợi một lúc lâu nàng mới trở về.

Khi nhìn thấy Lưu ma ma Băng Nguyệt có chút ngạc nhiên không biết lão ma ma gìa này đến tìm nàng có việc gì.

Luu ma ma nhìn thấy nàng về thì tươi cười nói :

"Tam tiểu thư thời gian này tiểu thư có vẻ quá nhàn hạ rồi, tiểu thư quên mất thân phận thật của mình rồi hay sao, nhân đây lão nô nhắc cho tam tiểu thư nhớ nhé, thân phận kế thiếp mãi mãi chỉ là kế thiếp mà thôi.

Phục mệnh Quý tần lão nô mời tam tiểu thư nhập cung để thực hiện trách nhiệm của mình ".

Giọng nói lạnh lùng của Dương An Lâm vang lên :
"Ngươi là cái thá gì mà dám lên mặt với Vương phi của bồn vương như vậy, Quý Tần là cái thá gì mà dám sai khiến Vương phi của bồn vương, ngươi cút ngay cho ta ".

Lưu ma ma hoảng sợ giật mình vội quỳ xuống nói :
"Vương gia có nhầm lẫn gì không ạ !, Lam Băng Nguyệt là kế thiếp mà hoàng thượng Hoa quốc ban cho nương nương mang theo ạ !".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận