Dung Cẩn Niên bị hộ vệ trong phủ cưỡng chế trở về, lúc này tâm Y đã như tro tàn dáng vẻ vô cùng thất thểu đâu còn là đại công tử hòa hoa phong nhã khi xưa nữa.
Băng Nguyệt trở về phủ trời còn khá sớm, tuy nhiên nghênh đón nàng là Dung Quế Hoa và Lan Nghi Tuệ.
Hai người đó đã chờ nàng sẵn trong phòng, Băng Nguyệt đi vào hành lễ hờ hững hỏi :
"Không biết phu nhân và đại tỷ đến tìm nữ nhi có việc gì không ạ !".
Giọng Lan Nghi Tuệ tức giận nói :
"Quỳ xuống ".
Băng Nguyệt thờ ơ nói :
"Đại tỷ người quá vô lý rồi, ta không làm sai điều gì vì lý do tại sao phải quỳ, ta cũng đâu phải tội phạm ".
Lan Nghi Tuệ bị trả treo sửng cồ lên nói :
"Ngươi lén lút gặp gỡ biểu ca, thân là kế thiếp theo ta hòa thân mà lại có tơ tình với người khác, theo ngươi có phải là tội hay không ?".
Băng Nguyệt mỉm cười nói :
"Muội luôn nhớ kỹ thân phận của mình, muội đường đường chính chính gặp gỡ biểu ca, có nha đầu và thị vệ có mặt đâu có thể nói là lén lút, tỷ nói vậy là vu oan cho muội rồi ".
Lan Nghi Tuệ tức giận nhưng không thể nói được gì, Dung Quế Hoa là người từng trải cho nên bà ta vẻ mặt mỉm cười nói :
"Vậy có nghĩa là hai người chỉ gặp gỡ bình thường thôi sao, nhưng ta nghe bên phía Dung phủ nói rằng Dung Cẩn Niên trốn đi tìm ngươi ".
Băng Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc nói :
"Sao lại trốn đi ạ, chẳng lẽ huynh ấy bị giam hay sao, nữ nhi thật sự không biết chuyện gì cả, cứ nghĩ rằng trước khi sang Sở quốc nên chia tay huynh ấy một chút dù sao cũng là biểu huynh biểu muội, như thế cũng không được hay sao ?".
Dung Quế Hoa mỉm cười nói :
"Không sao gặp gỡ từ biệt cũng là việc nên làm, nhưng từ giờ đến khi sang Sở quốc thời gian cũng không xa lắm, từ giờ cho đến ngày đó ngươi hãy ở lại trong phủ đi ".
Nguyệt Băng mỉm cười nghĩ lại muốn cấm túc nàng đây, có lẽ bà ta lo sợ Dung Cẩn Niên sẽ không chịu được mà đi tìm nàng đến lúc đó sợ lại phát sinh thêm chuyện gì khác nữa chăng.
Tuy nhiên bây giờ nàng không ra khỏi phủ cũng được, mọi thứ cũng dần ổn định lại nàng có ở lại hay xuất phủ cũng không quan trọng nữa, nàng gật đầu đáp :
"Mọi việc nghe theo mẫu thân ".
Dung Quế Hoa liền cùng nữ nhi quay đầu rời đi, vẻ mặt của Lam Nghi Tuệ có vẻ không phục cho lắm vừa đi vừa phụng phịu.
Hai người ra đến bên ngoài thì Lam Nghi Tuệ giận dỗi hỏi :
"Mẫu thân tại sao người không phạt nó, vì nó mà biểu ca cãi lời cửu cửu bỏ mặc sự phản đối của bá mẫu chạy đi tìm nó, biểu ca vẫn không quên được nó ".
Nhìn vẻ mặt ấm ức của nữ nhi Dung Quế Hoa thở dài :
"Mẫu thân biết con có tình cảm với Cẩn Niên, nếu không có chuyện hòa thân kia ta chắc chắn sẽ tác hợp cho hai đứa nhưng mọi chuyện lại xảy ra ngoài ý muốn vì thế con phải chấp nhận.
Con lấy lý do gì để phạt nha đầu nó, nếu phạt cũng phải làm cho đối phương phục, nếu không danh tiếng chủ mẫu của ta bao nhiêu năm nay đâu còn ".
Bà ta trầm tư một lát rồi nói tiếp :
"Qua cuộc đối thoại ngày hôm nay mẫu thân thấy nha đầu này khá sắc sảo con cần phải học tập thêm nhiều chứ không sau này sang Sở quốc với tính cách của con chỉ có thể thua thiệt mà thôi.
Con nhìn nha đầu đó xem, gặp chuyện không loạn, lại còn rất bình tĩnh ứng xử đau ra đấy, đó là điều con cần phải học tập ".
Lam Nghi Tuệ nghe mẫu thân khen nha đầu đó thì tức giận dậm chân bỏ đi về trước.
Dung Quế Hoa nhìn theo nữ nhi mà lắc đầu thở dài, bà nói với nô tỳ :
"Nữ nhi này đã bị ta chiều hư rồi, ta thật sự lo lắng cho nó, với tính cách này sau này nhập phủ Vương gia thì chỉ có thiệt thòi đôi khi còn phải chịu ấm ức.
Phủ Vương gia không giống như phủ tướng quân, ta là chính thê xuất thân lại từ hầu phủ cho nên mới có thể áp chế được các di nương và thê thiếp kia.
Tuệ nhi mẫu tộc ở xa tuy nó là Vương phi nhưng chắc chắn sẽ bị những thê thiếp kia không phục.
"
Mấy ngày tiếp theo đó Băng Nguyệt chỉ ở trong phủ an nhàn hưởng thụ, mấy ngày trước đó nàng vì luyện roi bên ngoài nên làn da có chút sạm đen hơn.
Liên Hoa và Liên Tâm mấy ngày gần đây đã pha chế cho nàng rất nhiều loại nước tắm có tác dụng trắng da nên chỉ vài ngày sau làn da của nàng đã trắng hồng trở lại.
Bây giờ nhìn nàng có sức sống hơn trước rất là nhiều, lúc trước nàng đẹp theo vẻ yếu ớt nhu mì, bây giờ vẫn vẻ đẹp ấy nhưng lại năng động và khỏe mạnh hơn trước.
Thời gian này Lan di nương cũng đã được Băng Nguyệt làm tư tưởng cho nên không buồn rầu như trước nữa, bà đã dần chấp nhận sự thật.
Cuối cùng ngày hòa thân đã tới, vì để coi trọng Sở quốc cho nên Lam Nghi Tuệ được trang điểm mặc cung trang xuất phát từ hoàng cung đi phải nói là ân điển vô cùng lớn lao, nàng ta lúc này thật giống như một con khổng tước vô cùng kiêu ngạo.
.