Sát Thủ Xuyên Không


Băng Nguyệt được thị vệ đưa đi, nàng nhìn ra bên ngoài, đúng như dự đoán của nàng cô ả Tình Nhu này chắc chẳn sẽ không đưa nàng vào hoàng cung.

Dù sao đi chăng nữa thân phận hiện giờ của nàng là Dương Vương phi tương lai do đích thân hoàng thượng ban thánh chỉ chứ không phải là thứ nữ phủ tướng quần nhỏ bé khi xưa.

Cho dù có là thái hậu đi chăng nữa muốn tìm một lý do hãm hại hay trừng phạt nàng cũng phải nề mặt Dương
Vương năm phần.

Nàng mỉm cười lạnh lùng, sờ nhẹ vào bên hông, vũ khí vẫn luôn bên nàng mọi lúc mọi nơi, thời gian này được An Lâm chỉ bảo võ công của nàng cũng đã tăng đáng kể.

Nếu khi trước nàng chỉ có thể cận chiến, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn thông thạo cả xa và gần, lần này nàng sẽ cho bọn chúng biết động vào nàng đâu có dễ, mời thần dễ chứ tiễn thần khó à.


Cũng may Ngu Lão đã từng nói cho nàng sự thật về ba người Vương phi trước đây của Vương gia, ông còn nhấn mạnh cái chết và sự mất tích của bọn họ đều vô duyên vô cớ nên dặn nàng hết sức phải cẩn thân.

Đúng như dự đoán của Băng Nguyệt xe ngựa đi đến xa kinh thành mới dừng lại tại nơi vắng vẻ, Tình Nhu giọng rít qua kẽ răng nói :
"Còn không lôi người trong kiệu xuống cho bồn cách cách, ả ta nghĩ mình là Dương Vương phi thật sao, ta phỉ nhổ vào, đợi nàng ta xuống diêm vương rồi làm Vương phi sau ".

Một tràng cười chế giều vang lên, Băng Nguyệt không ngao ngán, chẳng đợi thị vệ đi đến nàng đã bước xuống gương mặt không có vẻ gì sợ hãi liền nói :
"Không phải có khẩu dụ của thái hậu truyền ta vào cung hay sao, ngươi đây là muốn giả truyền thánh chỉ rồi, tội này không có nhỏ đầu ".

Tình Nhu cười đắc thắng nói :
"Chỉ cần ngươi bỏ mạng nơi đây thì làm gì có ai biết, bổn cách cách lời nói ngàn vàng, có người hỏi ta chỉ nói ngươi trên đường đi sức khỏe không tốt đã xuống ngựa lúc đó ngươi đi đâu ta làm sao mà biết được ".

Băng Nguyệt mỉm cười hỏi :
"Ồ hóa ra là ngươi đã tính trước tất cả rồi sao, thật là một kế hoạch hoàn hảo đó, nếu với bản tính ghen ghét kia của ngươi thì chắc chắn ba vị Dương Vương phi xấu số kia cũng bị ngươi hại bằng cách này, thật là khổ tâm cho họ chưa kịp làm Dương Vương phi thì đã bị mất mạng rồi ".

Tình Nhu chột dạ, dù sal thì mấy người đó đều là thiên kim thế gia, do nàng có thái hậu chống lưng và bảo vệ nên nàng ta mới làm trót lọt bọn họ tuy có nghi ngờ trên đầu nàng cũng không dám nói ra, nếu vỡ lở không phải nàng ta sẽ nguy hiểm hay sao, nên nàng ta tức giận nói :
"Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta làm sai mà biết mọi chuyện được chứ, lần này ngươi chỉ còn con đường chết mà thôi, một thứ nữ nhỏ nhoi như ngươi làm sao xứng với Lâm ca ca, người đâu giết ả cho ta ".

Băng Nguyệt nhìn bộ dáng chột dạ của nàng ta thì cũng đoán được phần nào, nàng mỉm cười nói :
"Chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng muốn giết ta hay sao, để ta cho các ngươi xem ta có xứng làm Dương Vương phi hay không nhé ?".


Nói xong nàng nhanh như chớp chiếm lấy tiên cơ lao vào tấn công đối thủ, mặc dù võ công của nàng cao nhưng đối phương lại nhiều và có sát ý với nàng nên nàng không thể chủ quan khinh địch được.

Đối với một sát thủ như nàng khinh địch đồng nghĩa với cái chết, chính vì thế nên bao nhiêu năm làm nhiệm vụ tuy có rất nhiều đồng đội bị chết nhưng chỉ riêng duy nhất nàng lúc nào cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Chính vì lẽ đó nên tổ chức mới sợ nếu nàng thoát ly ra ngoài đầu quân cho người khác bọn chúng sẽ nguy hiểm bởi vì nàng quá quen thuộc hoạt động của tổ chức, chính vì lẽ đó nên bọn chúng mới tìm mọi cách giết nàng như
vลy.

Tình Nhu giật mình khi thấy nàng tấn công, ngay cả mấy tên thị vệ kia có chút bất ngờ, đến lúc định thần lại thì đã thấy một số tên đứng trước đã ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Vì bọn chúng có sát ý với nàng nên Băng Nguyệt không dùng roi mà dùng dao găm, cái này là do An Lâm tặng nàng, lần trước Y nhìn thấy con dao của nàng thì lắc đầu.

Ngay ngày hôm sau đã đích thân đưa đến cho nàng, nàng còn chưa có cơ hội dùng thử, thật sự là một đoản đao tốt, nàng vừa ra tay mà đã có ba tên thị vệ năm xuống.


Tình Nhu thấy thế sợ hãi vội lùi xa xuống giọng run run nói :
"Ngươi ,ngươi giết người, ngươi có biết bọn họ là thị vệ hoàng cung hay sao, ngươi chán sống rồi ?".

Băng Nguyệt lạnh lùng cười khẩy nói :
"Các ngươi muốn giết ta mà lại muốn ta tha tội cho các ngươi thật là nực cười, bản tiểu thư ta đây không muốn giết người nhưng chính ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết.

Ngươi tưởng chỉ một mình ngươi biết nói dối hay sao, ta giết hết bọn ngươi rồi trở về Dương Vương phủ nói là giữa đường ta xuống ngựa giống như lời ngươi nói hỏi xem ai tin một nữ tử yếu ớt như ta có thể giết được bấy nhiêu người ".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận