Sất Trá Phong Vân

Mức độ khó khăn để tạo ra nó thậm chí có thể nói là còn hơn mức độ khó khăn để rèn ra một thanh Hồn Binh. Chỉ cần lắp hơi sai một chút, không chỉ không chấn động khiến vũ khí của người khác bị vỡ, ngược lại sẽ chấn thương thân thể người cầm nó.

- Toái Khí Tiên?

Khuôn mặt lạnh lùng của Thủy Nguyệt Thiên đã không cách nào tiếp tục thản nhiên được nữa. Hai hàng lông mày màu trắng liên tục run rẩy, trong ánh mắt lộ ra một sự hiểu thấu. Rốt cuộc hắn đã hiểu được vì sao Bố Lai Đạt Tư có thể một đường đi tới đây, đánh nát vô số trang bị. Nguyên nhân chính vì hắn tạo ra Toái Khí Tiên.

Thứ này không tính là thánh khí, nhưng công năng lớn nhất của bản thân nó chính là đập nát vũ khí của người khác. So sánh ra kém hơn thánh khí nhưng trong các vũ khí đồng cấp khác lại có năng lực vượt trội.

Một Toái Khí Tiên cấp bậc hồn khí, còn đáng sợ hơn nhiều so với một Toái Khí Tiên cấp bậc Siêu Đấu Binh!

- Đại sư Thủy Nguyệt Thiên, ngươi nghĩ xem tác phẩm của ta có thể đủ xưng là đệ nhất khí dưới thánh khí hay không?

Trong giọng nói Bố Lai Đạt Tư tràn ngập sự tự hào.

Khóe mắt Thủy Nguyệt Thiên khẽ giật mấy cái. Mặc dù biết Phong Diệp Kiếm không có khả năng thắng nổi vũ khí do Bố Lai Đạt Tư mang đến, nhưng hẳn có thể chống đỡ khi va chạm, như vậy coi như đã miễn cưỡng bảo vệ được mặt mũi của hoàng triều Chân Sách và tất cả thợ rèn. Nhưng hắn thật sự không ngờ... Không ngờ được đó lại là Toái Khí Tiên!

Nếu thừa nhận nó là đệ nhất khí dưới thánh khí?

Trong ánh mắt Thủy Nguyệt Thiên lộ vẻ không cam lòng. Hắn muốn phủ nhận, lại biết nếu như mình phủ nhận, đối phương sẽ đưa ra yêu cầu, bảo mình lấy ra trang bị mạnh hơn để chứng minh cái vũ khí này không phải đệ nhất khí dưới thánh khí.


Trên đài cao, sắc mặt của đám lão thợ rèn xám như tro tàn như đất. Kể từ khi biết Bố Lai Đạt Tư tiến vào hoàng triều Chân Sách, bọn họ chỉ lo lắng hắn sẽ tới đây quấy rối.

Mọi người thậm chí muốn hoãn lại ngày cử hành đại hội thần rèn. Nhưng bọn họ lại cảm thấy biểu hiện như vậy tỏ rõ thái độ yếu kém của mình quá mức rõ ràng. Bởi vậy bọn họ chỉ có thể kiên trì khai triển, âm thầm cầu khẩn người lùn này không cần ép mọi người quá đáng, không nên đến trận thi đấu thần thợ rèn là tốt rồi.

Nhưng... người lùn này vẫn cứ tới! Dù không nhận được lời mời của nghiệp đoàn thợ rèn, hắn lại chủ động xuất hiện. Hơn nữa trước đó không lâu, hắn đã đánh nát trang bị của rất nhiều người.

Hiện nay, cho dù là Thủy Nguyệt Thiên, hi vọng cuối cùng này cũng bị hắn thoáng cái đã đánh nát.

- Đại sư Thủy Nguyệt Thiên...

Bố Lai Đạt Tư tiến lên nhìn Thủy Nguyệt Thiên:

- Ngươi nghĩ, Toái Khí Tiên này của ta...

- Một tác phẩm thô tục, tác phẩm thô tục không thể đặt lên mặt bàn! A! Không đúng! Nói nó là tác phẩm, chính là sỉ nhục đối với bất kỳ trang bị nào khác! Phải nói rằng, đó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.

Trong đám người phía ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói khiêu khích cao vút, lập tức thu hút sự chú ý của vô số người lực chú ý.

Các loại ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng nhìn về phía Càn Kình, muốn xem thử thời khắc này rốt cuộc là ai còn có thể phát ra những lời điên cuồng như vậy.

Còn trẻ như vậy sao?

Không ít người tò mò nhìn Càn Kình. Người trẻ tuổi kêu lên như vậy, thực sự quá liều lĩnh! Nếu như không thể thắng được, chỉ có thể khiến người lùn càng thêm đắc ý...

Không ít những người thợ rèn cũng tò mò nhìn Càn Kình. Chiến sĩ trẻ tuổi như thế từ đâu tới?

Trên lôi đài này, đám thợ rèn đang làm ban giám khảo, mở đôi mắt già nua không tính là mờ nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Từng sắc mặt bọn họ vốn còn đang vô cùng bi thương, hiện tại bỗng chốc trở nên kích động.

Càn Kình!

Không sai! Tổng hội trưởng nghiệp đoàn thợ rèn đã biến mất từ lâu. Tổng hội trưởng đại nhân đã lâu không ló mặt khiến người ta tưởng rằng một kẻ nhát gan sợ hãi chạy trốn từ lâu, hiện tại đã xuất hiện!


Thời điểm mọi người đã không còn bất kỳ biện pháp nào đối phó với gã người lùn đầy kiêu ngạo trước mặt này, hội trưởng đại nhân lại xuất hiện!

- Không đặt lên mặt bàn được sao?

Hai hàng lông mày rậm của Bố Lai Đạt Tư nhíu chặt lại. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ giễu cợt:

- Chiến sĩ nhỏ, nơi này là đại hội tranh tài của các thợ rèn thần thánh. Ngươi vẫn nên ôm thanh kiếm sắt rỉ của ngươi, tìm một chỗ học cách đánh bóng một chút trước rồi hãy tới đây nói chuyện sau...

- Càn Kình...

Đa Lạp Tháp mắt sắc lập tức nhận ra Càn Kình:

- Càn Kình...

- Càn Kình?

Sự giễu cợt trong ánh mắt Bố Lai Đạt Tư giảm đi hơn phân nửa. Trong mắt hắn lại tăng thêm và phần hiếu kỳ phức tạp. Đây là Càn Kình trong truyền thuyết sao? Càn Kình người tuổi còn trẻ như vậy đã nắm toàn bộ nghiệp đoàn thợ rèn hoàng triều Chân Sách trong tay sao? Đó là tổng hội trưởng nghiệp đoàn thợ rèn trẻ tuổi sau khi mình tiến vào hoàng triều Chân Sách, cũng không dám xuất hiện sao? Đó là Càn Kình được rất nhiều thế lực hoàng triều Chân Sách, mạnh mẽ nâng lên sao?

Đám người đứng gần Đa Lạp Tháp, vừa nghe được cái tên Càn Kình, theo bản năng lặp lại lời Đa Lạp Tháp nói. Người bên cạnh bọn họ cũng đều nghe được tên này, cũng theo bản năng lặp lại.

Rất nhanh, tất cả mọi người trong hội trường đều biết, người vừa kêu lên, chính là Càn Kình tổng hội trưởng nghiệp đoàn thợ rèn đại nhân vẫn biến mất mấy ngày nay!


Mọi người tụ tập lại với nhau, bàn luận xôn xao. Mọi người đều lặp lại cái tên Càn Kình này. Tiếng lặp lại cái tên này từ khe khẽ, dần dần tạo ra tiếng vang cực lớn.

Bố Lai Đạt Tư bất mãn nhìn đoàn người xung quanh hoan hô. Còn chưa thật sự biểu hiện ra cái gì, đã khiến cho các ngươi cuồng nhiệt đến mức như vậy. Đợi tới lúc hắn thua, xem thử các ngươi còn có thể hưng phấn như vậy được nữa không?

Càn Kình đi về phía trước. Mọi người giống như nước thủy triều lui về hai bên, thái độ giống như nghênh đón đế vương vậy, tạo ra một con đường rộng siêu cấp cho hắn đi ở trong đó.

- Hội trưởng Càn Kình, ngươi vừa nói Toái Khí Tiên của ta không thể đặt lên mặt bàn được đúng không?

Trong giọng nói Bố Lai Đạt Tư tràn ngập sự khiêu khích. Lần này hắn đến hoàng triều Chân Sách này chính là để tìm Càn Kính. Hắn nghe Đa Lạp Tháp nói, Càn Kình có đấu kỹ rất tốt. Nếu thật là như vậy, chỉ cần thắng hắn một lần, là có thể bắt được đấu kỹ kia. Có lẽ nó sẽ có trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển của bộ tộc người lùn.

- Ta nói rồi.

Càn Kình đi tới trước các lò lửa, tiện tay nhặt lên không ít búa rèn sắt để vào trong đấu giới. Hắn góp nhặt từng bộ búa rèn sắt. Cuối cùng hắn dừng lại ở trước một lò lửa:

- Toái Khí Tiên vốn chính là vũ khí được sáng tạo ra để phá vỡ trang bị vũ khí của đối phương.

Trong ánh mắt Bố Lai Đạt Tư lộ ra một tia thưởng thức. Trong một nghìn rèn tạo sư có tuổi như vậy, không nhất thiết có được một người nhận ra loại vũ khí Toái Khí Tiên này. Cho dù vừa rồi Thủy Nguyệt Thiên đã từng nói ra tên của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận