Sất Trá Phong Vân

Phần Đồ Cuồng Ca trừng mắt với mấy người bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Hạ lưu...

- Sao! Hạ lưu?

Đoạn Phong Bất Nhị tiến đến trước mặt Phần Đồ Cuồng Ca, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống phía dưới tiểu đệ đệ của Cuồng Ca:

- Xử nam... Không có quyền lên tiếng.

Phần Đồ Cuồng Ca trợn trắng mắt trực tiếp rơi vào trên người Mộc Nột Chân Sách, vẻ mặt như muốn nói cũng không phải một mình ta là xử nam.

- Khụ... Khụ...

Mộc Nột Chân Sách vội vàng ho khan vài tiếng:

- Xin lỗi xin lỗi, Cuồng Ca... Nói thật, ta cũng không phải là xử nam. Cho nên...

Sắc mặt Phần Đồ Cuồng Ca đang thản nhiên chợt có phần đỏ lên. Hắn vội vàng chuyển tầm mắt nhìn về phía xa.

Thiết Khắc liếc mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị lạnh lùng nói:

- Nam nhân một phút còn không biết xấu hổ cười nhạo xử nam khác...

- Ta dựa vào! Tiểu thiếp, lão tử sắp phát điên...

Đoạn Phong Bất Nhị liên tục nhảy dựng:

- Không thể nhẫn nhịn được nữa! Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

Thiết Khắc chỉ trợn trừng mắt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Đoạn Phong Bất Nhị, làm Đoạn Phong Bất Nhị liên tục tức giận muốn giơ chân.

Chiến Đường?

Càn Kình cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ. Ở hoàng triều Chân Sách, đó là thế lực lớn đã hình thành vô số năm. Ngày hôm nay vì sao bọn họ lại đột nhiên tìm tới mình? Bọn họ có ý kiến gì sao?

- Còn có thể có ý kiến gì chứ?

Trong đại đường, hai lão chiến sĩ đến từ Chiến Đường nhìn nhau cười khổ. Mấy ngày nay thanh thế Chiến Đường càng ngày càng yếu. Trên đời này, có bức tường nào không có gió lọt qua. Chiến Đường xuất động cường giả tinh nhuệ thế hệ trước đánh lén Càn Kình hôm nay đã sớm không còn là phải bí mật gì nữa.

Chuyện này khiến gần như tất cả nghiệp đoàn chiến sĩ đều đặc biệt phẫn nộ. Ấn tượng của người dân đối với Chiến Đường cũng giảm xuống rất nhanh. Bất luận là nghiệp đoàn dược hay nghiệp đoàn thợ rèn, dù không được vị hội trưởng Càn Kình ra mệnh lệnh, đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Chiến Đường.

Có tiền, mua không được trang bị và thuốc. Đây là tình huống xuất hổ thật sự của Chiến Đường hiện tại. Cho dù là do hoàng đế bệ hạ điều đình, phó hội trưởng và các trưởng lão mấy nghiệp đoàn lớn cũng không chịu nể tình.

Tiếp tục như vậy nữa, Chiến Đường thật sự cí khả năng sẽ bị hủy diệt! Hiện tại đã xuất hiện tình trạng thành viên Chiến Đường rời khỏi Chiến Đường, gia nhập vào nghiệp đoàn chiến sĩ ở các nơi.

Bởi vì một chiến sĩ bình thường nho nhỏ không hề có bất kỳ căn cơ nào, lại làm cả Chiến Đường xuất hiện tình huống có thể sẽ diệt vong bất cứ lúc nào. Điều này khiến tất cả mọi người trong Chiến Đường cảm thấy không thể tin được.

Đàm phán?

Hai lão già lại nhìn nhau cười khổ. Lần này so với nói là tìm đến Càn Kình đàm phán, không bằng nói tới tìm hắn đầu hàng. Bọn họ chỉ hy vọng trong lúc đàm phán có thể tranh thủ được càng nhiều lợi ích hơn mà thôi. Chỉ cần có thể duy trì căn cơ của Chiến Đường, cho dù... cho dù...

Cho dù đưa toàn bộ Chiến Đường cho Càn Kình… cũng không thành vấn đề!

Đây là quyết định sau cùng của tất cả cao tầng Chiến Đường. Cùng với để Chiến Đường mỗi ngày càng xuống dốc, đến cuối cùng biến mất, không bằng giao Chiến Đường cho người thật sự có năng lực phát triển nó.

Dù sao, người sáng lập ra Chiến Đường lúc trước cũng không phải là một chiến sĩ bình thường thường sao? Tôn chỉ của nó chính là khiến chiến sĩ bình thường có địa vị, có thể sống tốt hơn.

Hiện tại, những người nắm giữ Chiến Đường trong tay đã không thể tiếp tục dẫn theo chiếc thuyền lớn Chiến Đường này đi tới, vậy thì nên đổi một người cầm lái khác.

