Sất Trá Phong Vân

- Đại thúc tin được các thúc thúc bá ba, ta tất nhiên cũng tin được.

Càn Kình quay đầu lại nhìn đám người Đoạn Phong Bất Nhị bên cạnh:

- Ta cũng có bằng hữu, ta có thể hiểu loại tình cảm chân thành tha thiết cùng sinh cùng tử này,!

Sắc mặt các hội trưởng giảm đi vài phần khí tức dân dã, lộ ra một loại thiết huyết tình nghĩa chỉ có chiến sĩ chân chính mới có.

Chuyện của Lôi Địch, bởi vì Mộc Quy Vô Tâm nên tất cả mọi người đều biết rất rõ ràng tin tức và chân tướng. Vừa nãy bọn họ đánh nhau với Mộc Quy Vô Tâm, ngoại trừ cướp phòng ở ra, phần lớn vẫn là muốn cho nam nhân giống như một con gấu này thông qua phương thức chiến đấu để giải tỏa những tích tụ trong lòng một chút.

- Một đám cường giả nhập thánh sao?

Mộc Nột Chân Sách khẽ tặc lưỡi mấy tiếng: Trận này có thể nói là rất khoa trương!

Phần Đồ Cuồng Ca trầm mặc gật đầu. Bản thân hắn xuất thân từ gia đình quân sự, hắn hiểu rõ hơn ai hết, một đám hội trưởng như vậy đại biểu cho cái gì. Bọn họ không phải chỉ đơn thuần có chiến lực cá nhân không tồi. Mỗi nghiệp đoàn đều có thực lực tổng hợp rất cường đại.

Nếu như Càn Kình thật sự tổ chức một quân đoàn nào đó, có thể xây dựng trong nháy mắt một quân đoàn có khả năng tập trung cao độ, sức chiến đấu cường đại.

Khoa trương?

Phần Đồ Cuồng Ca nhún vai, sợ rằng sau này quân đội kia cũng không thể giải thích bằng sự khoa trương bình thường.

Càn Kình quay đầu lại nhìn Phần Đồ Cuồng Ca:


- Cuồng Ca, nếu như nhà các ngươi có người đạt tới thực lực Đấu Hồn đỉnh cấp, vậy gọi tất tới đây đi.

Phần Đồ Cuồng Ca sửng sốt. Hắn lại chợt nghe tháy Càn Kình nói lần nữa:

- Ta muốn thử một việc, trước khi chúng ta nhập thánh, mời các thúc thúc bá bá cùng nhau nhập thánh, lại giúp chúng ta một lần nữa.

Các hội trưởng xung quanh không phải không hiểu được Càn Kình đang nói gì. Mộc Nột Chân Sách không nhịn được liên tục nuốt nước miếng!

Một chiến sĩ lợi dụng Hồn Binh nhập thánh, có thể kéo theo các chiến sĩ bên cạnh phát sinh biến hóa về chất và lượng. Nếu như một đám chiến sĩ Đấu Hồn đỉnh cấp đồng thời nhập thánh...

Mộc Nột Chân Sách thậm chí nghi ngờ, dưới trạng thái cho dù trong tay mình không có bất kỳ Đấu Binh thánh khí nào, chỉ cần dựa vào cả đám nhập thánh kích thích như vậy, có thể khiến mình trực tiếp nhập thánh.

- Được rồi, đại thúc.

Càn Kình nói một câu gọi Mộc Quy Vô Tâm từ trạng thái đờ đẫn huyễn tưởng trở về:

- Vẫn còn có một chuyện nữa. Dưới tình huống ta tiến vào biển cát cổ hoang suýt chết, ta đã quyết định một việc.

- Suýt chết sao?

Mộc Quy Vô Tâm kinh ngạc nhìn Càn Kình.

Đã xảy ra tình huống thế nào vậy? Không ngờ có tình huống có thể khiến cho người như Càn Kình suýt phải chết?

Càn Kình rõ ràng cảm giác được bàn tay Cổ Nguyệt Gia Anh đang kéo cánh tay mình có hơi dùng sức. Đó chính là sự khẩn trương, đối với tình huống khiến hắn suýt chết.

Càn Kình vỗ nhẹ vài cái vào mu bàn tay của Cổ Nguyệt Gia Anh, vừa cười vừa nói:

- Ta ở trong biển cát cổ hoang thiếu chút nữa thì chết. Vào lúc đó ta tự nói với mình, nếu như ta có thể còn sống trở về...

Nếu như ta có thể còn sống trở về?

Đám đông hội trưởng đều tò mò nhìn Càn Kình, cùng đợi một trong người tuổi trẻ có quyền thế nhất hiện nay sẽ đưa ra quyết định như thế nào.

Càn Kình nhìn hai người La Thanh Thanh và Bích Lạc từ cửa chính đi ra. Hắn kéo Cổ Nguyệt Gia Anh đi tới trước mặt hai người, bảo Cổ Nguyệt Gia Anh đứng ở vị trí chính giữa, lại để Bích Lạc và La Thanh Thanh lần lượt đứng ở hai bên Cổ Nguyệt Gia Anh, sau đó lui về phía sau hai bước, lấy từ trong đấu giới ra ba chiếc vòng sắt.

Vòng sắt này cũng không phải vật gì tinh xảo, cũng không phải là vật gì sang quý, chỉ là ba vòng sắt bình thường.

- Ta nghĩ tới chuyện kết hôn. Ta muốn kết hôn, ta muốn cưới các nàng. Ta muốn kết hôn với các nàng.

Càn Kình quỳ một chân xuống đất nhìn ba mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành trước mắt:


- Ta muốn gọi các nàng là lão bà. Các nàng sẽ sinh con cho Càn Kình ta.

Ba nữ tử đều trợn tròn mắt, hai tay che miệng, lộ ra kinh ngạc và vui sướng nhìn Càn Kình. Nam hài này bình thường trong vấn đề này bao giờ cũng luôn bối rối, ngày hôm nay đột nhiên không lại rầu rĩ nữa. Hơn nữa trong lời nói của hắn lộ ra sự chân tình và bá đạo.

Không sai! Chính là bá đạo! Muốn và nghĩ mặc dù chỉ là khác biệt một chữ, ý tứ trong đó quả thực lại hoàn toàn khác nhau. Một là trên tư tưởng, một còn lại là hành động chủ quan. Sinh con...

Ba nàng nghe được câu nói cuối cùng của Càn Kình gần như thô tục, gương mặt không khỏi hiện lên từng đợt ửng đỏ. Đây là lời nói khiến người ta xấu hổ tới mức nào.

- Gả cho ta!

Càn Kình đi về phía trước, gần như mạnh mẽ kéo tay từng nàng, đeo vòng sắt vào ngón tay các nàng lên:

- Chúng ta kết hôn! Mấy ngày nữa, chúng ta kết hôn trước! Đây là chuyện quan trọng nhất của ta bây giờ.

- Đại thúc, ta muốn kết hôn, ta phải ở lại Thần Đô, kết hôn trước khi cuộc tranh tài Tân Nhân Vương diễn ra! Ta muốn hôn lễ của ta, đè ép cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Ta muốn thu hút ánh mắt và lực chú ý của mọi người! Ta muốn mở tiệc chiêu đãi tất cả tân khách ngoại trừ Càn gia ra!

Càn Kình đứng dậy nhìn Mộc Quy Vô Tâm nhanh chóng nói:

- Ta, Càn Kình! Muốn kết hôn!

Thần sắc Mộc Quy Vô Tâm đang đờ đẫn dần dần xuất hiện vẻ tươi cười. Sau đó từ mỉm cười rất nhanh trở thành cười to. Mắt hắn nhìn lướt qua hội trưởng xung quanh quát:

- Các ngươi còn đứng ì ra đấy làm gì? Hành động đi! Càn Kình của chúng ta sắp kết hôn rồi! Đi mời người đi! Đi xác định mọi chuyện, truyền tin tức ra ngoài đi!

Các hội trưởng nghiệp đoàn chiến sĩ đến từ các thành thị, các tỉnh của hoàng triều Chân Sách, trong nháy mắt giống như chim muông tan ra bận rộn.

- Ta ngất! Như vậy có phải quá bưu hãn hay không?

Đoạn Phong Bất Nhị mở to hai mắt nhìn:


- Mỗi lần đều chạy phía trước ta. Lần này ngay cả kết hôn cũng muốn chạy phía trước ta sao? Ông trời không phải quá bất công hay sao?

Càn Kình hơi khom lưng giang hai cánh tay, trực tiếp gác lên vai Bích Lạc và La Thanh Thanh, hai tay lại mở ra ôm Cổ Nguyệt Gia Anh đi nhanh về phía bên trong nghiệp đoàn:

- Ngày hôm nay, chúng ta làm chuyện quan trọng trước đã.

Chuyện quan trọng sao?

Ba nàng chôn đầu thật sâu ở trên người Càn Kính. Các nàng đều cảm giác được trên thân thể chưa bao giờ thấy nóng như vậy. Tuy rằng trước đây các nàng đã từng mở rộng cửa quyến rũ hắn tiến vào, nhưng tình huống giống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên...

Trên chiếc giường cực lớn, ba nữ tử nằm song song ở trên giường. Càn Kình chà xát di chuyển bàn tay trong lúc nhất thời có phần không biết bản thân mình nên xuống tay với người nào trước.

- Hội trưởng Càn Kình...

Ngoài cửa một giọng nói thử dò xét, cắt ngang dòng suy nghĩ của Càn Kình.

- Có việc gì sao?

Càn Kình xoay người nhìn về phía cửa phòng đang đóng.

- Người của Chiến Đường muốn gặp ngài...

- Nói cho bọn họ biết, hiện tại ta bận rộn nhiều việc. Cứ bảo bọn họ chờ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận