Nàng lạnh lùng nhìn về phía cửa, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ là người mềm lòng nhưng thôi đây coi như là lần đầu tiên ngoại lệ, để cho Lan di nương được bình yên sống hết quãng đời còn lại nàng nghe theo lời bọn họ vậy.
Sau này sang Sở quốc kia nàng sẽ tìm cách ly khai lúc đó mặc kệ Lam Nghi Tuệ kia, nhưng trước khi đi nàng phải kiếm cho mình một chút ngân lượng mới được.
Dù sao thì ở đời nào cũng phải có ngân lượng mới có thể dễ sống và sống thoải mái được, nàng nhớ đến số tiền mà khi ở hiện đại nàng cực khổ có được, bây giờ lại tự yên mất đi thật là quá tiếc.
Nhìn vào khối thân thể liễu yếu đào tơ này nàng có chút phiền lòng, thân thể lúc trước khi nàng xuyên đến đây đã trai qua bao huấn luyện vô cùng nhanh nhẹn mà bây giờ.
Nàng thở dài rồi bước xuống giường đi về phía bàn trang điểm, nàng có chút thất thần vì dung mạo hiện giờ của mình.
Kiếp trước nàng là sát thủ sở hữu thân hình khá gợi cảm gương mặt cũng xinh đẹp nhưng thiên về lạnh lùng còn hiện tại mỹ nhân trong gương xinh đẹp động lòng người.
Mái tóc dài, làn da trắng như tuyết, đôi mi dài cong vút, đôi mắt to tròn cùng đôi môi gợi cảm, lúc này nàng vừa mới rơi xuống nước nên mang vẻ đẹp có phần nhợt nhạt khiến người ta càng muốn thương yêu.
Nàng chỉ nghĩ Lam Băng Nguyệt dung nhan cũng xinh đẹp nhưng lại không nghĩ rằng hồng nhan họa thủy độ ấy bảo sao Lam Nghi Tuệ lại ghen ghét đến thế, muốn nàng sang Sở quốc để lấy nàng ra làm lá chắn.
Dương Vương gia có tiếng xấu lan xa như vậy bảo sao nàng ta mới lôi nàng chết chung nhưng đâu có dễ như thế trước khi nàng mất một lớp da thì cũng phải cho bọn chúng mất một lớp thịt.
Thôi thì nàng đã được ông trời ưu ái thì cũng nên chơi đùa với bọn họ một lát, nếu không thật uổng cho cơ hội sống lại của nàng.
Cả ngày hôm nay từ khi tỉnh lại đến giờ nàng chưa kịp ăn được gì cả, bây giờ bụng có chút đói meo, nếu muốn đương đầu với bọn chúng điều trước tiên nàng phải bổ sung cái thân thể này đã.
Nàng gọi Liên Hoa và Liên Tâm dọn đồ ăn cho nàng, hai nha đầu thấy chủ nhân đã vực lại tinh thần cho nên cũng đỡ lo lắng hơn liền nhanh chóng dọn đồ ăn ra.
Lam Băng Nguyệt nhìn một bàn đồ ăn tinh xảo trên bàn nàng thầm cảm thấy người xưa thật biết hưởng thụ, chỉ là một thứ nữ mà đãi ngộ cũng thật tốt quá đi.
Khi nàng còn là sát thủ làm gì có được một bữa ăn ngon, lúc nào cũng bận rộn hoàn thành công việc của tổ chức.
Có nhiều khi làm nhiệm vụ xong trở về, nghĩ đến máu me nàng lại không muốn ăn uống gì cả.
Nàng tuy tài giỏi nhưng lại là đơn phương độc mã không thể đấu lại được với cả một tổ chức, cho nên nhiều khi nàng cảm thấy rất mệt mỏi.
Bây giờ thì tốt rồi, an dưỡng, nghỉ ngơi , làm đẹp nàng quá thảnh thơi không phải làm gì cả, cuộc sống như thế này cũng khá thú vị nàng sẽ từ từ tận hưởng để bù đắp cho bấy lâu nay.
Nàng vui vẻ ngồi ăn, chỉ gắp một miếng đầu thôi nàng đã cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị, nàng ăn liền một lúc khiến cho Liên Hoa và Liên Tâm chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Chỉ một loáng cái cả bàn đồ ăn đã được nàng giải quyết sạch sẽ, quay sang nhìn hai nha đầu đang đứng chôn trân một chỗ nàng mới mỉm cười nói :
"Sao lại nhạc nhiên như thế, tướng ăn của ta có gì không đúng hay sao ?".
Hai nha đầu vội vàng lắc đầu, Liên Hoa liền lên tiếng :
"Tại thường ngày tiểu thư ăn rất ít, tiểu thư sợ rằng dáng người sẽ không đẹp, đại công tử sẽ không thích nữa ".
Băng Nguyệt thầm lắc đầu vì sự ngây thơ trong trắng của nguyên chủ, thật là đáng tiếc lại chọn cách quyên sinh như thế thật sự là quá thiệt thòi, trên thế gian này sẽ có nhiều cách giải quyết không nhất thiết là phải tự tử.
Tuy nhiên nàng lại thấy ngược lôgic không phải nàng cũng là vì tự tử mà xuyên đến đây hay sao, nàng có lý do gì đã trách nguyên chủ chứ, nàng quay sang mỉm cười nói :
"Từ bây giờ hai ngươi cứ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn cho ta, bây giờ đã khác xưa, nếu ta không điều chỉnh lại thân thể thì e rằng chưa đi hòa thân đã phải bỏ xác trên đường ".
Nàng chăm chú hai người rồi nói :
"Các người cũng biết đại tỷ thù hận ta như thế nào, lần này sang Sở quốc với thân phận kế thất sẽ có biết bao nhiêu gian nan và nguy hiểm các ngươi hãy chọn lựa có thể đi theo ta hoặc không.
Ta sẽ xin với phu nhân ban hai người cho chủ tử khác, ta không muốn miễn cưỡng hai ngươi ".
Liên Hoa và Liên Tâm không suy nghĩ liền quỳ xuống nói :
"Tiểu thư người nói gì vậy, cho dù là nguy hiểm hay gian nan như thế nào chúng nô tỳ sẽ luôn đi theo bên người, từ nhỏ đã như thế bây giờ cũng như vậy, người đừng đuổi chúng nô tỳ đi "
Băng Nguyệt khá hài lòng, việc tiên quyết của nàng là phải tìm được nha đầu trung thành, kiếp trước nàng đã bị đồng đội bán đứng nên kiếp này nàng rất lo sợ sẽ xảy ra.
.