Đương nhiên, nếu như có thể nhận được một số Hồn Binh, không giao ra quyền khống chế Chiến Đường...

Hai lão già nhìn nhau thoáng mỉm cười. Đây cũng là mục tiêu hy vọng cuối cùng bọn họ có thể làm được khi tới đây.

Chỉ có điều, hiện tại xem ra mục tiêu này sợ rằng không dễ thực hiện... Các lão nhân đã cảm giác được, Càn Kình cũng không như các chiến sĩ khác, nghe nói thành viên của Chiến Đường đến đây, lập tức chạy ra gặp.

Hiểu rõ!

Hai lão chiến sĩ cũng rất hiểu về cách làm của Càn Kình. Nếu như mình đã từng bị Chiến Đường tập kích, nghe nói có người của Chiến Đường trở lại, không cầm đao tìm tới cửa, đã là nể tình.

Đám người Đoạn Phong Bất Nhị tranh cãi với nhau, xuất hiện ở phòng tiếp khách của tổng nghiệp đoàn chiến sĩ. Đây là nơi tổng nghiệp đoàn tiếp khách nặng kí nhất.

Hai người chiến sĩ lớn tuổi trên ngực thêu chữ Chiến. Còn có bốn chiến sĩ trẻ tuổi có vài phần tư thế oai hùng đứng ở phía sau lão nhân. Tám đôi mắt nhìn chằm chằm vào Càn Kình, trong mắt có thể thấy rõ ràng một sự tức giận.

Lần trước Chiến Đường lão chiến sĩ tinh nhuệ không chết ở trên chiến trường Nhân Ma, trái lại tất cả đều chết trong tay Càn Kình. Bất luận là chiến sĩ phái nào của Chiến Đường đều coi điều này là sự sỉ nhục.

Những chiến sĩ này đều vì hoàng triều Chân Sách chém giết vô số chiến sĩ Ma tộc. Mỗi giọt máu chảy trên người những chiến sĩ này cao thấp đều là vinh quang!

Nếu không giết chết ngươi, cần gì phải giết chết bọn họ? Mỗi lần chiến sĩ Chiến Đường nói đến Càn Kình, vẫn luôn là luận điệu như vậy và không giải thích được.

Hai lão già thấy Càn Kình xuất hiện, nhất thời dừng nói chuyện, cùng bốn gã chiến sĩ trẻ tuổi phía sau chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lộ ra vài phần lúng túng khẽ gật đầu về phía Càn Kình.

Càn Kình hạ thấp người cung kính cúi đầu, chào những lão chiến sĩ đã dâng tính mạng mà máu ở trên chiến trường Nhân Ma. Tuy nhiên trên mặt hắn không có vẻ xấu hổ ngại ngần gì:

- Không biết Chiến Đường tìm ta có chuyện gì?

Càn Kình và nói và ngồi vào vị trí chủ nhân. Bản thân là tổng hội trưởng tổng nghiệp đoàn chiến sĩ sau này, tổng hội trưởng của vài nghiệp đoàn lớn khác địa vị trừ kém hơn so với hoàng đế bệ hạ ra, ở trước mặt người khác cũng sẽ không có chỗ nào thua kém. Cho dù đối phương đại biểu cho Chiến Đường, thân phận cũng không thể cao bằng Càn Kình.

Bốn gã chiến sĩ trẻ tuổi thấy Càn Kình thản nhiên ngồi ở vị trí chủ nhân, sắc mặt đều trầm xuống. Đấu khí trên người bọn họ phát ra thể hiện sự bất mãn thù địch.

Càn Kình cũng không ngước đầu lên, căn bản không chú ý này bốn chiến sĩ trẻ tuổi từ Chiến Đường tới. Hằng năm, hoàng triều Chân Sách đều sẽ có chiến sĩ trẻ tuổi kiệt xuất tiến vào Chiến Đường. Gần như tất cả chiến sĩ bình thường đều cảm thấy kiêu ngạo vì có thể tiến vào trong đó. Hiện tại thấy tiền bối của mình không ngồi vào vị trí chủ nhân cao nhất, cảm thấy bất mãn cũng là chuyện bình thường.

Chỉ có điều, Càn Kình nhướng mắt, chuyện này liên quan gì đến ta? Nếu lúc đầu Chiến Đường không ám sát ta, ta đây lễ phép nhường chỗ ngồi một chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu trên tay hai bên đã có huyết cừu, tiếp tục giả vờ nữa trái lại mình không đủ thẳng thắn.

- Lần này Chiến Đường chúng ta tới tìm hội trưởng Càn Kình, thật ra là muốn cùng Càn hội trưởng bàn luận một chút về chuyện hợp tác.

Một lão chiến sĩ tóc trắng xoá, ngón tay thoáng có chút bất an cầm chén trà trong tay nhẹ nhàng xoay chuyển. Chuyện ám sát lần trước tất cả mọi người còn nhớ rõ, không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui