Đường Vũ lập tức kéo kéo áo Tuệ Nhi, nhỏ giọng lắp bắp nói.
- Chị Nhi, bên...bên kia...là người...!tổ chức trò chơi tiền thưởng.
Trò chơi tiền thưởng?
Là người của Lão Ngũ sao?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Tuệ Nhi lập tức chạy theo bóng người mà Đường Vũ vừa chỉ đến.
Người kia đang muốn trèo lên bức tường gần đó trốn thoát.
Nhưng khi quay lại thấy Tuệ Nhi đuổi theo gần sát, vì hốt hoảng nên trượt chân ngã nhào xuống đất.
Tuệ Nhi nhìn thấy người đàn ông ngã phịch xuống đất thì tăng tốc chạy đến.
Nhưng hắn ta cũng rất nhanh lồm cồm bò dậy, chạy dọc theo bức tường tiếp tục lẩn trốn.
Lưu Vĩnh Thụy sau khi thấy Tuệ Nhi chạy đi thì cũng nhanh chóng ra lệnh cho người của mình đuổi theo.
Bản thân anh cũng chạy theo sau cô, nhưng tốc độ của anh hiện tại không thể nhanh bằng mọi người được.
Người đàn ông kia dường như rất thông thuộc các con đường ở đây, hắn chạy hết đường này đến ngách khác khiến cho bọn người Tuệ Nhi chạy theo mệt bở hơi tai vẫn không đuổi kịp.
Cuối cùng thì cũng bị mất dấu hắn.
Tuệ Nhi thấy mọi người bị quầng đến mệt lả thì nói.
- Mọi người về đi.
Tôi sẽ tự mình đi tìm hắn ta.
- Không.
Chúng tôi sẽ đi với cô.
Lưu tổng đã căn dặn, chúng tôi không thể bỏ về lúc này được.
Tuệ Nhi cũng không có ý kiến gì.
Cô bảo mọi người chia nhau ra tìm.
Lúc nãy cô nhìn thấy hắn ta chạy vào con hẻm đó rồi biến mất, chắc chắn là vẫn đang nấp ở đâu đó quanh đây.
Cô đi đến quan sát xung quanh con hẻm một lượt, chợt có cảm giác như có một đôi mắt đang dõi theo mình, liếc thấy một cái đầu thò ra rồi rất nhanh lại thụt vào, cô vờ như không thấy, tiếp tục bước đi khuất sau bức tường.
Người núp bên trong cánh cửa he hé của một căn nhà gần đó chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì rầm một cái.
Cánh cửa bị đạp tung ra, một bàn tay thon dài nhanh chóng tóm lấy cổ hắn siết chặt.
Hắn hoảng hốt chống cự.
Liền bị cô tóm lấy tay bẻ ra sau, thành công khống chế hắn.
Sau giây phút giật mình hoảng hốt lúc nãy, người đàn ông trở về lại trạng thái quật cường, bất cần.
Tuệ Nhi không để ý đến thái độ của hắn, không nhanh không chậm hỏi một câu.
- Ngũ gia đâu?
Người đàn ông lúc này dường như hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Tuệ Nhi.
Anh ta hỏi ngược lại.
- Không phải cô là người đưa Ngũ gia đi sao? Tại sao bây giờ lại hỏi tôi như thế?
Tuệ Nhi hơi nhíu mày nói.
- Ngũ gia vừa mất tích.
Không phải anh là người đưa ông ta đi sao?
Người đàn ông khó tin nói.
- Mất tích? Cô đùa tôi đấy à? Người trong tay cô và Lưu Vĩnh Thụy mà cô dễ dàng để một người sống sờ sờ như thế mất tích được sao?
Tuệ Nhi nhìn gương mặt người đàn ông, cô không tìm thấy một ý diễn nào ở đây cả.
Bấy giờ mới xác nhận chuyện Lão Ngũ mất tích không liên quan gì đến hắn.
Nếu hắn mang Ngũ gia đi thì cũng không dạu dột lấp ló ở gần khu này để bị bắt như vậy.
Vậy thì...kẻ nào đã bắt cóc Lão Ngũ đây?
Tuệ Nhi không trả lời câu hỏi của người đàn ông kia.
Cô thả tay hắn ra đưa phong thư của Lão Ngũ cho hắn nói.
- Anh xem lá thư này đi.
Người đàn ông cầm phong thư lên đọc nhanh một lượt.
Khi đọc đến đoạn Lão Ngũ giao quyền "quản lý quận" này cho Tuệ Nhi, đồng tử đột nhiên co lại, tay nắm chặt phong thư gằng giọng nói.
- Cuối cùng thì chúng tôi cũng bị những người kia phát hiện ra rồi.
Anh ta hiểu, Ngũ gia là đang muốn Tuệ Nhi trở thành thủ lĩnh mới của bọn họ.
Tuy nhiên anh ta vẫn có chút không cam tâm, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tuệ Nhi.
Nhìn thấy ánh mắt không mấy tin tưởng của người đàn ông.
Tuệ Nhi cũng không thấy có gì lạ.
Cô nhếch miệng hỏi.
- Anh không tin tôi sao? Thế anh đã nghĩ ra cách gì để cứu Ngũ gia của anh ra chưa?
Người đàn ông bất đắc dĩ nói.
- Tôi chưa.
Chắc chắn là người của Trụ sở đã bắt ông ấy đi rồi.
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng anh ta cũng cố chấp nhận, tuân theo mệnh lệnh mà xem Tuệ Nhi là thủ lĩnh mới của mình.
Anh ta đột nhiên cúi đầu nói.
- Chào cô, tôi là Miêu Nghị.
Nếu Ngũ gia đã truyền lại chức thủ lĩnh này cho cô thì tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh.
Hi vọng cô sẽ tiếp tục công việc còn đang dang dở của tổ chức, truy lùng những người xuyên sách, để bảo vệ thế giới này không bị sụp đổ...
Không đợi anh ta nói xong, Tuệ Nhi trực tiếp cắt ngang lời.
- Tôi sẽ không nhận chức thủ lĩnh này...!Càng không truy lùng những người xuyên sách khác.
Miêu Nghị nhất thời không hiểu liền hỏi lại.
- Tại sao? Bọn họ đến đây như một chuyến "du lịch" nhưng lại khiến thế giới này có nguy cơ bị sụp đổ.
Những con người ở đây đều sẽ chết.
Vì sao cô không loại bỏ chúng? Cô không nên thương hại những kẻ rác rưởi đó.
Tuệ Nhi cười nhạt.
- Anh đang nói bọn họ là rác rưởi cũng chính là nói tôi chính là rác rưởi sao?
Người đàn ông bối rối giải thích.
- Tôi...!Tôi không có ý đó.
- Đối với tôi, bọn họ đều là những người còn sống, giống tôi.
Ai cũng có quyền được sống, kể cả là một chút ý thức, chúng ta cũng đều không có quyền tước đi của họ bất kỳ một cái gì.
Khuôn mặt Miêu Nghị lập tức đông cứng lại.
Anh ta nhấn mạnh.
- Nhưng không có lý do gì mà chúng ta để cho bọn họ liên tục tràn ngập nơi này.
Nếu đến một ngày cuốn sách không thể tải nổi nữa.
Thì tất cả sẽ chết...!Không còn ai có thể sống sót...!Kể cả cô...!Cô nên suy nghĩ lại...
Tuệ Nhi lạnh lùng nói.
- Tôi nói rồi.
Tôi không thể vì mạng sống của bản thân mà tước đoạt đi mạng sống của người khác.
Miêu Nghị tức giận nói.
- Cô thật cứng đầu.
Nếu cô không nghe tôi và Ngũ gia, nhất định cô sẽ phải hối hận.
- Sẽ không đâu.
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập.
Tuệ Nhi nhìn qua khe cửa thấy các vệ sĩ đang chạy đến gần, phía sau còn có Lưu Vĩnh Thụy.
Cô liền quay sang Miêu Nghị nói nhanh.
- Anh nhanh rời khỏi đây trước khi bị phát hiện.
Đi đi.
Miêu Nghị cũng nghe thấy tiếng bước chân nên nghe theo lời Tuệ Nhi, lập tức quay người chạy ra lối cửa sau.
Sau khi Miêu Nghị rời đi.
Tuệ Nhi cũng bước ra khỏi căn nhà, đi ra đầu hẻm.
Lưu Vĩnh Thụy nhìn thấy cô thì chạy đến gấp gáp hỏi.
- Em có sao không?
Tuệ Nhi lắc đầu nói.
- Em ổn.
Hắn ta chạy mất rồi.
Lưu Vĩnh Thụy không quan tâm đến người kia.
Anh chỉ để tâm đến cô, sau khi quan sát cô một vòng, xác nhận cô thực sự ổn, anh thở hắt ra một hơi nói.
- Chỉ cần em ổn là được.
Lúc nãy nghe vệ sĩ nói đã lạc mất cô.
Anh thực sự rất lo lắng.
Anh không hề biết là Tuệ Nhi cố tình cắt đuôi vệ sĩ của anh để gặp riêng Miêu Nghị.
Lưu Vĩnh Thụy nắm lấy tay Tuệ Nhi dịu dàng nói.
- Chúng ta về thôi.
- Ừm...về thôi.
Tuệ Nhi bước theo Lưu Vĩnh Thụy.
Đôi mắt khẽ liếc về con hẻm vắng phía sau rồi nhanh chóng quay mặt đi..